Không thể không nói, Vũ Văn Thành Đô xuất hiện, lập tức khiến
cho đám gia đinh thân vệ trước tiền viện giảm bớt rất nhiều sợ hãi. Dù
sao những thân vệ này cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, rất nhiều người đã trải qua trăm trận chiến đấu.
Sau phút giây kinh hoàng, bọn hắn liền xốc lại trận tuyến. Bọn hắn vừa ổn định trận tuyến, cũng
khiến đám người đánh lén mặc giáp đen, bắt đầu xuất hiện thương vong.
Hùng Khoát Hải giận tím mặt, lưỡi búa to như bánh xe bổ xuống hai gia
đinh:
- Chó nhà có tang mà dám hung hăng càn quấy, Vũ Văn Thành Đô chạy đâu, ta đến đây….
Song búa cao thấp tung bay, mang theo tiếng sấm vang vù vù. Hùng Khoát Hải
một đường đánh tới, giết người đến mức máu chảy thành sông. Hơn mười
tên gia đinh ngã vào vũng máu, chân cụt tay đứt rơi lả tả. Vũ Văn
Thành Đô không nói nhiều, thả người tiến lên, sau khi bổ đao xuống một
võ sĩ áo đen, túm lấy trường thương trên tay võ sĩ, một chiêu quái mãng
xoay người, đâm về phía Hùng Khoát Hải. Đại thương trong tay hắn, nhanh
như thiểm điện. Hùng Khoát Hải phối hợp song búa, rống to một tiếng, lao ra ngoài phủ ngăn cản. Chỉ nghe một tiếng “Keng” vang lên, đại thương
bị sụp đổ, Hùng Khoát Hải không thể ngăn cản trùng kích, bất giác cũng
đột nhiên dừng lại.
- Giỏi lắm!
Hùng Khoát Hải hét lớn một tiếng.
- Ta lại đến đây!
Hiệp này, hai người bất phân thắng bại nhưng Vũ Văn Thành Đô vẫn không khỏi âm thầm kêu khổ…
Thiết thương tuy nặng, cũng không quá 50 cân. Cái này đối với người quen dùng Phượng cánh lưu kim thang như Vũ Văn Thành Đô mà nói, hiển nhiên
không tiện lắm, bay bổng nhưng không có lực khí. Bên ngoài mặc dù vẫn
thể hiện bất phân thắng bại, nhưng bản thân Vũ Văn Thành Đô tự biết,
Hùng Khoát Hải và hắn sàn sàn như nhau. Nếu hắn dùng Phượng cánh lưu kim thang thì còn có phần thắng. Nhưng hiện tại…do Vũ Văn Thành Đô quá
vội vàng, chỉ mang theo một thanh hoành đao. Cứ tiếp tục giao chiến như
vậy, hắn nhất định sẽ đại bại. Nghĩ tới đây, Vũ Văn Thành Đô nhìn trộm sang hai bên, đại thiết thương trên tay run rẩy, nặng trịch, có cảm
giác đứt rời cánh tay.
Hắn xoay tròn, xuất hết khí lực, đại thiết thương bày ra một đường cong rõ ràng, hung hăng đánh tới hướng Hùng
Khoát Hải. Thiết thương trường, Song phủ đoản.
Hùng Khoát Hải
trong lúc nhất thời không cách nào xông tới, đành phải đánh một búa ra
ngoài, một búa thuận thế chống đỡ. Sau một tiếng “Keng”, thiết thương
bắn về sau, chợt bị đại búa bổ thương sống lưng.
Nói thì chậm,
nhưng thực tế lại diễn ra rất nhanh, một cánh tay Hùng Khoát Hải bị đánh trúng, máu tươi đầm đìa. Nhưng thiết thương cũng bị chém thành hai
đoạn, đầu thương rơi trên mặt đất. Vũ Văn Thành Đô lùi về sau ba bước, thuận tay đánh một nửa thiết thương còn lại về hướng Hùng Khoát Hải,
quay đầu bước đi. Cánh tay Hùng Khoát Hải bị đánh trúng, thoáng cái
không kịp phản ứng. Cũng chính trong giây phút hắn ngây người, Vũ Văn
Thành Đô đã quay người, nhảy lên cầu thang.
- Cẩu tặc, chạy đâu!
Hùng Khoát Hải nếm phải thất bại, tức giận đến mức nổi trận lôi đình. Còn
Vũ Văn Thành Đô cũng không quay đầu lại, chạy về hướng hậu viện. Chỉ
cần ta có Phượng cánh lưu kim thang nơi tay, há lại có thể sợ kẻ lỗ mãng như ngươi? Hắn đi như bay, chạy về phía cửa. Khi nhìn thấy sắp chạy tới đến nơi, bên tai chợt nghe tiếng dây cung “Vù vù”.
Một điểm hàn
quang bay tới, trong chớp mắt đã đến sau lưng Vũ Văn Thành Đô. Là Đại
tướng quân, nhãn quan thính quan của hắn đều hơn người, Vũ Văn Thành Đô
vừa nghe thấy tiếng dây cung, lập tức cảm thấy không ổn. Trong tay hắn
không có binh khí, vội vàng lách người né tránh. Một mũi tên bay qua vai hắn, cũng không chờ hắn đứng vững thân hình, tiếng dây cung lại vang
lên….
Nhưng lần này lại là ba điểm hàn tinh xuất hiện, xếp theo
hình tam giác bắn về phía Vũ Văn Thành Đô. Vũ Văn Thành Đô muốn
thong dong né tránh, hiển nhiên có chút khó khăn. Ba mũi tên đều bắn về
phía chỗ hiểm, Vũ Văn Thành Đô lắc lư như con lật đật, mới khó khăn
tránh thoát. Nhưng lúc này một đại hán cầm song tiên trong tay, tiến lên ngăn cản đường đi của hắn.
- Thiên Bảo tướng quân, còn nhận ra ta không?
Vũ Văn Thành Đô sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn đối phương. Hắn thấy rất
quen mặt, nhưng cũng không nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Hơn nữa, lúc này trong đầu hắn chỉ có hình ảnh ba mũi tên vừa bay tới, vội
vàng đứng dậy, thuận tay nhặt lên một thanh trường đao trên mặt đất, che chắn trước người, lưng tựa vào một cột trụ trên hành lang, một bên là
bậc thang, một bên là sân vườn. Hắn nhìn sang cửa sân, chỉ thấy đại môn
lúc trước đóng chặt đã bị người ta mở ra.
Trên bậc cửa có một
thanh niên áo trắng, tay cầm cung tên, hông đeo túi tên, lưng đeo một
cây roi thép màu bạc, sừng sững đứng đó. Vũ Văn Thành Đô bất giác hít
sâu một hơi.
Vô ý nắm chặt trường đao, hắn nhìn người thanh niên trên bậc cửa, đột nhiên cười nói:
- Trịnh lang quân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Có lẽ trong ấn tượng của Vũ Văn Thành Đô, Lý Ngôn Khánh vẫn là thiếu niên
Trịnh gia tình cờ gặp gỡ ở thành phố Đồng Nguyên năm đó. Cho dù Lý Ngôn
Khánh đã quy tông nhận tổ, hắn vẫn có thói quen gọi Lý Ngôn Khánh là
“Trịnh lang quân”.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng là lần
nói chuyện đối mặt duy nhất. Thật sự vào năm Đại Nghiệp thứ năm, sau khi tru sát Cáp Sĩ Kỳ, Lý Ngôn Khánh trên đương tiến về Phích Lịch. Sau đó, Lý Ngôn Khánh lại tới Liêu Thục, Vũ Văn Thành Đô quay về Trường An,
không còn bất cứ tiếp xúc nào nữa.
Cho dù cuộc chiến ở Hà Bắc, Vũ Văn Thành Đô gặp phải phục kích nên thảm bại, cũng không thể gọi là mặt đối mặt với Lý Ngôn Khánh.
Chỉ là cả hai người đều không nghĩ
tới, sẽ gặp lại nhau dưới tình huống này. Lý Ngôn Khánh vẫn cho rằng, Vũ Văn Thành Đô sau khi chiến bại ở Hà Bắc đã mai danh ẩn tích. Nào ngờ
hắn lại xuất hiện ở Việt Tây hoang dã này, càng đáng sợ hơn là bản thân
không thể không dẫn binh vào chỗ hiểm, phát động công kích trước. Ban
đầu, Lý Ngôn Khánh dự định sau khi Mạch Tử Trọng tiến vào cảnh nội Khâm
Châu sẽ xếp đặt thiết kế cướp lấy Tuyên Hoá. Ở Khâm Châu, có Ngư Bài
quân hiệp trợ La Đậu, dựa vào tường thành kiên cố, đủ để ngăn trở công
kích của Mạch Tử Trọng. Còn Mạch Tử Trọng sau khi biết được Tuyên Hoá
thất thủ, nhất định sẽ liều lĩnh điều quân trở về cướp đoạt.
Đến
lúc đó Lý Ngôn Khánh có thể có đủ thời gian tiến hành sắp xếp, phục kích Mạch Tử Trọng, cùng Ngư Bài Quân tiền hậu giáp kích, một lần hành động
công thành. Ai ngờ, Vũ Văn Thành Đô lại xuất hiện ở Tuyên Hoá, hơn nữa
nhìn ra một tia sơ hở… Mạch Tử Trọng cách Tuyên Hoá chỉ một ngày đường,
chậm nhất là sáng sớm ngày mai, hắn chắc chắn sẽ quay về.
Mặc dù Lý Ngôn Khánh mượn được tám ngàn Lý nhân ở chỗ Lý Đậu, nhưng muốn quyết chiến với Mạch Tử Trọng, vẫn còn chưa đủ lực.
Hắn vốn muốn tiêu hóa 2000 quân ở lại Tuyên Hoá, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ không có khả năng. Thời gian quá ngắn! Nếu đã không có cách nào hấp
thu, như vậy nhất định phải tiêu diệt. Nếu không một khi Mạch Tử Trọng
quay về, hai ngàn quân này nhất định sẽ trở thành họa lớn trong lòng.
Cho nên, Lý Ngôn Khánh tạm thời mật lệnh cho La Đậu sắp xếp cho 5000 Lý
nhân mai phục bên ngoài thành Tuyên Hoá. Đồng thời lệnh cho Đồng Hoàn
cầm hổ phù điều động binh lính trong thành….Cứ như vậy, Tuyên Hoá trở
thành trống rỗng. Trước đó 2000 Lý nhân thông qua Đồng Hoàn lẫn vào
Tuyên Hoá, thừa cơ khống chế hai cửa thành. Còn Lý Ngôn Khánh thì tự
mình dẫn mấy trăm binh lính công kích phủ nha Tuyên Hoá. Thủ vệ của phủ
nha Tuyên Hoá vô cùng nghiêm mật, muốn cường công cũng không dễ dàng.
Cho dù trong tay Đồng Hoàn có hổ phù, cũng không cách nào điều động quân xa của phủ nha.
Cũng may khi Lý Ngôn Khánh đến Ung Châu, còn
mang theo ba rương thuốc nổ. Hắn sai người đem thuốc nổ chôn ở ngoài
tường phủ nha, sau đó thừa lúc ban đêm cho nổ tung. Uy lực của thuốc
pháo không phải quá lớn, nhưng cũng đủ làm sập tường thành. Quả nhiên,
trong tích tắc sân tường sụp xuống, phủ nha Tuyên Hoá rơi vào hỗn loạn…
Đứng trên đài cao, Lý Ngôn Khánh lẳng lặng nhìn Vũ Văn Thành Đô đang
đứng dựa vào cột trụ.
- Thiên Bảo Đại tướng quân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Vũ Văn Thành Đô cười khổ nói.
- Thành Đô chẳng qua là chó nhà có tang, có gì mà nói?