Sợi Xích Vô Hình

Chương 24: Bí Mật Quá Khứ Của Di Nhược



……….Tại quán cà phê của Tiểu Ảnh……….
“Tiểu Ảnh à…Tiểu Ảnh…Tiểu Ảnh...cậu lại chết ở đâu rồi”
Quay cuồng với đống nguyên liệu vừa mới nhập về từ sáng đến gần chiều mới xong, Tiểu Ảnh đã suýt tí nữa thở không ra hơi, cô vừa đặt mông xuống ghế thì lại nghe cái miệng nhỏ liên tục réo gọi tên mình suốt tận trưa đến giờ, bất giác nổi cáu, cô quát lớn
“Cậu có mau câm mồm lại không Cố Nải Di Nhược…Chẳng phải mình đang ngồi trước mặt cậu hay sao?”
Có vẻ như Di Nhược cô không để tâm đến chuyện Tiểu Ảnh đang tức giận cho lắm, cô vẫn ảm đạm chống hai tay lên cằm, ánh mắt mông lung như đang suy nghĩ điều gì đó, miệng theo thói quen, không ngừng réo tên
“Tiểu Ảnh…”
“Nói…”
Tiểu Ảnh ngửa cổ, tựa lưng vào ghế mềm một cách đầy mệt mỏi, miệng đáp lời cô như con robot hết pin.

Tiểu Ảnh biết bây giờ cô có dùng sức la khàn cổ thì cô gái lì đòn Di Nhược nghe cũng chẳng thấm được mấy câu, thế nên Tiểu Ảnh cô cứ giành một chút sức lực này mà ngồi nghe xem cô bạn trời đánh này sẽ định nói chuyện gì
“Trong khoảng thời gian ngồi chờ cậu từ sáng đến giờ, tớ đã đọc mấy quyển tiểu thuyết ngắn trên kệ, dùng máy tính của cậu xem nhanh mấy bộ phim, thì Cố Nải Di Nhược tớ cũng đã phát hiện ra một điều…”
“Điều gì?” Tiểu Ảnh hỏi một cái máy móc
“Hào quang của nhân vật chính” Vừa nói cô vừa lười biếng đưa miệng lại gần ly nước, hút một ngụm nước soda
Tiểu Ảnh có vẻ như không để tâm đến câu chuyện không có tính thực tế này, lại hỏi một cách nhạt nhẽo
“Cụ thể là thế nào?”

Lúc này Di Nhược mới xoay mặt về phía cô, ánh mắt lim dim như buồn ngủ mà cất lời
“Nam chính bắt nhốt nữ chính thì gọi là bá đạo
Nam phụ mà bắt nhốt nữ chính gọi là ác độc
Nam chính xem nữ chính là vật thế thân thì gọi là ngược thê
Nam phụ coi nữ chính là thế thân thì lại bị gọi là tra nam
Nam chính đánh đập, hành hạ nữ chính thì gọi là ngược luyến
Nam phụ mà làm như thế với nữ chính thì bị nói là vũ phu
Nam chính mà thông minh, xảo quyệt thì được người đọc tung hô gọi là phúc hắc, còn đối với nam phụ thì bị nói mưu mô
Nam chính mà bị ngược thì lại nhận lấy sự thương cảm của độc giả, mọi người sẽ nói với nhau ‘ôi, thật tội nam chính, đừng ngược nam chính nữa’, còn nam phụ thì sẽ là ‘haha…thật đáng đời’…Đúng là sự khác biệt”
“Cậu mà cứ sống như thế này thì bao giờ tớ mới có thể gả cậu đi đây, Di Nhược”
Di Nhược vẫn mắt nhắm mắt mở mà bình tĩnh đáp lại
“Không cần cậu gả, lão bà Cố Nải Di Nhược đây đã là vợ của Từ Thánh Uy, là phu nhân của tập tập đoàn BK từ một tháng trước rồi…”
Nghe cô nói như thế, Tiểu Ảnh bất giác bật ngồi dậy, hai mắt to tròn kèm theo sự kinh ngạc nhìn cô, miệng lắp bắp cất giọng hỏi lại lần nữa như muốn cô khẳng định lại
“Thật…thật sao ???”
“Tất nhiên” Di Nhược trả lời với chất giọng đầy tự tin
“Cậu mau thành thật khai báo cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chuyện lớn như thế này…Bây giờ cậu mới thông báo cho tớ biết…Cố Nải Di Nhược!! Cậu có xem mình là bạn nữa không vậy??”
Nhìn gương mặt Tiểu Ảnh ngay lúc này đang giận đến mức muốn phát khóc, nhưng chuyện kết hôn này là bất đắc dĩ, xuất phát điểm của câu chuyện lại là một mớ hỗn độn, Di Nhược cô không biết nên bắt đầu kể như thế nào nên mới chần chừ mãi mà không nói cho Tiểu Ảnh nghe.
“Cậu đừng cau có nhăn mặt nữa.

Mình kể…mình kể…”
………
Sau một lúc nghe Di Nhược giải thích mọi chuyện, gương mặt Tiểu Ảnh càng lúc càng trở nên khó coi, ánh mắt cô lộ rõ sự bất an
“Di Nhược…có phải cậu giả vờ ngốc lâu quá nên bây giờ ngốc thật luôn rồi hay không? Rõ ràng là ba cậu…ông ấy đang lừa cậu…”
Hít một hơi thật sâu, nuốt bao ấm ức, bao uất nghẹn ngược vào trong, đưa tay gạc bỏ mấy giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt, nở nụ cười ngượng nhìn thẳng vào Tiểu Ảnh mà đáp
“Phải…Có lẽ giả ngốc lâu quá, diễn nhập tâm đến mức bây giờ bản thân tớ thật sự cũng đã không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là lừa dối,…”
“Di Nhược à…Đến lúc nên thoát vai, dừng lại vở kịch này được rồi.

Sẽ không ai trách cậu cả, cậu thật sự đã làm rất tốt rồi!!”
“Tốt…tốt như thế nào cậu trả lời thử xem? Tớ làm tốt đến mức gián tiếp hại cô gái xấu số ấy chết, rồi sao đó lại mặt dày nhận trái tim mà cô ấy hiến tặng hay là tốt đến mức tớ là lí do chính đã khiến cô ấy và Từ Thánh Uy không đến được với nhau, khiến Từ lão gia và Từ Thánh Uy trở mặt với nhau...!Cố Nải Di Nhược tớ tốt thật, tốt đến mức dù có chết cũng không rửa sạch hết lỗi lầm…”
Cô cười đến nỗi rơi nước mắt lúc nào ngay cả bản thân cô cũng không hay biết…khóc…cô khóc thật rồi…Nhìn bộ dạng tự trách này của cô, Tiểu Ảnh không biết nên an ủi cô như thế nào mới là đúng.
“Di Nhược…Cậu nghe tớ nói…Cậu nghe cho thật rõ…”
“…..”

“Cậu không làm gì sai cả.

Mọi chuyện năm đó không phải là lỗi do cậu, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi”
Mặc cho Tiểu Ảnh ra sức khuyên ngăn, dường như lúc này cô không chịu nghe bất cứ lời bào chữa nào, mắt ngấn nước mà liên tục lắc đầu
“Không phải, là do tớ, nếu năm lúc trong thang máy, cơn đau tim của tớ không đột nhiên tái phát thì đã không có chuyện làm trễ giờ phụ tá đưa thuốc vào phòng phẫu thuật cô ấy, ca phẫu thuật cô ấy có lẽ…không…nhất định đã thành công”
Không chịu nổi bộ dạng thảm hại này của cô, Tiểu Ảnh bất giác siết chặt hai bờ vai đang run bần bật của cô, quát lớn
“Cố Nải Di Nhược…Cậu tỉnh táo lại cho mình… Ca phẫu thuật của cô ấy tỉ lệ thành công chưa qua nổi 20 %, dù thuốc có chuyển thuốc đến kịp thì cũng không một bác sĩ nào đảm bảo được cô ấy sẽ sống”
“Thế tại sao ca phẫu thuật tim của tớ, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe lúc đó của tớ cũng chỉ 20% thế mà tại sao bây giờ tớ lại ngồi ở đây, lại an nhiên mà sống, còn cô ấy lại phải…hichic”
Tiểu Ảnh thật sự không biết nên vực dậy tinh thần của cô như thế nào mới gọi là ổn.

Tiểu Ảnh biết cô luôn vờ hồn nhiên, vờ vô lo vô nghĩ, vờ nói, vờ cười, vờ là bản thân sống rất ổn nhưng trong vô thức lại không biết hai mắt đã ướt đẫm từ bao giờ.
“Di Nhược!! Cậu ổn không…”
“Tiểu Ảnh…tớ hiện tại thật sự là không ổn, không ổn một tí nào…mỗi sáng thức dậy, tớ điều cảm thấy rất áp lực, áp lực đến mức muốn chết ngay tức khắc.

Tớ biết rõ Từ Thánh Uy và cô ấy đã yêu nhau rất đậm sâu, tớ còn biết anh ta không thể quên được cô ấy…”
“Cậu thừa biết cuộc hôn nhân này sẽ nhiều trắc trở thế tại sao cậu lại kiên quyết lựa chọn, ngoan ngoãn nghe theo ba mình dù biết là bản thân đã bị lừa”
“Lý trí tớ luôn mách bảo là không được nhưng con tim này…căn bản không phải là của tớ nên nó không nghe lời, nó không ngoan ngoãn tí nào.

Mỗi lần gặp anh ta, lồng ngực này của tớ luôn có cảm giác rất kì lạ, rất khó tả, cảm xúc này rất mãnh liệt mà bản thân tớ không thể nào khống chế được…”
Nghe cô mô tả như thế, Tiểu Ảnh có chút hơi thất thần, cố giữ vững bình tĩnh, từ tốn cất lời
“Di Nhược…không lẽ cậu đã yêu Từ Thánh Uy…cậu với anh ta chỉ tiếp xúc với nhau được mấy lần thôi…không thể có chuyện như thế được”
“Tớ không thể nhưng trái tim này thì có thể.

Trái tim này đã từng yêu anh ta, tớ cảm nhận rất rõ tình yêu mãnh liệt của hai người bọn họ.

Đêm hôm qua, đứng trước phòng của anh ta, cậu có biết tớ đã nghe thấy điều gì không?”
Tiểu Ảnh im lặng như đang đợi đáp án, hai mắt cũng đã dần trở nên đỏ hoe
“Tớ nghe thấy anh ta khóc, khóc rất thương tâm…có lẽ trong quá khứ đã từng có một Từ Thánh Uy rất rất yêu người con gái tên Châu Thanh Kha…Trái tim này có lẽ chỉ chứa mỗi bóng hình của người đàn ông đó”
“Từ Thánh Uy không buông nổi quá khứ thì làm sao có thể xứng làm chồng cậu đây, Di Nhược!!”
Di Nhược cô bất giác bật cười như điên dại, khóc đến mức nước mắt không thể rơi được nữa rồi
“Sự thật là Từ Thánh Uy không xứng với Cố Nải Di Nhược hay là Cố Nải Di Nhược không xứng với Từ Thánh Uy…Xứng hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Trầm tư một hồi thật lâu, Tiểu Ảnh mới từ từ cất lời

“Di Nhược!! cậu có biết không? Chúng ta không có quyền sắp đặt cuộc sống của mình, nhưng ta lại có tư cách để quyết định tâm trạng của bản thân mình đau khổ hay hạnh phúc trong hoàn cảnh đó.

Cậu yêu, cậu có tình cảm với anh ta thì đã sao, cậu có dám khẳng định là anh ta sẽ yêu cậu? Xác suất để anh ta yêu cậu là bao nhiêu? Cậu có dám cược là anh ta sẽ quên đi mối tình đầu bi thương của mình hay không?”
“Cược…Mình cược là một ngày nào đó anh ta sẽ yêu mình” Cô nói với chất giọng khàn đặc
Nhận được câu trả lời mù quáng này của cô, Tiểu Ảnh tức đến mức hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt
“Di Nhược, cậu tỉnh táo lại cho mình, cậu lí trí lại cho mình…nếu có thể buông bỏ thì đêm hôm qua cậu đã không nghe thấy anh ta đau khổ như thế rồi, cậu còn chưa hiểu hay sao, anh ta cưới cậu là vì lí do gì? Chẳng qua là vì trái tim của Châu Thanh Kha…”
“Mình biết…cậu chuyện tình yêu mà họ đang viết dang dở, mình muốn chính tay mình sẽ thay nữ chính ấy viết tiếp phần kết.

Dù quá khứ, hiện tại hay thậm chí là tương lai, anh ta không quên được cô ấy cũng không sao cả? Vì mình là kẻ thứ ba đã chen ngang vào chuyện tình bi thương của bọn họ nên bản thân mình không có quyền đòi hỏi sẽ được anh ta đền đáp.

Trái tim này là của cô ấy, cô ấy tặng cho mình sự sống nhưng không có nghĩa là mình sẽ được phép dùng một cách dùng tùy tiện để yêu người khác… bởi vốn dĩ trái tim này chỉ chứa mỗi cái tên Từ Thánh Uy…Thế nên…Tiểu Ảnh!! Cậu chúc mình hạnh phúc có được không!? Có thể đối với anh ta Cố Nải Di Nhược mình chỉ đơn giản là cô vợ trên danh nghĩa nhưng đối với mình, Từ Thánh Uy anh ta không những là chồng mình mà còn là mối tình đầu.

Thế nên cậu đừng ngăn cản nữa có được không Tiểu Ảnh.

Cậu vờ như không biết gì có được hay không? Mình thành tâm xin cậu đấy?”
Tiểu Ảnh thật sự không thể kìm chế nỗi sự bực tức của mình thêm một giây phút nào nữa.

Bỏ lại câu nói giận dữ, sau đó quay người bước đi mà không them quay lại nhìn Di Nhược
“Nếu thế thì tùy câu…Chuyện của cậu, tương lai của cậu Giang Lâm Ảnh mình sẽ tuyệt đối không can dự thêm dù chỉ nửa lời”
Cô biết Di Nhược là một cô gái rất cứng đầu, chuyện cô ấy đã quyết thì dù có khuyên ngăn đến khô cả cổ cũng không thể làm lung lay ý định của cô ấy nhưng lần này của Di Nhược, thật sự là đã đi quá giới hạn kiềm chế của cô.

Cô xem Di Nhược không chỉ là bạn thân mà xem cô ấy như chị em chảy chung dòng máu với mình.

Thế nên cô không muốn Di Nhược, một ngày nào đó sẽ phải vì hắn ta mà đau khổ, lụy tình đến mức sống không thể mà chết cũng chẳng xong, buông không đành mà nắm cũng chẳng thể…Nghe cuộc gọi của hắn với Tử Thiên lúc ăn cơm tối ở nhà hàng đêm hôm đó, cô cũng đã phần nào cảm nhận được hắn yêu cô gái Châu Thanh Kha ấy ra sao, kiên trì với tình yêu đó đến mức nào khi vượt hàng cây số lúc nữa đêm để ra tận ngoại cô thành phố để thăm viếng cô ấy.
“Di Nhược…cậu ngốc thật…cậu nghĩ thời gian sẽ khiến vết xước đoạn tình cảm của Từ Thánh Uy được lành lặn nhưng cậu lại không biết được là thời gian cũng sẽ chứng minh cho mọi người thấy thế nào là tình yêu vĩnh hằng…như chuyện tình của Từ Thánh Uy và Châu Thanh Kha…Nếu cậu ngu muội mà bắt chấp lời khuyên để chạy vào ngục tối đó…Giang Lâm Ảnh tớ chỉ hi vọng cậu sẽ sớm tìm thấy ánh sáng hi vọng ở trong đấy…”