Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 17: Tiền tiêu vặt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đầu tiên Giang Vọng Hạ trở lại nhà họ Kiều, nhận được tiếp đón vô cùng nhiệt tình, cực kỳ giống cách chiêu đãi khách phương xa đến những ngày lễ tết, điều này làm cô rất không thích ứng.

Cô không phải người quá nhiệt tình.

Triệu Linh Tuyết hiểu lầm là con gái “không thích ứng được”, tưởng rằng cô ngại người lạ. Vì để con gái nhanh thích ứng hơn, thể hiện thái độ càng nhiệt tình hơn.

Điều này khiến Giang Vọng Hạ hơi không đỡ được, đành phải bày ra bộ mặt thối gia truyền của nhà họ Kiều, tỏ vẻ có chút mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.

Triệu Linh Tuyết đành phải để con gái về phòng, cho cô nghỉ ngơi.

Buổi tối, Trần Linh Vũ về đến nhà, gửi tin nhắn báo bình an cho cô. Lương Thi Tình cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, quan tâm cô ở nhà họ Kiều có thích ứng được không.

Giang Vọng Hạ gửi tin nhắn cho Giang Ngôn Nhất, Giang Ngôn Nhất trả lời: Nếu ở thấy không thoải mái, con cứ coi như là ra ngoài tập huấn 2 năm.

Tập huấn rất vất vả, rất mệt mỏi.

Nếu như chút không thích hợp đó cũng không chống đỡ được, về sau sao làm được chuyện lớn?

Giang Vọng Hạ tỏ ý đã biết.

Tuy là nghỉ hè, nhưng Giang Vọng Hạ cũng không rảnh, cô là vận động viên nhảy cao, còn là kỳ thủ chuyên nghiệp. Nghỉ hè không huấn luyện thì học tập, không thoải mái như đi học.

Cô giống như một người làm công 996 (*), đi sớm về trễ.

Thời gian cô ở nhà họ Kiều không nhiều.

Sở dĩ cô quyết định quay về nhà họ Kiều, không phải bởi vì tình thân, mà bởi vì tài nguyên và tiền bối ở đây tốt hơn.

Ngẫm lại thì, đối với cô mà nói nhà họ Kiều giống như ký túc xá. Chỉ có khi cần ngủ mới quay lại, thời gian còn lại không phải học tập, huấn luyện thì cũng là làm việc ở bên ngoài.

Đúng thật là có cảm giác như đang ra ngoài huấn luyện vậy.

Giang Vọng Hạ thổn thức, vì thế làm bộ làm tịch trả lời tin nhắn của ba nuôi: Ngài nói cái gì vậy, họ là người thân của con!

Giang Ngôn Nhất thấy con gái lại xưng hô là “Ngài”, giọng điệu quái gở, thì không trả lời nữa.

Giang Vọng Hạ nằm trên giường, vừa trả lời xong tin nhắn của Lương Thi Tình, còn chưa trả lời Trần Linh Vũ. Chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, nhớ tới sự nhiệt tình của ba mẹ, bỗng có hơi nhức đầu.

Tiếng gõ cửa ngừng lại một lúc, lại vang tiếp vài tiếng.

Trong lòng cô thở dài, tiện tay ném di động lên giường, đứng dậy mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là Kiều Minh.

Năm nay Kiều Minh đã gần năm mươi, vóc dáng xem như rất tốt, không khom lưng còng lưng, hơi mập mạp nhưng chưa đến độ bụng phệ, không phải người đàn ông trung niên dầu mỡ.

Nhưng so với Giang Ngôn Nhất, dáng người của ông vẫn kém một chút.

Giang Vọng Hạ vô thức so sánh ông với ba nuôi, ý thức được hành vi này, cô cảm thấy không tốt lắm.

Cô nhanh chóng thu lại suy nghĩ, mở miệng gọi một tiếng “ba.”

Đối mặt với con gái mới về nhà không lâu, tay chân Kiều Minh có hơi luống cuống. Ông không biết nên chung đụng với con gái như thế nào. Mẹ biểu hiện thân thiết với con cái là do có bản năng người mẹ thúc đẩy, cùng giới tính thân thiết sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng ba thì không giống như vậy, nếu ba biểu hiện quá gần gũi nhiệt tình, nhất định con gái sẽ thấy không được tự nhiên.

Biểu hiện của Kiều Minh không nhiệt tình bằng Triệu Linh Tuyết.

Ông khách sáo quan tâm con gái, điều hòa trong phòng có đủ mát không, phòng tắm có sử dụng bình thường không, có thích cách bố trí phòng như này không? Nếu không thích thì có thể đổi phòng khác.

Giang Vọng Hạ biểu thị, điều hòa đủ mát, tất cả thiết bị trong phòng đều có thể sử dụng bình thường, phòng ở thoải mái.

Cô nói: “Ba, mọi người không cần xa cách như vậy.”

Đúng vậy, quá xa cách.

Họ cố gắng bày tỏ ý tốt với cô, bày tỏ sự coi trọng và yêu thích, ngược lại đã đánh mất cảm giác giữa người thân với nhau.

Kiều Minh nói: “Ba mẹ lo lắng con không thích nơi này.”

Giang Vọng Hạ nhìn ông: “Nơi này rất tốt, mọi người cũng rất tốt. Con không có không thích nơi này.”

Kiều Minh hơi an tâm, thở phào một hơi, nói: “Vậy thì tốt, nếu con có chỗ nào không thích ứng được, hoặc gặp vấn đề gì, nhất định phải nói với ba.”

“Nếu ba không có ở nhà, con có thể nói với mẹ và anh trai cũng được.”

Giang Vọng Hạ gật đầu: “Dạ.”

Kiều Minh đưa cho con gái một tấm thẻ, ý bảo cô nhận lấy: “Đây là tiền tiêu vặt ba cho con, mật mã là sinh nhật con, muốn mua gì thì quẹt thẻ là được.”

Giang Vọng Hạ nhận thẻ ngân hàng Kiều Minh đưa qua, gật gật đầu: “Vâng.”

Kiều Minh nói thêm vài lời quan tâm con gái, thấy trên mặt con gái không có biểu cảm gì, đoán có lẽ con gái đang chê bai ông dong dài, nên không nói tiếp nữa.

Ông dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, cuối cùng cũng rời đi.

Giang Vọng Hạ lập tức đóng cửa, quay lại giường nằm xuống, cầm lấy di động lên đã thấy Trần Linh Vũ gửi tin nhắn mới cho cô.

Trần Linh Vũ: Đại tiểu thư Giang, ngày đầu tiên quay lại nhà họ Kiều có cảm giác gì?

Trần Linh Vũ: Tuy là tớ không thích cái cô Kiều Mạn Mạn kia, nhưng cho dù người ta chiếm vị trí của cậu 16 năm, cậu cũng đừng có bắt nạt người ta.

Trần Linh Vũ: Nhìn qua cô ấy có thể bị một đấm của cậu đánh cho khóc thút thít.

Trần Linh Vũ: Nếu cậu thật sự muốn đánh, thì cố gắng đánh nhẹ chút, có thể đánh chết thì đừng đánh tàn phế.

Giang Vọng Hạ chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi.

Giang Vọng Hạ:?

Giang Vọng Hạ: Cậu bị hack nick à? Cậu có muốn nghe lại xem cậu đang nói gì không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô đang lo lắng cho trạng thái tinh thần của thiếu gia nhỏ nhà họ Trần.

Trần Linh Vũ thấy cuối cùng cô cũng trả lời thì không ngừng “ting ting” gửi tin nhắn tới. Có tin châm chọc Lương Thi Tình, cũng có tin châm chọc Kiều Mạn Mạn và nhà họ Kiều.

Giang Vọng Hạ chưa kịp trả lời, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Giang Vọng Hạ: “…”

Không phải là ông ba tiện lợi của cô hối hận vì đã cho thẻ ngân hàng, muốn lấy lại đấy chứ?

Cô liếc nhìn màn hình di động, nhìn thấy dòng chữ “đối phương đang nhập”, tiện tay ném di động lên giường, lại đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, còn không quên mang theo thẻ ngân hàng Kiều Minh đưa cho cô.

Cô mở cửa, kết quả người gõ cửa không phải Kiều Minh, là Triệu Linh Tuyết.

Nghĩ đến sự nhiệt tình của mẹ, có hơi nhức đầu.

Triệu Linh Tuyết mang trái cây cho Giang Vọng Hạ, hỏi cô ở có quen không, hỏi cô thích ăn trái cây gì, có kiêng cái gì không, để họ dặn đầu bếp một chút.

Thậm chí Triệu Linh Tuyết còn hỏi cô có lạ giường không? Có muốn ngủ chung với mẹ không?

Giang Vọng Hạ trầm mặc nhận đ ĩa trái cây trong tay Triệu Linh Tuyết: “Cảm ơn mẹ, con ở rất quen, mẹ không cần lo đâu.”

Nếu mọi người không “quan tâm” con như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn.

Triệu Linh Tuyết nghe con gái nói vậy, yên tâm rồi.

Giang Vọng Hạ cao 1m77, cao hơn Triệu Linh Tuyết tròn 12cm, Triệu Linh Tuyết nhìn con gái vóc dáng cao gầy nhưng có khuôn mặt thối gia truyền của nhà họ Kiều, không thể không cảm thán sự mạnh mẽ của gen.

Tiểu Hạ và Tiểu Tắc rất giống nhau.

Khóe mắt hơi nhếch, nửa dưới tam bạch (**), hốc mắt sâu, thêm vài phần trưởng thành, nhìn qua đã thấy là dáng vẻ không dễ tiếp cận.

Triệu Linh Tuyết ân cần hỏi han con gái, Giang Vọng Hạ không định mời mẹ vào phòng ngồi, hai người cứ đứng ở cửa hàn huyên hơn 20 phút.

Triệu Linh Tuyết đang nói chuyện cùng con gái, đột nhiên nhớ ra cái gì, bèn cầm một tấm thẻ nhét vào trong tay Giang Vọng Hạ.

Bà cười nói: “Tiểu Hạ, đây là tiền tiêu vặt mẹ cho con, có thể mua chút quần áo váy vóc. Cạnh phòng con có một phòng thay đồ, là đặc biệt thiết kế cho con.”

“Đúng rồi, ngày mai sẽ có người mang trang sức mới tới, Tiểu Hạ rảnh thì qua xem nhé.”

Giang Vọng Hạ cúi đầu, nhìn trong tay có thêm một tấm thẻ: “Dạ.”

Triệu Linh Tuyết nói chuyện cùng con gái thêm 10 phút, cuối cùng miễn cưỡng rời đi.



Lại lần nữa quay về phòng, Trần Linh Vũ dốc toàn lực, gửi tới 10 trang tin nhắn.

Trần Linh Vũ: Làm người, sao có thể không điên được.

Trần Linh Vũ: Sao cậu lại không trả lời tin nhắn nữa rồi, đừng nói cậu đi đánh người thật rồi chứ??

Trần Linh Vũ: Anh, đừng mà!!!

Trần Linh Vũ: Tớ chỉ nói hươu nói vượn thôi, cậu đừng tưởng thật. Đánh người là không đúng! Sẽ lưu lại hồ sơ đấy!

Trần Linh Vũ: Lưu lại hồ sơ rồi, cậu còn muốn tham gia Thế vận hội Olympic gì chứ!!

Trần Linh Vũ: Đã qua 10 phút rồi, cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn??

Trần Linh Vũ: Chẳng lẽ cậu đánh Kiều Mạn Mạn, sau đó ba mẹ tức giận, trói cậu lại đánh rồi sao?

Trần Linh Vũ:??

Trần Linh Vũ: Giang Vọng Hạ, cậu mà còn không trả lời tin nhắn là tớ báo cảnh sát đấy!!

Ngón tay Giang Vọng Hạ lướt xuống, thấy lời Trần Linh Vũ nói ít nhiều cũng hơi cạn lời. Không biết mạch não của tên này mọc như thế nào, lại có thể bổ não đến mức độ này.

Giang Vọng Hạ lời ít ý nhiều, gửi số 1, biểu thị mình vẫn còn sống, cậu không cần báo cảnh sát.

Trần Linh Vũ: Cậu trả lời 1 là có ý gì?

Trần Linh Vũ: À, tớ biết rồi, ý là 110, để tớ đi báo cảnh sát đúng không!!

Giang Vọng Hạ:... Trần Linh Vũ, cậu đừng có lố quá.

Hai người tiếp tục tám chuyện, nhưng mà cũng không lâu sau, lại có tiếng gõ cửa. Giang Vọng Hạ đoán lần này không phải Kiều Tắc, thì là Kiều Mạn Mạn.

Nếu không phải người lớn, thì không cần vội.

Giang Vọng Hạ nhắn tin cho Trần Linh Vũ xong, mới đi mở cửa. Thấy người đứng ngoài cửa là Kiều Tắc, anh trai ruột, thì yên lặng đưa tay sang, lòng bàn tay hướng lên trên.

Kiều Tắc sửng sốt một chút.

Giang Vọng Hạ nhìn anh chằm chằm, nói: “Nếu anh tới đưa tiền tiêu vặt cho em, thì anh có thể đưa xong rồi đi.”

Cô không muốn trò chuyện với anh.

Hai người ngang hàng, chênh nhau 6 tuổi, miễn cưỡng xem như bạn đồng trang lứa. Giang Vọng Hạ nói chuyện với anh cũng tùy tiện hơn, không giống lúc đối mặt với Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết.

Kiều Tắc vừa nói thầm “Sao em biết vậy”, vừa đưa cho em gái một tấm thẻ ngân hàng.

Anh nói: “Trong này có 200 ngàn, có lẽ đủ cho em tiêu trong một thời gian. Nhưng không đủ tiêu cũng không sao, em có thể xin ba mẹ!”

“Mật mã là...”

Giang Vọng Hạ: “Sinh nhật em?”

Kiều Tắc: “… Sinh nhật anh.”

Giang Vọng Hạ trầm mặc một chút, nói: “Mặc dù nói thế này có hơi đả kích anh, nhưng em không biết sinh nhật anh là ngày nào.”

Kiều Tắc không nói câu nào đòi lại thẻ: “Dù sao em cũng không biết mật mã, không dùng được tiền ở trong, vậy anh cầm về trước. Đợi lúc nào em biết mật mã thì anh để cho em cầm đi.”

Kiều Tắc rời đi, từ lúc em gái mở cửa cho đến khi anh rời đi còn chưa tới 3 phút.

Giang Vọng Hạ nhìn bóng lưng anh trai rời đi, thầm nói: Cũng chỉ có anh đưa thẻ rồi đòi lại, anh đúng là ngốc mà.

Đối với một học sinh cấp 3 hơn nửa năm đã kiếm được gần 300 ngàn mà nói, Giang Vọng Hạ không quá để ý “tiền tiêu vặt” nhà họ Kiều cho, nhưng có tiền không lấy là đồ ngu. Nếu cô mà không lấy, họ cũng sẽ không yên tâm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

So với Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết, Kiều Tắc không cứng rắn nhét tiền tiêu vặt cho cô, hành vi của anh ngược lại khiến cô cảm thấy chân thật hơn.

Giữa anh chị em phải cãi nhau ầm ĩ.

Lúc cô còn rất nhỏ, Giang Ngôn Nhất đi công tác sẽ gửi cô đến nhà ông ngoại, nhờ ông ngoại chăm sóc.

Ông ngoại không quan tâm cô, anh họ chị họ cũng không thân thiết với cô. Cô không có anh chị, cũng không có em trai em gái, nhưng có thể thấy anh chị em họ ở chung như thế nào.

Sẽ cãi nhau ầm ĩ, sẽ đánh nhau, sẽ bắt nạt nhau, nhưng gặp rắc rối sẽ cùng nhau gánh vác.

Anh chị họ rất khách sáo với cô, không coi cô là em gái, ngược lại giống như là họ hàng tới nhà ở vài ngày, không thể trêu chọc, phải khách sáo.

Biểu hiện cụ thể ở chỗ họ không bao giờ dẫn cô đi chơi.

Nếu như nói Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết khiến Giang Vọng Hạ cảm thấy khách sáo và xa cách, có loại cảm giác như người họ hàng, người khách, vậy thì thái độ của Kiều Tắc đã làm biến mất phần lớn cảm giác không thích ứng của cô.

Giang Vọng Hạ cảm thấy, Kiều Tắc đúng thật là anh trai của cô.

Không phải anh ruột, tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi đòi lại thẻ ngân hàng.



Giang Vọng Hạ tưởng rằng đêm nay Kiều Tắc sẽ là người cuối cùng đến gõ cửa phòng cô, không ngờ đến 11 giờ tối, lại có người đến gõ cửa.

Dựa theo thành viên trong nhà, chắc là đến lượt Kiều Mạn Mạn rồi.

Cô nghi ngờ, có phải bốn người này sắp xếp lịch trình trước rồi đúng không? Thương lượng xem thời gian nào ai sẽ gõ cửa phòng cô, nếu không thì tại sao bốn người họ đến gõ cửa phòng cô đều không đụng mặt nhau, đúng là không cách nào giải thích được.

Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết là trụ cột trong nhà, không cần phải nói, rất tự do kinh tế. Kiều Tắc 22 tuổi, không chỉ đi theo ba mẹ học tập làm việc, nghe nói chưa tốt nghiệp đã hợp tác mở công ty với người khác, có thu nhập rất khá.

Họ cho tiền tiêu vặt, Giang Vọng Hạ yên tâm thoải mái nhận lấy.

Nếu Kiều Mạn Mạn cũng đến đưa “tiền tiêu vặt”, cô có nên nhận không?

Tiền tiêu vặt của cô ấy, chắc cũng là ba mẹ cùng anh trai cho đi, học sinh 16 tuổi bình thường đang học cấp 3, lấy đâu ra thời gian mà đi làm kiếm tiền chứ?

Giang Vọng Hạ chìm vào suy nghĩ.

Cô đang đánh cờ với người khác trên app cờ vây Yehu, bị phân tâm, đánh sai liên tục mấy nước cờ, dứt khoát nhận thua, mở ván mới.

Cô cầm di động, vừa nhìn bàn cờ vừa đi ra mở cửa.

Kiều Mạn Mạn ở ngoài cửa đợi một lúc, thấy Giang Vọng Hạ mở cửa, lập tức lộ ra nụ cười, nói: “Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi.”

Ánh mắt Giang Vọng Hạ rơi xuống người đối phương: “Không ngủ sớm như vậy.”

Đến lượt cô chơi cờ.

Kiều Mạn Mạn nhìn cô, hỏi: “Tiểu Hạ, cậu có lạ giường không, có sợ tối không ngủ được không?”

Giang Vọng Hạ tự hỏi quân cờ nên đánh đâu, thuận miệng trả lời: “Ừ, không sợ.”

Kiều Mạn Mạn: “Tiểu Hạ, nếu cậu đã sợ tối, thế thì tối nay cậu ngủ chung với tớ đi!”

Đột nhiên tay Giang Vọng Hạ run lên, quân cờ đánh nhầm chỗ, cô khiếp sợ nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt, nghi ngờ có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không?

Cô ấy đang nói gì vậy?

Giang Vọng Hạ rất nhanh đã tỉnh táo lại, thoáng nhìn qua quân cờ đánh sai chỗ, hoàn toàn không có ý nghĩ tiếp tục đánh cờ.

Cô trực tiếp rời khỏi app.

Giang Vọng Hạ suy nghĩ một chút, hết sức nghiêm túc nói với Kiều Mạn Mạn: “Hay là cậu cho tớ tiền tiêu vặt đi.”

Kiều Mạn Mạn mở to mắt nhìn cô, hiển nhiên không hiểu vì sao cô lại muốn tiền tiêu vặt: “Hả? Tiểu Hạ, cậu không đủ tiền tiêu vặt sao?”

Giang Vọng Hạ bình tĩnh nói: “Cậu cho tớ tiền tiêu vặt có thể tớ sẽ không từ chối.”

“Những chuyện khác, tớ sẽ từ chối.”

Ví dụ như, ngủ với cô ấy.

Uyển chuyển từ chối.

Kiều Mạn Mạn có chút ngây người nhìn Giang Vọng Hạ, không xác định được có phải Tiểu Hạ muốn vay tiền mình không.

Hay là nói, đang từ chối ngủ cùng cô ấy?

Đúng lúc này, Trần Linh Vũ đã lâu không nhận được hồi âm lại gửi tin nhắn tới, gửi tới một đề trắc nghiệm vật lý.

Giang Vọng Hạ cúi đầu đọc tin nhắn, trả lời trong chốc lát.

Giang Vọng Hạ: Chọn A.

Trần Linh Vũ: Tớ gửi tin nhắn cậu không trả lời, gửi đề Vật lý cho cậu thì vài giây cậu đã trả lời rồi?

Trần Linh Vũ: Tớ hiểu rồi, tớ thua cả cái đề Vật lý đúng không!! Vật lý mới là tình yêu đích thực của cậu!

Trần Linh Vũ: Chung quy là gửi gắm sai người rồi.

Giang Vọng Hạ:.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Ban ngày cúp điện, cả đêm viết để cập nhật QQ.



(*) Người làm công 996: Thuật ngữ chỉ văn hoá làm việc của người dân Trung Quốc với phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.

(**) Mắt tam bạch: Còn được gọi là tam bạch nhãn, là kiểu mắt có ba khoảng trắng.