Xem ra Ninh Trường Chân trước khi xuất kích đã chuẩn bị kế hoạch từ trước.
Hắn muốn đảm bảo rằng lần xuất binh này có thể phá được Giao Chỉ, tính toán lộ trình lúc này đã vượt qua Lộc thủy.
Muốn đem hắn triệu hồi thì rất khó.
- Đây chắc chắn là quỷ mưu của Lý Ngôn Khánh.
Đồng Hoàn hơi giật mình cất tiếng:
- Đại nhân, Lý Ngôn Khánh theo lời của đại nhân chính là Bán Duyến Quân sao?
- Ngươi biết Lý Ngôn Khánh?
Đồng Hoàn nở ra nụ cười.
- Đại nhân quên ròi sao ty chức chính là người Lạc Dương, năm đó cũng nghe được chút chuyện về Lý Ngôn Khánh.
- À ta cũng quên ngươi là người Lạc Dương.
Mạch Tử Trọng cười cười.
Hắn ngược lại không hề hoài nghi Đồng Hoàn trên thực tế cũng không có lý do gì để hoài nghi Đồng Hoàn lúc Đồng Hoàn tới Ung Châu làm quan Mạch Tử
Trọng vẫn ở Trường An.
Căn cứ vào lời nói của tiền nhiệm Ung châu thái thú nói cho hắn biết thì Đồng Hoàn từ năm Đại Nghiệp thứ mười đã
bắt đầu làm quan ở Ung châu hồi đó hắn ở Lạc Dương đắc tội với người
khác cho nên Mạch Tử Trọng không hề có hoài nghi.
Còn nữa cho dù muốn điều tra thì sau đó Lạc Dương đã trở thành thiên hạ của Vương Thế Sung khó có thể tìm ra kết quả gì.
Đồng Hoàn làm việc được Mạch Tử Trọng rất coi trọng.
Hôm nay hắn là binh tào quan bái Ung châu, chấp chưởng việc rèn luyện binh tốt ở Ung châu, chỉ cần cần cù là đủ.
Mạch Tử Trọng trầm ngâm trong chốc lát:
- Lập tức phái người tiến về phía Phiên Vũ mời Phùng tướng quân xuất binh tương trợ.
Ngươi chuẩn bị một chút, điểm đủ đội ngũ theo ta đuổi tới Khâm châu phòng ngừa Lý Ngôn Khánh đánh lén.
- Đại nhân ngài muốn bao nhiêu nhân mã?
Mạch Tử Trọng do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Sinh liêu mãnh liệt hơn nữa còn là Lý Ngôn Khánh tọa trấn chỉ huy như
vậy đi điều ba nghìn binh tốt theo ta tiến về phía Khâm Châu, ngươi lưu
thủ tại Tuyên Hóa, tăng cường đề phòng tránh địch tập kích.
Đồng Hoàn nói:
- Nhưng như vậy đội ngũ ở Tuyên Hóa quá bạc nhược không?
Mạch Tử Trọng cười cười:
- Sinh man giỏi về dã chiến chứ không giỏi công thành, chỉ cần người thủ vững Tuyên Hóa thì bọn họ cũng không làm gì được.
Tuy nhiên binh mã Tuyên Hóa không nhiều lắm, cũng thật phiền toái.
Như vậy đi ta đem hổ phù lưu lại
Nếu như Tuyên Hóa có nguy cơ thì ngươi có thể lấy hổ phù ở chỗ phu nhân triệu tập binh mã các thành trấn khác cứu viện, thế nào
Ung châu ít người nhưng thành trì không hề ít.
Chỉ là đại bộ phận thành trấn quy mô không được bằng thành trấn ở Trung Nguyên.
Tuy nhiên ở đây cũng có tới mấy nghìn người.
Nếu như điều bọn họ tới đây thì Tuyên Hóa cũng có thể kiên trì.
Đồng Hoàn nghĩ nghĩ rồi miễn cưỡng đáp ứng.
Có lẽ ở trong mắt của hắn Khâm châu chết sống cũng không quan hệ với Tuyên Hóa, Ung châu tổng cộng 4-5 nghìn người Mạch Tử Trọng điêu đi 3 nghìn
người khiến cho binh lực hư không nhưng hắn lại để lại hổ phù, tình thế
không ổn có thể lập tức điều binh tới.
Mạch Tử Trọng nhìn theo
bóng lưng của Đồng Hoàn hơi bất đắc dĩ lắc đầu, Đồng Hoàn này bản tâm
rất tốt nhưng lại thiếu tài cán, tầm mắt không rộng lớn.
Thật không biết rằng môi hở răng lạnh.
Nếu như Khâm châu thực sự xảy ra chuyện thì chuyện Ung châu diệt vong cũng
không còn xa nữa, hơn nữa đối thủ lần này của hắn là Lý Ngôn Khánh.
Mạch Tử Trọng đối với Lý Ngôn Khánh xưa nay rất kính phục.
Nhưng kính phục là kính phục trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Hôm nay tất cả đề vì mình làm chủ, có thể giao phong với Lý Ngôn Khánh cũng là một chuyện tốt.
Ha ha Lĩnh Nam dù sao cũng không phải Huỳnh Dương, Lý Ngôn Khánh ngươi có
thể ở Huỳnh Dương hô phong hoán vũ nhưng tới Lĩnh Nam chưa chắc có thể
thành công.
Hiện tại để cho ta lĩnh giáo một chút thủ đoạn của Ngỗng công tử.
Nghĩ tới đây Mạch Tử Trọng không khỏi cảm thấy hưng phấn hắn không tự giác
được nắm chặt đấm lại, mắt hổ xuất hiện một vòng tinh quang.
Mặc dù binh mã dưới trướng Mạch Tử Trọng không nhiều, nhưng trải qua mấy
năm huấn luyện chưa bao giờ thấp xuống. Ban đầu khi Mạch Mạnh Tài làm
Dũng tướng Lang tướng, Mạch gia được Dương Quảng tin cậy, được xưng tụng là “Xin gì được nấy”.
Mạch Tử Trọng yêu cầu đến Lĩnh Nam hành sự, Mạch Mạnh Tài đương nhiên không đồng ý lắm.
Nhưng do thái độ của Mạch Tử Trọng vô cùng kiên quyết, Mạch Mạnh Tài cuối
cùng không thể thay đổi chủ ý của hắn, vì vậy khẩn cầu Dương Quảng cho
Mạch Tử Trọng toại nguyện, đồng thời giao hết 300 tên lính khỏe mạnh cho Mạch Tử Trọng. Suy nghĩ đến Lĩnh Nam có Phòng thị và Ninh Trường Chân,
Dương Quảng cũng không dám xem thường, về sau lại phái thêm một ngàn
binh lính, thiết lập Ưng Dương phủ ở Ung Châu.
Trên cơ sở này,
Mạch Tử Trọng nhanh chóng đứng vững gót chân, cũng lấy được quyền phát
ngôn đầy đủ, chỉ có điều do nhân khẩu ở Ung Châu cũng không nhiều, hơn
nữa Lý nhân chiếm đa số cho nên Mạch Tử Trọng cũng không chiêu mộ binh
mã đại quy mô, mà dùng phương thức quân đồn, không ngừng khuếch trương
lực lượng của mình. 5000 binh mã, đối với Lĩnh Nam mà nói cũng không
phải ít.
Dưới trướng La Đậu mặc dù có nhiều binh lính, nhưng Mạch Tử Trọng cũng không để trong lòng.
Hắn chỉ lo lắng về Lý Ngôn Khánh.
Theo tin tức mật thám truyền về, Lý Ngôn Khánh mang theo không nhiều người,
điều này cũng khiến cho Mạch Tử Trọng thêm phần yên tâm. Dù sao Mạch Tử
Trọng biết rất rõ sức chiến đấu của Vạn Thắng quân, Vạn Thắng quân chưa
tới, chỉ dựa vào một đám man di của La Đậu, mười thành bản lĩnh của Lý
Ngôn Khánh cũng chỉ có thể phát huy được hai ba thành mà thôi. Đối mặt
với hai ba thành của Lý Ngôn Khánh, Mạch Tử Trọng hoàn toàn không sợ
hãi.
Thế nhưng, sau khi Mạch Tử Trọng rời khỏi Tuyên Hoá, Vũ Văn Phượng ngược lại cảm thấy có chút bất an.
- Đại ca, ngươi nói Mạch Tử lần này đến Khâm Châu, có xảy ra vấn đề gì không?
Vũ Văn Thành Đô cười nói:
- Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bản lĩnh của Mạch Tử cũng không kém, sở
dĩ một mực không thể xuất đầu, nói thật là vì không gặp được cơ hội
tốt…ha ha, hắn rời núi muộn, cho nên bị Lý Ngôn Khánh gắt gao áp chế,
nếu như hắn có thể sớm xuất đầu, nói không chừng hiện tại đã trở thành chư hầu một phương. Phượng nhi, ngươi đừng lo lắng.
- Nhưng ta vẫn thấy lo lắng về Lý Ngôn Khánh.
Vũ Văn Phượng nói tiếp:
- Đại ca, ngươi từng tiếp xúc với Lý Ngôn Khánh, người này có phải rất lợi hại hay không?
Vũ Văn Thành Đô khẽ giật mình, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng lúc giao phong với Lý Ngôn Khánh khi ở Hà
Bắc. Nói thật, hai người lúc ấy cũng không phải chính diện giao phong,
hơn nữa vị trí của hai bên cũng không giống nhau. Vũ Văn Thành Đô lúc ấy là quân cờ, chỉ có thể phản ứng bị động, còn Lý Ngôn Khánh là người
đánh cờ, đương nhiên nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối. Bỗng dưng, Vũ Văn Thành Đô cảm thấy rùng mình.
Điều động.
Khi ở Hà Bắc, Lý Ngôn Khánh không phải thông qua điều động không ngừng, đập tan nhân mã của Vũ Văn Hóa Cập sao?
Thế cục Lĩnh Nam hiện giờ, cũng tương tự như cục diện Hà Bắc trước kia?