Tuyền Uri khẽ mỉm cười nhìn cả hai đang đùa giỡn rất vui vẻ và hạnh phúc. Bà nhẹ nhàng đi ra ngoài để lại không gian cho đôi trẻ.
Trước hàng lang bệnh viện, đang có hai người đàn ông đang cầm rất nhiều đồ đi về hướng phòng bệnh của Song Nhi.
“Sao bà, (ông) lại ở đây???” Các bà Tuyền cùng Thẩm lão gia đều cất tiếng hỏi khi nhìn thấy đối phương.
Bà Tuyền chỉ vào phòng bệnh của Song Nhi và nói:
“Tôi đến thăm con gái của tôi…”.
Thẩm lão gia ngẫn người ra một lúc vì bất ngờ này mà không để ý đến hướng tay của bà Tuyền Uri chỉ. Thì ra là bà đã có chồng có con. Bao nhiêu suy nghĩ rối ren ở trong đầu Thẩm lão gia không thể dứt ra.
“Còn hai ông cháu ông đi đâu vào đây???” Bà Tuyền Uri cũng mang theo sự ngạc nhiên hỏi Thẩm lão gia.
Thẩm lão gia như bừng tỉnh trả lời bà: “Tôi và cháu trai Thẩm Mặc đến thăm một người bạn.
Sau đó, cả ba người đều hướng về một hướng đi tới. Tuyền Uri mang theo sự ngạc nhiên không nhỏ khi thấy Thẩm lão gia và Thẩm Mặc cũng đi về hướng của Song Nhi.
Bà nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
“Chẳng lẽ người mà hai người tới thăm là con gái của tôi là Song Nhi sao?
Thẩm lão gia cũng kinh ngạc trước câu nói của Tuyền Uri. Sao lại có thể trùng hợp như thế chứ. Cả hai đều lâm vào trầm tư. Thẩm lão gia thì mang theo sự ưu tư, đau khổ mất mát, còn bà Tuyền Uri thì lại mang theo sự đắn đo, do dự, muốn nói lại thôi…