Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai

Chương 9

Trong ba năm trở về Lan hầu phủ, mỗi ngày Hoán Sa đều rất bận rộn, nào là giúp Lan phu nhân lo liệu việc lớn nhỏ trong phủ, nào là khổ luyện [i]Cửu Lê bí thuật[/i] và trùng thuật, nuôi đủ loại trùng độc, vì một ngày trở về Miêu Cương, xây dựng lại thánh vực. Nhưng ban ngày dù mệt mỏi thế nào, đến đêm, nàng vẫn không thể an giấc. Cho dù đốt hương ngủ cũng miễn cưỡng ngủ được, nhưng nàng vẫn mơ thấy toàn những cảnh giết chóc đáng sợ, rồi giật mình tỉnh giấc, như thế thà không ngủ còn hơn.

     Một mình đi trong màn đêm tĩnh mịch, khó tránh khỏi nghĩ đến một số chuyện, nàng lại cảm thấy lo âu về Hoán Linh. Tiêu Tiềm nói Vũ Văn Sở Thiên là một cây ám tiễn, cây ám tiễn này đã ngắm trúng Tiêu Lãng rồi sao? Tại sao Hoán Linh lại bị kéo vào chuyện này, vì muội ấy và Tiêu Lãng từ nhỏ đã là bạn của nhau, hay chỉ là trùng hợp? Nàng nhất thời mềm lòng mà đồng ý giúp Hoán Lonh, liệu có phải lại hại muội ấy hay không?

     “Ninh vương, Vũ Văn Sở Thiên…” Khẽ ngâm nga cái tên này, tim nàng bỗng đập dồn dập. 

     Đột nhiên, một trận gió lạnh ập tới, Hoán Sa cảm thấy rõ có một bóng đen lướt qua phía sau mình. Nhưng khi quay đầu lại, nàng chỉ thấy vài chiếc lá trúc xanh từ trên cây rơi xuống.

     “Lan hầu phủ được canh gác nghiêm ngặt, người lạ không thể tùy tiện ra vào, chắc chắn là mình hoa mắt rồi, Hoán Sa định thần lại, định quay về phòng thì một bóng đen đột ngột lướt qua trước mặt nàng.

     “A!”

     Hoán Sa định cất tiếng kêu cứu thì người nọ đã lấy tay bịt miệng nàng. “Tiểu Trần, là ta…”

     Giữa đêm tối, nàng không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, chỉ thấy tay áo tím lay động trong gió, đượm vẻ u buồn.

     Vầng trăng lạnh lẽo ló ra từ màn mây, nương theo ánh sáng yếu ớt, nàng nhìn rõ được gương mặt của người ấy. Đôi mắt đen sâu thẳm, cao ngạo nhuốm vẻ cô đơn và ưu thương, bờ môi mỏng, khóe môi dù không cười vẫn hơi nhếch lên. Cơ thể nàng lập tức cứng đờ, mọi mạch máu dường như ngừng chảy.

     Là Ninh vương, Vũ Văn Sở Thiên! Chính là y!

     Vũ Văn Sở Thiên từ từ giơ tay lên, đưa những ngón tay về phía nàng, nhưng lại không dám chạm vào nàng, như thế sợ rằng nếu chạm vào thì ảo ảnh trước mắt sẽ tan biến.

     “Tiểu Trần, là muội sao?” Hai tiếng Tiểu Trần khàn khàn cất lên từ miệng y, đáy mắt y như bị sương mù che phủ, chất chứa niềm vui và sự dịu dàng, như một cây kim đâm vào trái tim nàng.

     Tay y cuối cùng cũng chạm vào má nàng, mắt y ánh lên một niềm vui sướng tột độ. “Muội còn sống…Ta biết mà, muội nhất định còn sống, muội sẽ không rời xa ta.”

     “Ngươi…ngươi!” nàng vội vã đẩy tay y ra. “Người đâu, người đâu, mau đến đây!”

     Y không thèm quan tâm đến tiếng hét của nàng, chỉ nương theo ánh trăng để nhìn nàng thật kĩ. Nàng sợ hãi lùi lại phía sau, y càng tiến đến gần. nàng lại vội vàng lùi thêm vài bước nữa, nàng không sợ y, nhưng nàng thực sự đang run rẩy.

     “Ngươi đừng tới đây! Ta không phải là”Tiểu Trần” nào đó, cũng không quen “Tiểu trần” nào cả!”

     Vũ Văn Sở Thiên cười cay đắng. “muội vẫn trách ta? Muội vẫn không thể tha thứ cho ta ư?”

     “Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải là “Tiểu Trần”, ta là Lan Hoán Sa.”

     Khuôn mặt y lộ vẻ kinh ngạc, “Lan Hoán Sa? Muội…”

     “Ở bên kia, bên kia có người!” Tiếng hét của thị vệ cắt đứt lời y.

     Đám thị vệ nghe thấy động tĩnh liền cầm đuốc chạy tới, bóng sáng của Vũ Văn Sở Thiên khẽ lay động, phút chốc đã biến mất không để lại dấu vết, nếu như trên mặt không còn lưu lại hơi ấm của bàn tay y, nàng chắc chắn sẽ cho rằng tất cả là ảo giác của mình.

     “Đại tiểu thư!” Tổng quản dẫn theo vài thị vệ chạy tới nhìn thấy Hoán Sa bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi : “Thưa đại tiểu thư, đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

     Dù sao Vũ Văn Sở Thiên cũng chưa làm hại đến nàng có thể thấy y không hề có ác ý, để đám thị vệ không căng thẳng, Hoán Sa bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi nói: “Không có gì, vừa rồi ta nhìn thấy một con mèo hoang nên có chút sợ hãi.|”

     “Mèo hoang ạ?” Đám thị vệ nhìn khắp bốn phía, đâu thấy bóng sáng con mèo hoang nào đâu.

     “Đã chạy mất rồi.”

     “Dạ.” Tổng quản thở phào, cung kính khuyên nhủ nàng: “Đại tiểu thư, đêm đã khuya, không còn nhìn thấy gì nữa. Vì sự an toàn của tiểu thư, người nên về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”

     “Được rồi, giờ ta sẽ về phòng đây. Các ngươi tiếp tục đi tuần đi, nhớ phải cẩn thận hơn nữa.”

     “Dạ.”

     Trở về phòng, Hoán Sa nhớ lại ánh mắt và những lời Vũ Văn Sở Thiên nói, lòng ngổn ngang trăm mối, trằn trọc trở mình, suốt đêm không ngủ được.