Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 12: Đồng tình

Cho dù là Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết hay là Kiều Tắc, đều cho rằng Kiều Mạn Mạn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không tự mình đưa ra quyết định.

Cho nên, lời Kiều Mạn Mạn nói ở nhà họ Giang thật sự khiến họ không đoán trước được.

Tối thứ bảy, Triệu Linh Tuyết nói với Kiều Mạn Mạn: Ngày mai cả nhà sẽ dẫn con đến gặp ba ruột của con. Mạn Mạn, con mãi mãi là con gái ngoan của chúng ta. Nhưng con cũng là con gái của ba con, con phải quay về bên cạnh ông ấy.

Kiều Mạn Mạn gật đầu, nói cô ấy biết rồi.

Cũng có nghĩa là cô ấy đồng ý với cách nói của họ, sẽ nghe lời họ, đồng ý sắp xếp quay về nhà họ Giang.

Trừ khi nhà họ Giang không muốn nhận con gái ruột.

Khoảnh khắc thấy con gái ngoan ngoãn gật đầu, Triệu Linh Tuyết cảm thấy đau lòng, bà không nỡ đưa Mạn Mạn quay về nhà họ Giang, với bà mà nói thì đây là đang đưa con gái tự tay nuôi lớn cho người khác.

Đồng thời, thấy con gái không chần chừ đã gật đầu đồng ý, không biểu hiện ra ý quyến luyến không nỡ nào, bà càng cảm thấy đau lòng hơn.

Con gái là một cô gái nhỏ thích làm nũng, còn là một bé mít ướt, yếu ớt.

Triệu Linh Tuyết cho rằng cô ấy sẽ ôm bà làm nũng như ngày trước, khóc thút thít nói không muốn rời xa mẹ, muốn làm bé cưng ngoan ngoãn của ba mẹ mãi.

Triệu Linh Tuyết có nghĩ tới, nếu Mạn Mạn thật sự không muốn quay về nhà họ Giang, vậy thì cứ tiếp tục giữ con bé lại đi.

Tuy rằng điều này có hơi không công bằng với nhà họ Giang, nhưng rảnh rỗi bà có thể đưa Mạn Mạn đến thành phố A, để Mạn Mạn thân thiết với nhà họ Giang hơn, sẽ không đến mức khiến nhà họ Giang cho rằng họ mất con gái ruột.

Nhưng mà, khiến bà cảm thấy thất vọng chính là, con gái từ trước đến nay động chút sẽ khóc thút thít không nói ra những lời tương tự như vậy, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt.

Triệu Linh Tuyết đau lòng suốt cả một buổi tối.

Cho nên, khi bà ở nhà họ Giang nghe thấy Kiều Mạn Mạn nói muốn ở lại, bỏ qua sự lúng túng trước mặt Giang Ngôn Nhất, quả thật có chút vui vẻ và an ủi nho nhỏ.

Ai da, quả nhiên là bé cưng ngoan ngoãn của mẹ, luyến tiếc mẹ.

Vui mừng thì vui mừng, nhưng cách làm của Kiều Mạn Mạn hơi bất công. Không nên thấy Giang Ngôn Nhất rồi mới biểu đạt suy nghĩ của cô ấy ra ngoài, càng không nên nói như vậy trước mặt Giang Ngôn Nhất.

Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết có thể đồng cảm với Giang Ngôn Nhất.

Kiều Mạn Mạn không muốn quay về bên cạnh ba ruột, Giang Vọng Hạ cũng không muốn quay về bên cạnh họ, chỗ khác nhau là, hành vi của Kiều Mạn Mạn đối với Giang Ngôn Nhất có lực sát thương lớn hơn rất nhiều so với Giang Vọng Hạ đối với họ.

Họ không trách Kiều Mạn Mạn nói như vậy trước mặt Giang Ngôn Nhất.

Dù sao Kiều Mạn Mạn cũng là đứa ngốc, việc làm ra hành vi ngốc nghếch này hoàn toàn có thể hiểu được, không phải cố ý.

Cô ấy có thể có suy nghĩ xấu xa gì chứ? Cô ấy chỉ muốn ở lại thôi mà.

Nhưng làm như vậy đúng là không tốt.

Họ không có ý trách Kiều Mạn Mạn, mà căn cứ vào điểm xuất phát “sau này không được làm vậy nữa”, nói cho cô ấy biết sau này có chuyện gì cũng phải thương lượng trước với người nhà, không nên đến lúc đó mới sửa miệng tìm lý do thoái thác.

Kiều Mạn Mạn bất an lo lắng, cho rằng cô ấy làm gì sai, ba mẹ đang trách mắng cô ấy.

Trong lòng cô ấy sợ hãi, sợ sẽ bị ba mẹ ghét bỏ.

Cô ấy cúi đầu, không dám lớn tiếng: “Ba, mẹ, con biết sai rồi, sau này con sẽ không làm vậy nữa.”

Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết biết rõ con gái là một bé yếu ớt động tí là khóc, lá gan lại nhỏ, chỉ hơi nói vài câu nặng lời cô ấy cũng sẽ bị dọa.

Thấy dáng vẻ đáng thương của con gái, không tiện nói gì nữa.

Họ rất sợ nói thêm hai câu nữa con gái sẽ không nhịn được mà khóc.



Kiều Mạn Mạn cực kỳ bất an, nhắc tới chuyện bị ba mẹ “phê bình” với Kỳ Mộ, tự trách mình đã làm sai ở đâu.

Cô ấy chậm rì rì nói: “Anh trai lớn, có phải sau này có chuyện gì thì nên bàn bạc trước với họ, được họ đồng ý mới được làm không?”

“Em ngốc quá, làm ra điều sai trái, khiến họ gặp rắc rối.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Kỳ Mộ lập tức lộ ra vẻ ảo não: “Đều tại anh, đáng lẽ nên dặn em lén bàn trước với chú Kiều, dì Triệu.”

“Nếu không, em đã không bị mắng.”

Nói “mắng” thì cũng không đúng, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết chưa bao giờ mắng con gái, trong nhà chỉ có anh trai Kiều Tắc trong lúc phê bình em gái sẽ nói chuyện hơi nghiêm khắc chút, bình thường họ sẽ không nỡ mắng cô ấy.

Anh ta cố ý nói như vậy.

Kiều Mạn Mạn nghe thấy giọng điệu tự trách của Kỳ Mộ, không để ý tới sự buồn bã của mình, vội vàng nói: “A, chuyện này, chuyện này không liên quan đến anh trai lớn, do em không tốt.”

Kỳ Mộ còn đang ảo não tự trách: “Chuyện này đều là do anh.”

Kiều Mạn Mạn luống cuống tay chân an ủi anh ta: “Anh trai lớn, em không trách anh, em không trách anh đâu mà!”

Anh trai lớn đã giúp cô ấy rồi, còn đưa ý kiến cho cô ấy, sao cô ấy có thể trách anh được?

Hơn nữa, cô ấy không cảm thấy mình bị ba mẹ mắng, họ có thể cảm thấy cô ấy không tốt, cho nên phê bình cô, nhưng “phê bình” và “mắng” khác nhau.

Cô ấy bị phê bình, vậy chắc chắn là do cô ấy làm sai.

Cô ấy không cảm thấy đây là lỗi của anh trai lớn.

Kỳ Mộ thấy cô ấy không trách mình, thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: “Mạn Mạn, em không trách anh thì tốt, anh rất sợ em trách anh, sau đó không quan tâm đ ến anh nữa.”

Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn nghiêm túc, nói: “Không đâu, không có chuyện em không quan tâm tới anh trai lớn đâu!”

Kỳ Mộ cười cười: “Thế thì anh yên tâm rồi.”



Kỳ Mộ lại nói với cô ấy, chú Kiều, dì Triệu không nhắc tới việc đưa cô ấy quay về bên ba ruột, vậy chính là đồng ý cho cô ấy tiếp tục ở lại.

Anh ta nói: “Em thấy chưa, anh đã nói chắc chắn họ sẽ muốn em ở lại mà.”

“Họ mắng em có thể là do em chưa bàn bạc với họ. Chẳng qua, họ thương em như vậy, em làm nũng với họ nhiều chút, chắc chắn họ sẽ không trách em nữa.”

“Em có thể tiếp tục ở lại nhà họ Kiều là chuyện tốt.”

Kỳ Mộ an ủi rất nhiều, khiến tâm tình lo lắng của Kiều Mạn Mạn giảm bớt, nội tâm bình ổn hơn rất nhiều.

Anh ta lại hỏi: “Đúng rồi, Mạn Mạn, chú Kiều, dì Triệu và anh trai của em, khi thấy Giang Vọng Hạ có phản ứng như thế nào, họ có thích Giang Vọng Hạ hơn không?”

Kiều Mạn Mạn cố gắng nhớ lại: “Hình như… Không có phản ứng gì quá lớn?”

Giống như lúc Giang Ngôn Nhất nhìn thấy cô ấy, hình như cũng không có phản ứng quá lớn, ba mẹ thấy Giang Vọng Hạ cũng phản ứng như vậy.

Cô ấy nghi ngờ tại sao anh ta lại hỏi như vậy.

Vẻ mặt cô ấy khó hiểu, hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, trừng mắt, giống như đang im lặng hỏi anh có chuyện gì.

Kỳ Mộ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn ngây thơ của cô ấy, không nhịn được cười, sau đó đổi thành vẻ mặt lo lắng, nói: “Không có gì, anh chỉ có chút lo lắng chú dì và anh trai em sẽ thích Giang Vọng Hạ hơn.”

“Nếu họ thích Giang Vọng Hạ, sẽ không thương em như trước nữa.”

“Anh vẫn hy vọng người chú dì thích nhất là em, mà không phải là anh trai em hay Giang Vọng Hạ. Họ vốn là con ruột của chú dì, họ được ba mẹ yêu thương là điều hiển nhiên.”

“Nhưng em thì khác.”



Dù biểu hiện thái độ phản nghịch với ba nuôi trước mặt ba mẹ ruột, nhưng sau khi người nhà họ Kiều rời đi, Giang Ngôn Nhất và Giang Vọng Hạ không phát sinh cuộc trò chuyện không thoải mái nào, mặt cũng không đỏ tới tận mang tai, cũng không chiến tranh lạnh.

Họ làm như không có chuyện gì xảy ra, nên làm gì thì làm nấy, quỹ đạo cuộc sống không có dấu hiệu bị quấy rầy nào.

Giống như Kỳ Mộ đã nói với Kiều Mạn Mạn: “Nếu em không muốn quay về nhà họ Giang, họ cũng không thể trói em lại đưa đi.” Giang Vọng Hạ ở thành phố A cũng không ai có thể ép cô chuyển trường.

Ngày hôm đó qua đi, có lẽ là bận rộn chuyện khác, Giang Ngôn Nhất không đề cập thêm với Giang Vọng Hạ về chuyện nhà họ Kiều nữa.

Ngược lại, Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết có liên lạc qua Wechat với Giang Vọng Hạ, nhưng Giang Vọng Hạ không thích trả lời tin nhắn. Họ nghĩ là cô bận nên cũng không thường xuyên gửi tin nhắn nữa, sợ cô sẽ thấy phiền.

Kiều Tắc gửi không ít tin nhắn cho Giang Vọng Hạ, đều chỉ hỏi: “Em cao 1m8 thật đấy à?”, “Nổ đúng không”, “Cuối cùng là em ăn cái gì để lớn vậy?”, toàn mấy câu hỏi như này.

Giang Vọng Hạ ung dung mạnh mẽ trả lời: Một bữa em ăn 10 người đàn ông.

Kiều Tắc:?

Giang Vọng Hạ: Người cao 1m9 em sẽ không ăn, tại vì em thấy chướng mắt.

Kiều Tắc: …??

Kiều Mạn Mạn cũng gửi tin nhắn cho Giang Vọng Hạ, các cô thêm Wechat vào buổi tối ngày gặp mặt, Kiều Mạn Mạn gửi một meme chú mèo chào hỏi đáng yêu.

Khi đó, Giang Vọng Hạ đang thích thú trước cách xử lý của con trai ngốc nhà địa chủ, quên trả lời lại.

Kiều Mạn Mạn không phải Trần Linh Vũ, cho nên dù Giang Vọng Hạ không trả lời cũng sẽ không lảm nhảm gửi tin nhắn liên tục không ngừng nghỉ.

Giang Vọng Hạ bình yên trải qua hai tuần.

Ngày hôm đó, có lẽ Giang Ngôn Nhất đã hoàn thành công việc quan trọng, cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện với con gái.

Giang Vọng Hạ không phải con gái ông, Kiều Mạn Mạn cũng không phải con gái ông.

Theo lý mà nói, Giang Ngôn Nhất không có ràng buộc huyết thống với hai cô “con gái”, thậm chí ông còn có tình cảm sâu đậm hơn với Giang Vọng Hạ mới đúng, dù sao cô cũng do một tay ông nuôi lớn.

Giang Vọng Hạ không hiểu tại sao ba muốn cô quay về nhà họ Kiều, cũng không hiểu vì sao ba muốn Kiều Mạn Mạn quay về.

Chẳng lẽ là do Kiều Mạn Mạn lớn lên giống mẹ sao?

Cô suy nghĩ rất nhiều.

Cô hỏi trực tiếp.

Giang Ngôn Nhất không cảm thấy bất ngờ, mà nhắc tới chuyện huấn luyện.

Ông nói: “Ba có một người bạn, hiện đang ở thành phố X. Trước đây ông ấy là vận động viên nhảy cao, bây giờ là huấn luyện viên, con sẽ tập luyện tốt hơn nếu đi theo ông ấy.”

Giang Vọng Hạ trầm mặc.

Nếu như ba nuôi nói muốn cô quay về nhà họ Kiều, chuyển cô đến trường X, cô nhất định sẽ cự tuyệt.

Nhưng nói đến việc huấn luyện, cô sẽ không quyết đoán nói không.

Bởi vì như vậy giống như cô đang tùy hứng, cố tình gây sự, như thế không tốt.

Cô vẫn không muốn đến thành phố X.

Cũng hôm nay, Giang Ngôn Nhất nhắc đến người Giang Vọng Hạ gọi là “mẹ” 15 năm, người phụ nữ mà thực tế là mẹ ruột của Kiều Mạn Mạn, tên là “Giang Dĩ Đông.”

Giang Ngôn Nhất và Giang Dĩ Đông không có quan hệ huyết thống, hai người đều họ Giang bởi vì quê của hai nhà đều ở cùng một nơi.

Tuổi nhỏ ông đã mồ côi ba, ba của Giang Dĩ Đông là Giang Vũ thấy mẹ con hai người lẻ loi hiu quạnh, cuộc sống khó khăn, trợ giúp cho họ vài lần. Ông và Giang Dĩ Đông lớn lên với nhau từ nhỏ, tuổi xấp xỉ, xem như là thanh mai trúc mã.

Giang Dĩ Đông gọi ông là “Anh trai”, nếu gặp rắc rối hay phạm sai lầm gì đều sẽ gọi ông cùng gánh vác, làm chuyện gì cũng có anh trai che chở, cho nên tính tình có hơi ngây thơ.

Trong mắt người ngoài, Giang Ngôn Nhất, Giang Dĩ Đông là thanh mai trúc mã, phụ huynh hai nhà cũng ngầm thừa nhận họ ở bên nhau, không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì sau này họ sẽ tiến vào lễ đường.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ có chuyện ngoài ý muốn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chuyện xảy ra vào năm Giang Dĩ Đông 20 tuổi, bà ấy vừa gặp đã yêu một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình. Vì theo đuổi tình yêu, bà ấy bỏ ngoài tai lời khuyên nhủ của ba mẹ, rời khỏi thành phố A cùng với người đàn ông đó, kể từ đó không còn tin tức.

Con gái nhỏ yêu thương nhất bỏ nhà ra đi, không đến hai ngày tóc Giang Vũ đã bạc trắng.

Yêu sâu đậm, hận cũng đậm sâu.

Đây cũng là nguyên nhân Giang Vũ vừa nhìn thấy Giang Vọng Hạ đã không vui.

Sáu năm sau, Giang Dĩ Đông đột ngột liên lạc với Giang Ngôn Nhất, nói bà ấy đang ở bệnh viện nào đó ở thành phố X, cần người nhà ký tên, hỏi ông có thể tới không, nếu ông không tới được cũng không sao, bà ấy sẽ nhờ người khác.

Sáu năm trôi qua, Giang Dĩ Đông vẫn là cô bé gặp chuyện không dám nói với ba mẹ sẽ tìm anh trai.

Lúc đó Giang Ngôn Nhất cũng đang ở thành phố X, ông không nói lời nào đã chạy qua.

Giống như vô số câu chuyện đã biết trước kết thúc kể từ khi bắt đầu, Giang Dĩ Đông bị bỏ rơi, có thai, bà ấy không đành lòng phá bỏ đứa bé đã thành hình, đồng thời ôm hy vọng “anh ấy sẽ quay về”, lựa chọn sinh đứa bé ra.

Thân thể của bà ấy không tốt lắm, sinh con chịu tổn thương rất lớn, hơn nữa còn bị người mình yêu bỏ rơi, cả ngày buồn bực, không đến hai năm đã qua đời.

Lúc trước Giang Dĩ Đông làm thủ tục ở bệnh viện, hồ sơ trẻ sơ sinh ghi phương thức liên lạc của bà, số điện thoại sau khi bà ấy qua đời không lâu đã bị nhà điều hành thu hồi, địa chỉ ghi lại cũng đã di dời nhiều lần, không tra ra người.

Đây chính là lý do khiến mười mấy năm sau Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết không liên lạc được với ba mẹ ruột của Kiều Mạn Mạn.

Giang Ngôn Nhất không đề cập chữ nào đến tình cảm của ông đối với Giang Dĩ Đông, nhưng Giang Vọng Hạ cảm thấy ông thích Giang Dĩ Đông, là kiểu thích của một người đàn ông với một người phụ nữ, là kiểu thích muốn kết hôn sinh con với bà ấy.

Giang Vọng Hạ hơi đoán được vì sao ba lại đột nhiên kể cho mình nghe những chuyện này, cô cho rằng ba không đủ hiểu cô.

Không phải ông cố tình kể ra.

Chuyện cô và Kiều Mạn Mạn bị ôm nhầm, nếu như người ngoài biết được, nhất định đều sẽ cảm thấy cô là người bị hại lớn nhất.

Vốn là thiên kim đại tiểu thư giàu có, trời xui đất khiến phải trải qua 16 năm gian khổ, bị người khác trộm đi cuộc sống vinh hoa phú quý. Mà cô gái sinh ra đã gian khổ, lại hưởng thụ cuộc đời của cô 16 năm.

Thời điểm cậu hưởng thụ tình yêu thương của người nhà, cậu có vô số đồ chơi, đồ ăn vặt, tôi bị trẻ con trong xóm cười nhạo, bắt nạt, dựa vào cái gì chứ?

Cậu không làm tốt gì cả, không cần làm gì đã có thể vào được trường học tốt nhất trong thành phố, tôi lại vì vấn đề nhập học chút nữa là không được đọc sách, vì để vào trường Nhất Trung mà tham gia các loại thi đấu mệt chết đi sống lại, dựa vào cái gì cơ chứ?

Tất cả những gì cậu hưởng thụ, lẽ ra đã phải là của tôi.

Tất cả những gì tôi gặp phải, rõ ràng nên là của cậu, tại sao tôi lại phải chịu đựng chứ?

Cậu có ba mẹ yêu thương, nhưng họ là ba mẹ tôi! Cậu dựa vào đâu mà hưởng thụ tình yêu của họ chứ!



Nhưng mà, Giang Vọng Hạ không có suy nghĩ cực đoan như vậy. Đối với chuyện bị ôm nhầm này, cô không có cảm nhận gì quá lớn, thậm chí là không muốn quay lại nhà họ Kiều.

Cô không ghen tỵ với Kiều Mạn Mạn.

So với ba mẹ ruột, Giang Vọng Hạ càng thương ba nuôi hơn, tương tự, Kiều Mạn Mạn cũng vậy.

Khác nhau ở chỗ, Kiều Mạn Mạn rất ỷ lại vào ba mẹ nuôi. Đối với người được nâng niu trong tay từ nhỏ đến lớn, thật sự rất khó để tiếp nhận. Cô không muốn quay về bên ba mẹ ruột, Kiều Mạn Mạn còn không muốn hơn so với cô.

Nghĩ tới đây, Giang Vọng Hạ có hơi đồng tình với Kiều Mạn Mạn.

Bởi vì cô ấy đã không còn ba mẹ nữa rồi.

“Ba ruột” mà cô ấy tưởng không phải ba của cô ấy, người ba thật sự của cô ấy đã sớm không cần cô ấy từ trước khi cô ấy sinh ra rồi.



Tác giả có lời muốn nói:

Bổ sung: Đầu tiên là Giang Ngôn Nhất lo lắng Giang Vọng Hạ sẽ có tâm lý tức giận bất bình. Cô gái còn chưa tới 16 tuổi, tâm lý chưa ổn định, Giang Ngôn Nhất đang lo lắng Tiểu Hạ sẽ nảy sinh ý nghĩ cực đoan, bị mắc kẹt không thoát ra được, ảnh hưởng tới tâm tình và cảm xúc của cô.

Giang Vọng Hạ cho dù là kỳ thủ chuyên nghiệp, hay là vận động viên, có cảm xúc và suy nghĩ cực đoan cực kỳ không tốt, không tốt đối với cô. Giang Ngôn Nhất cũng không “xin” Giang Vọng Hạ đi hòa giải, thông cảm, mà hy vọng cô không sinh ra cảm xúc và tâm lý tiêu cực.

Nếu có cảm giác như là “Giang Vọng Hạ tủi thân chịu khổ 16 năm, Kiều Mạn Mạn nợ Giang Vọng Hạ”, chạy ngay đi! Cảm thấy Kiều Minh Triệu Linh Tuyết Giang Ngôn Nhất mất não nghiêng về phía Kiều Mạn Mạn, cảm thấy hành vi của họ khiến bạn không thoải mái, chạy ngay đi!

Nếu hai chương này khiến bạn cảm thấy không thoải mái, vậy khẳng định là do tôi viết không tốt, là vấn đề của tôi, là năng lực của tôi không đủ. Bạn khẳng định sẽ còn cảm thấy như vậy ở phần sau, đề nghị hiện tại lập tức bỏ truyện.

Trước đã có một đoạn văn dài, cảm giác dễ dẫn tới hiểu lầm, xóa rồi.

Ba vị phụ huynh đối với Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn không thể công bằng hoàn toàn. Mỗi gia đình có hai, ba đứa con, ba mẹ đều sẽ yêu thương mỗi đứa trẻ khác nhau, con người ở phương diện tình cảm luôn đối xử không bình đẳng.

[Đọc truyện khó chịu đề nghị kịp thời bỏ truyện]

[Bỏ truyện không cần thông báo]