Hít sâu một hơi, Lý Ngôn Khánh đột nhiên bái ba cái trước Đại Hưng cung.
Đối với hành động kỳ quái này của Lý Ngôn Khánh, An Sĩ Tắc cũng không lý
giải được nhưng hắn cho rằng đây là do Lý Ngôn Khánh tôn kính với Lý
Uyên.
- Vương gia bệ hạ đang ở chính điện đã chờ một đêm, mau theo lão nô tiến về phía trước.
Đại Hưng cung trên thực tế bao gồm cả Đại Hưng cung, Dịch Đỉnh cung, Đông
cung. Trong năm Vũ Đức, Lý Uyên đã đem Vũ Đức điện ban cho Lý Nguyên Cát sau đó đem Thừa Càn điện ban cho Lý Thế Dân, Vạn Xuân điện ban cho Lý
Huyền Phách, phần lớn thời gian ở trong chính điện cùng với triều thần
nghị sự.
Ngôn Khánh gật đầu theo An Sĩ Tắc đi vào bên trong.
An Sĩ Tắc đột nhiên nói:
- Hai năm trước lão vương dẫn Ấp vương thiên tuế đi Tây uyển diện thánh, không ngờ sau đó đã vĩnh viễn cách xa.
- Đại tướng quân biết cha ta?
- Sao lại không biết?
An Sĩ Tắc cười nói:
- Năm đó Ấp vương còn sống, lão nô vẫn nói chuyện với Ấp vương, khi đó Ấp vương còn đề cập tới vương gia.
- Tuy nhiên về sau lão nô vào cung, tiếp xúc ít với Ấp vương hơn một
chút, Ấp vương cũng là một người si tình, trước kia hoàng hậu còn muốn
thu xếp cho Ấp vương một mối thân sự nhưng Ấp vương lại kiên quyết từ
chối.
Ngôn Khánh giật mình, mơ hồ cảm thấy được lão thái giám này quan hệ rất tốt với phụ thân của mình.
- Về sau kính xin đại tướng quân chiếu cố nhiều.
- Vương gia à, lời này của vương gia là sai rồi, phải là lão nô cần nhờ vương gia chiếu cố nhiều mới đúng.
- Tuy nhiên lão nô có một câu cũng không biết vương gia có nghe lọt tai
không, bên cạnh vương gia có không ít người tài ba, chắc hẳn lần này
vương gia tới Trường An cũng có không ít chủ ý, ha ha Trường An không
thể so với Lạc Dương, nhưng trong lòng vương gia cần gì phải để ý đến
chuyện khác, bệ hạ đối với vương gia rất coi trọng, nếu như vương gia sợ sợ hãi hãi, bệ hạ trong lòng nhất định sẽ khổ sở.
Lão thái giám nói ra những lời này khiến cho trong lòng Lý Ngôn Khánh liền kinh hãi.
Trước khi tới Trường An, Đỗ Như Hối cũng thế, Tiết Thu cũng thế hoặc là trước mặt hoặc là gửi thư đã dặn dò.
Nội dung đều đơn giản: Trường An không thể so ới Lạc Dương, ngươi đi Trường An chưa quen cuộc sống nơi đây tốt nhất là có thể giấu tàn, công lao
của ngươi khá cao, bệ hạ sẽ sinh lòng cố kỵ đây cũng là chuyện thường,
nếu không được có thể noi theo Tiêu Hà.
Chính là muốn hắn ít xuất hiện, tận lực nhường nhịn.
Nói thật Ngôn Khánh đi trên đường cũng muốn tìm cách giấu tài nhưng An Sĩ Tắc nói như vậy thì xem ra không cần nữa.
Chẳng những không cần giấu tài mà còn phải bộc lộ tài năng một chút, như vậy mới có lợi cho hắn.
Là thật tâm nhắc nhở hay là bẫy rập.
Lý Ngôn Khánh liền thầm nói.
Tuy nhiên Lý Uyên ở trong lịch sử là một hoàng đế rất kỳ lạ.
Ít nhất lúc Lý Uyên cầm quyền cũng không tàn sát công thần, ngoại trừ Lưu Văn Tĩnh thì ai cũng không giết.
Giết Lưu Văn Tĩnh.
Lý Ngôn Khánh cảm thấy chỉ sợ là có nguyên nhân khác.
Dã sử ghi lại Lý Uyên sau khi đăng cơ nhiều lần hay nói đùa: Cô hôm nay
làm hoàng đế rồi các ngươi có muốn làm hoàng đế hay không?
Đậu Uy thì khá tốt, không rảnh mà để ý.
Tuy nhiên Độc Cô Hoài Ân về sau khởi binh tạo phản.
Lý Ngôn Khánh nghĩ đến chuyện này bất tri bất giác đã theo An Sĩ Tắc đi tới bên ngoài cửa điện.
- Hoàng thượng Hà Nam vương đã đến.
- Ngọc oa nhi tới rồi sao?
Hắn hơi run rẩy, mang theo vài phần kích động từ bên trong điện gọi:
- Ngọc oa nhi mau vào.
- Vương gia hoàng thượng bảo vương gia vào kìa.
Lý Ngôn Khánh lúc đầu cũng không trả lời.
Dù sao danh tự Ngọc oa nhi có rất ít người gọi.
Lý Hiếu Cơ khi còn tại thế cũng đã gọi hắn như vậy, còn lại những người khác phần lớn gọi tên của hắn.
Nghe thấy thanh âm kia mang theo vài phần yêu mến.
Lý Ngôn Khánh tỉnh ngộ, chỉnh quần áo lại, bước lên chính điện cung kính nói:
- Thần Lý Ngôn Khánh khấu kiến hoàng thượng.
Ở trong chính điện đúng là có nhiều người.
Lý Uyên ở trung tâm ngồi ngay ngắn trên long sàng, hai bên thì đứng mấy người.
Lý Thế Dân ở trong đó tuy nhiên chỗ hắn đứng cũng không gần phía trước.
- Ngọc oa nhi mau đứng lên cho cô nhìn xem.
Lý Uyên ở trên long sàng đứng dậy vượt qua long án đi xuống thềm ngọc.
Trước ánh mắt của mọi người hắn đỡ Lý Ngôn Khánh đứng dậy dò xét từ trên xuống dưới rồi đột nhiên cười nói:
- Ngọc oa nhi, cuối cùng cô cũng gặp lại người làm Thương Trọng Vĩnh rồi.
Lý Ngôn Khánh giật mình sau đó kịp phản ứng, hắn lắc đầu liên tục:
- Năm đó là thần nhỏ tuổi không hiểu chuyện kính xin bệ hạ thứ tội.
Nhân Thọ năm thứ tư, Lý Ngôn Khánh cùng với Vương Thông đanh cược ở Đậu gia từng bái kiến Lý Uyên, khi đó Lý Uyên.
Sau khi đánh cược Lý Uyên muốn gặp Lý Ngôn Khánh.
Không ngờ Lý Ngôn Khánh lại chạy tới Long Môn núi đọc sách còn viết một quyển sách tên là Thương Trọng Vĩnh, tỏ vẻ không gặp bất luân kẻ nào.
Đó cũng là lần duy nhất Lý Ngôn Khánh gặp mặt Lý Uyên, về sau Ngôn Khánh ở trên thành cùng với Mạch Tử Trọng kích cúc, Lý Uyên cũng xem cuộc chiến nhưng Ngôn Khánh không biết.
- Nhoáng một cái đã mười sáu năm.
Lý Uyên kéo tay Lý Ngôn Khánh mà nói:
- Đồng tử búi tóc năm đó hiện tại đã trưởng thành, nếu như Cửu lang còn sống nhất định sẽ vui mừng vô cùng.
Nói xong hai mắt của Lý Uyên liền đỏ lên.
Trong lòng của Lý Ngôn Khánh dâng lên một cảm giác ấm áp hắn khẽ nói:
- Vạn tuế xin bảo trọng.
- Được rồi được rồi Ngọc oa nhi đến cô cần phải cao hứng mới phải.
Lý Uyên nói xong quay đầu nói với chúng nhân phía sau:
- Dưỡng Chân tới, cô còn sợ gì nữa.
Một câu nói này khiến cho đại đa số người biến sắc.
Có người mỉm cười có người thì mặt ủ mày chau, có người thì lâm vào trầm tư.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Uyên, Ngôn Khánh nhìn thấy một người tuổi chừng ba
mươi, dưới hàm có bộ râu hoàn mỹ, đúng là thái tử Lý Kiến Thành, ở bên
cạn Lý Kiến Thành còn có một thần tử thân cận với hắn, chính là Lý
Cương, ngoài ra còn có Lý Hành Chi, Đậu Hiền.
Mà bên cạnh Lý Thế Dân cũng có một số đại thần.
Tuy nhiên khiến cho Ngôn Khánh lưu ý nhất vẫn là thanh niên bên cạnh Lý Thế Dân.
Nhìn tuổi tác cũng chưa tới hai mươi, hình dáng không cao nhưng rất rắn chắc, toát ra một khí tức hung hãn.
Tuy hắn không mở miệng nhưng Ngôn Khánh vẫn cảm nhận được áp lực từ cơ thể hắn mang tới.