Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 20: Bệnh nhân có bệnh nguyên nhân bí ẩn

“Liệu có phải do truyền nhiễm không? Trúng độc? Cô ta từng nói tuần trước có ăn tiệc hải sản.”

Bác sĩ Ngô khoa Nội thần kinh nhận được điện thoại liền xuống hội chẩn, mấy bác sĩ thực tập trước đó đã kết thúc công việc và rời đi, những bác sĩ của khoa khám bệnh cấp cứu và chủ nhiệm khoa đều ở phòng cấp cứu và khu quan sát, ở đây ngoài Nhan Cửu ra thì chỉ có ba vị bác sĩ này.

“Xét nghiệm độc tố, sinh hóa đều đã làm hết, chụp cắt lớp cũng bình thường, phim chụp CT rất sạch sẽ.”

Triệu Tế Thành dùng bút vẽ một vòng trong không khí trước phim chụp CT của Dịch Linh.

“Có từng bị sốt không? Cô ta có tiền sử bị đau đầu không?”

Đoàn Thanh lắc đầu, tuy ban nãy lúc đấu võ mồm nhưng anh ta cũng không quên hỏi lại những vấn đề này.

Bác sĩ Ngô một tay đặt dưới cằm bắt đầu xoa xoa, phiếu xét nghiệm của bệnh nhân đều đặt trên bảng, ánh đèn chiếu vào phim CT khiến phần trong xương sọ hiện lên rất rõ, nhưng nguyên nhân bệnh động kinh của cô ta thì trở thành một câu đố.

Nhan Cửu lặng lẽ nhìn ba bác sĩ đang chìm vào suy tư, ngay cả thở cũng cố sức kiềm chế để nhẹ hơn, lại thảo luận mấy phút nữa, sau khi không có kết quả thì bác sĩ Ngô chuẩn bị quay lại khoa Nội thần kinh, hỏi chủ nhiệm có tư liệu bệnh án xa hơn, hoặc liên hệ với những chuyên gia về bệnh động kinh của những bệnh viện khác hỏi thử, còn hai thầy trò phụ trách liên hệ và tra cứu trên mạng.

Trong quá trình truy tìm nguồn gốc căn bệnh, Nhan Cửu là người ngoài nên tưởng rằng sẽ dễ dàng phá giải, trong tivi đều như thế cả, cầm phim CT lên nhìn lướt qua, viết một dòng chữ để quyết định kê thuốc hoặc phẫu thuật, thực ra không phải thế.

Nếu phải so sánh thì cảm giác giống một tổ nghiên cứu và giảng dạy cầm đề câu hỏi mới phát do Viện khảo thí đưa ra thì hơn, chỉ có thể do mọi người cùng giải nó bằng tất cả các công thức đã có từ trước, hoặc mời các giáo viên kỳ cựu có kinh nghiệm giảng dạy phong phú đến để chỉ ra phương hướng cụ thể, hoặc là bất đắc dĩ phải liều mình nhắm mắt mà giải nó, xem thử vận may thế nào.

Đoàn Thanh xuống lầu đến phòng hồ sơ bệnh án để tìm tư liệu, lúc này trong văn phòng chỉ còn Nhan Cửu và Triệu Tế Thành.

Xem ra là một vấn đề khó nhằn, Nhan Cửu liếc nhìn Triệu Tế Thành đang một tay chống cằm, tra cứu tất cả bệnh án trong phạm vi cả nước trong hệ thống, tuy cảm giác mình hỏi một câu cũng không có tác dụng gì nhưng cô vẫn lên tiếng: “Anh có cần tôi giúp gì không?”

Triệu Tế Thành thoáng nhìn cô, đang định nói “không cần, cảm ơn” thì cửa văn phòng vang lên ba tiếng gõ, rồi một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng tinh tế bước vào.

“Chào anh, nghe nói anh là bác sĩ của Dịch Linh, con gái tôi, tôi là mẹ nó, muốn đến để hỏi thăm tình hình của nó.”

Hôm qua gọi điện nói với Dịch Linh là chuyển viện, đến chỗ bệnh viện của một người bạn, kết quả là cô nàng tỏ vẻ chết cũng không chịu đi, thế là hôm nay bà ấy phải đích thân đến đây bàn bạc.

Nếu bác sĩ này, bệnh viện này không được, thế thì có tốn thêm tiền cũng phải chuyển con gái sang chỗ khác tốt hơn để điều trị.

……

Nhan Cửu ngồi đó nghe thì cũng không thích hợp lắm nên biết ý đem laptop ra ngoài, ngồi ở băng ghế dài ngoài hành lang, kịch bản tập một cũng sắp hoàn thành, cô chỉ cần sửa lại vài chỗ là có thể gửi cho người kểm tra kịch bản với mình ở bên Thị Nhiên rồi. Thực ra rất nhiều người trong công ty không chỉ một lần có suy nghĩ bảo Nhan Cửu thành lập một nhóm riêng, cô viết đề cương đại khái, việc lặt vặt để các biên kịch khác viết, cuối cùng ghép lại với nhau, nhưng Nhan Cửu vẫn thích tự mình mày mò hơn, dù sao sáng tác là chuyện rất riêng tư, bạn viết mấy cảnh, tôi viết mấy cảnh, nhanh thì nhanh nhưng có gì đó khác với chuyện tự mình viết một mạch chứ.

Huống hồ hiện giờ tiếng nói của biên kịch trong toàn bộ quá trình sản xuất phim vẫn chưa đạt đến tầm ảnh hưởng lớn nhất, cho nên chất lượng tác phẩm mới là thứ quan trọng nhất.

Cô phải duy trì thương hiệu tốt mà bộ phim đầu tiên đã tích lũy được, bắt buộc phải cố gắng hơn nữa.

……

Đoàn Thanh ngồi trong phòng đọc, lật hết hồ sơ bệnh án trong vòng vài năm trở lại đây nhưng vẫn không tìm thấy, ôm một đống tài liệu có thể tham khảo quay về, đang lúc đi ngang khu phòng bệnh thì điện thoại rung lên, là cảnh báo nhắc nhở bệnh nhân đang gọi cấp cứu.

Anh ta nhìn lại, ánh mắt lạnh đi rồi ôm hồ sơ co chân chạy về phía phòng bệnh, cửa phòng bệnh Dịch Linh đang chớp đèn, y tá cũng đang chạy tới, anh ta chạy nhanh vì tưởng cô ta lại trở chứng động kinh, đặt hồ sơ lên quầy rồi chạy vội vào trong…

Ai ngờ không phải phát bệnh động kinh gì cả, đường hiển thị sự sống và thậm chí âm thanh của máy theo dõi đều rất ổn định, tivi trong phòng bệnh mở tiếng rất lớn, những nghệ sĩ trẻ ăn mặc thời thượng đang nhảy nhót vui vẻ, cô gái nằm trên giường bệnh trang điểm tinh tế, ngồi ngay ngắn ở đó, trên gương mặt còn nở nụ cười, nhưng khi nhìn thấy Đoàn Thanh thì nụ cười đó nhanh chóng biến mất.

“Hả? Sao lại là anh, không phải bảo ấn cái nút này thì bác sĩ phụ trách chính sẽ đến sao? Sao anh lại tới đây?”

Dịch Linh nhìn thấy Đoàn Thanh thở hổn hển chạy vào rồi đứng đờ ra ở cửa thì bỗng có chút thất vọng, sau đó có vẻ tức tối, nói bằng giọng ra lệnh:

“Anh gọi bác sĩ Triệu tới đây đi, tôi có việc cần trao đổi với anh ấy.”

Một tay Đoàn Thanh còn đặt ở cửa vì ban nãy giảm tốc độ đột ngột, tay kia cầm điện thoại để chuẩn bị gọi người tới giúp bất cứ lúc nào, anh ta nghe xong lời cô nàng kia nói thì cau mày, một cơn giận không tên nổi dậy trong lòng, anh ta đóng “rầm” cánh cửa lại, ngăn cách hành lang với phòng bệnh, cũng ngăn cản cơn nóng giận bộc phát không vẳng ra ngoài quá nhiều.

“Cái này, bấm nút, là nút bấm khẩn cấp.” Anh ta nhìn trừng trừng nút đỏ cạnh giường, nghiến răng ken két, nhả ra từng chữ.

“Gọi khẩn cấp? Tôi biết mà, tôi thật sự có việc gấp mà.”

Dịch Linh tỉnh bơ như một đứa trẻ vì không được ai quan tâm nên đặc biệt phản nghịch, mong thu hút được sự chú ý của mọi người, cô ta cắn môi, cảm thấy bản thân không có gì sai, nhìn Đoàn Thanh đang nói:

“Cái gọi là gọi khẩn cấp, chính là trừ phi sức khỏe cô không ổn, nếu không thì đừng…”

Lý trí, bình tĩnh, không được quát tháo, nếu không sẽ có khả năng phải đến văn phòng bệnh viện, Đoàn Thanh thầm lặp đi lặp lại, tự nhủ tốt nhất đừng nổi nóng với một cô gái, sau đó đang định nói nốt thì đã nghe cô ta lên tiếng:

“Ai chà được rồi được rồi biết rồi, anh đừng nói lằng nhằng nữa, tôi làm sao mà biết là anh chạy tới chứ không phải bác sĩ Triệu chứ!”

Dịch Linh còn cảm thấy không cam tâm, vốn là cô ta thực sự nghĩ ra một vài chuyện muốn nói, bây giờ bị sự xuất hiện của Đoàn Thanh khuấy đảo làm quên mất rồi. Thực sự cô ta không muốn nghe anh ta nói nhiều nên xua xua tay tỏ vẻ chê bai rồi nằm xuống giường, nằm nghiêng quay lưng về phía Đoàn Thanh, bổ sung:

“Tôi sai rồi tôi sai rồi, lúc anh ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi phải nghỉ ngơi.”

Trước khi ra ngoài, Đoàn Thanh rất muốn mắng một câu “cô này có bệnh à”, nhưng nghĩ lại thì đúng là cô ta có bệnh thật.

Mẹ nó, thôi bỏ!

……

Bấm nút gửi đi xong, Nhan Cửu uể oải vặn người, cửa văn phòng Triệu Tế Thành vẫn chưa mở, cô gập laptop lại, rồi nhìn thấy Đoàn Thanh đang tức tối chạy lại.

Anh ta đặt tập hồ sơ xuống ghế, vẻ mặt hậm hực giận dữ ngồi xuống cạnh Nhan Cửu, như một đứa bé vậy, hai tay khoanh trước ngực, chỉ thiếu một tiếng “hừ” nữa thôi.

Gương mặt Nhan Cửu nở một nụ cười rạng rỡ, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, xem ra là bị chọc tức rồi, thế là cô dịu giọng cười nói bằng ngữ điệu của cô giáo nhà trẻ đang dỗ dành các bạn nhỏ:

“Sao vậy?”

“Bị cô nàng kia chơi một vố.”

Anh ta cạn lời nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, thở dài một hơi rồi nói:

“Haizzz, mệt tim!”

Nhan Cửu không rõ đã xảy ra chuyện gì nên cũng không nói nhiều, muốn chuyển chủ đề để anh ta đừng nhớ tới chuyện không vui nữa, nên cô cười hỏi:

“Buổi trưa có muốn ăn gì không? Gần đây mới mở một tiệm bánh ngọt, tôi đi mua về nhé.”

Đoàn Thanh nghe xong thì sáng mắt, ngồi nhích lại gần, mắt đảo một vòng rồi gật đầu: “Đồ ngọt á?! Ăn ăn ăn! Mua gì mà có đá ấy, để tôi hạ hỏa!”

Quả nhiên vẫn là đồ ăn có tác dụng, Nhan Cửu cười cười tỏ vẻ cô đã hiểu.

“Vậy, anh ấy thì sao? Sư phụ cậu thích ăn đồ ngọt gì không?”

Vừa nói xong thì cảm thấy mình hỏi vô ích rồi, nghĩ lại thì người như Triệu Tế Thành chắc sẽ không thích những món ngọt đâu. Thế là cô tự nghiêm nét mặt, bắt chước giọng anh:

“Ăn ngọt á? Không tốt, không thích, không cần, cảm ơn.”

Đoàn Thanh ngẩn ra, sau đó ý thức cô đang lấy sư phụ ra làm trò đùa thì toét miệng cười ha ha thành tiếng, rồi nói: “Học được thần thái cũng hơi giống đấy.”

Sau đó nhướn mày tỏ ra thần bí, dáng vẻ như người từng trải, anh ta nói:

“Nhưng chuyện này thì cô không biết rồi, sư phụ anh ấy… siêu thích ăn bánh ngọt dâu tây.”

Ồ.

Nhan Cửu ngoan ngoãn gật đầu.

Hả?

“Ai? Ai thích? Triệu Tế Thành??? Dâu tây á??? Hả???”

Giờ mới nhận ra sự tương phản cực kỳ lớn trong chuyện này, cô mở to mắt vẻ khó tin, giọng cũng cao lên, đúng lúc đó Triệu Tế Thành mở cửa tiễn người nhà bệnh nhân đi ra, giọng Nhan Cửu cũng bay theo làn gió khi mở cửa, lọt hết vào tai Triệu Tế Thành.

“Vậy thì phiền bác sĩ Triệu quá.”

“Không có gì, cô đi từ từ.”

Triệu Tế Thành gật đầu, giọng chậm rãi bình thản, người không biết còn tưởng hai người vừa kết thúc một buổi hội họp, màu áo sơ mi trắng khiến anh trông vô cùng trầm tĩnh, còn người phụ nữ trung niên kia thì tròng mắt dường như đã hơi hoe đỏ.

Người phụ nữ kia cùng thư ký rời đi, Đoàn Thanh không kìm được hỏi:

“Sao rồi ạ?”

Triệu Tế Thành quay vào văn phòng, đáp: “Muốn chuyển viện, bệnh nhân không đồng ý, mong tôi đến nói với con gái bà ấy.”

“Vậy sau đó thì sao?”

“Cân nhắc ưu nhược điểm, không chuyển viện nữa.”

……

Đoàn Thanh sau khi bị chơi xỏ một lần thì như người nông dân sợ rắn, không có gì thì sẽ tránh xa cô nàng kia ra. Đợi sau khi đối chiếu bản thảo xong, để giúp anh ta chia sẻ nguy cơ bị chơi xỏ, Nhan Cửu chủ động đề nghị chỉ cần đèn phòng Dịch Linh sáng, người bên trạm y tá nhắc thì cô sẽ đi cùng anh ta, tránh cho anh ta tức quá mà quên hết mọi chuyện.

“Bệnh này của bác phải đi khám.”

Đoàn Thanh đặt hồ sơ khám bệnh của bà cụ vào túi đựng, nghiêng người nói to vào tai bà.

Bà cụ cảm thấy eo và chân mình tự dưng không ổn, tuy có hơi lãng tai nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, bà xua tay, nói:

“Bác sĩ à, đến cũng đến rồi, giúp tôi xem thử đi.”

Nếu theo bình thường thì bệnh nhân trẻ khỏe phải đến phòng khám lấy số, nhất định phải theo quy trình khám bệnh, dù sao cấp cứu là chỉ dành cho những bệnh nhân gặp tình huống nguy cấp hơn.

Còn bà cụ này đã hơn 80 rồi, một mình đi khám đúng là không tiện, nhưng chỗ cấp cứu này nếu không phải là chấn thương nguy hiểm, không bị gãy xương chảy máu, thì anh ta cũng không thể nào không kiểm tra mà phán ra bệnh được.

“Bà à, cháu không thể nào khám được… Thế này nhé, cháu sẽ kê phiếu chuyển đi khám, rồi bảo y tá đưa bà đến khoa Xương khớp, bà thấy…”

Vừa dứt câu thì điện thoại Đoàn Thanh đã rung lên bần bật, anh ta thoáng nhìn rồi vẻ mặt trở nên cạn lời và bất lực.

“Nhan Cửu, tôi phải đi xem vị đại tiểu thư kia lại giở trò yêu ma gì đây, cô giúp tôi gọi y tá Tiểu Vương nhé, sắp xếp cho bà cụ đi khám.”