Lý Thế Dân phóng ngựa lên trên một tòa thổ sơn, đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Có lẽ vì nguyên nhân ánh sáng cho nên phái xa xa tối tăm mù mịt, sương mù
đằng đằng khiến cho người ta có một cảm giác không chân thực, hắn cầm
lấy túi nước mở nút uống một hơi, trời nóng uống một chút nước thật
khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo.
Ở trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một màn tràng cảnh.
Vốn hắn phụng mệnh tới Ngọc Hoa núi là để chế tạo cung điện để mùa hè năm sau Lý Uyên tới đây nghỉ mát.
Lý Uyên rất sợ nóng, đồng thời đối với mùa hè ở Trường An cũng rầu rĩ
phiền muộn cho nên chọn Ngọc Hoa sơn làm hành cung nghỉ mát, Lý Thế Dân
tự nhiên là tận tâm tận lực đúng lúc hắn đang thảo luận tỉ mỉ thì Điền
Phong đột nhiên tiến tới.
Lý Thế Dân lúc này mới biết tin tức sứ đoàn Đột Quyết bị phục kích, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Điền Phong truyền sắc lệnh của Lý Uyên mệnh cho Lý Thế Dân lập tức trở về Trường An.
Một hồi vó ngựa vang lên, hắn nhìn thoáng qua Lý Tịnh Lý Thế Dân ném túi nước cho Lý Tịnh sau đó cất tiếng nói:
- Dược Sư chuyện này rốt cuộc là do ai gây nên?
Lý Tịnh uống một hớp nước, xóa đi mồ hôi trên mặt rồi nói:
- Tần vương đã biết tại sao còn hỏi hạ quan?
Lý Thế Dân buồn rầu nói.
- Hà nam vương không có căn cơ ở Quan Trung và cũng không có binh mã ở đây.
- U Châu là do người của đại ca cai quản với tính tình của đại ca quả quyết không có khả năng làm ra chuyện này.
- Hà Nam vương ở Quan Trung không có binh mã nhưng chưa hẳn không điều động được binh tướng.
- Không có khả năng.
Lý Thế Dân nói:
- Ý của ngươi bổn vương hiểu rõ nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn làm sao điều động binh mã được?
Hà Nam vương cho dù mua chuộc được một số người nhưng mà nơi này gần kinh đô tự tiện điều động binh mã là một chuyện lớn.
Lý Tịnh cười khổ một tiếng:
- Chuyện này mạt tướng cũng không rõ.
Lý Thế Dân đột nhiên vò đầu:
- Tuy nhiên sứ đoàn Đột Quyết bị phục kích ta chỉ sợ phụ hoàng càng thêm
khó xử, phụ hoàng không muốn khai chiến với Đột Quyết, hiện tại sứ đoàn
của Đột Quyết lại bị tập kích, phụ hoàng đâm lao phải theo lao, bổn
vương cũng không muốn cúi đầu với Đột Quyết nhưng thủ đoạn này quá dữ
dằn, không cho triều đình lựa chọn nào khác, sau này Giang Nam biết làm
thế nào?
- Cuộc chiến Giang Nam chỉ sợ sắp tới rồi.
Lý Tịnh cùng với Lý Thế Dân nhìn nhau, đồng thời nở ra nụ cười khổ.
- Được rồi chúng ta quay trở lại Trường An xem tình thế thế nào.
Lý Thế Dân dứt lời đã thúc ngựa xuống núi.
Lý Tịnh chăm chú nhìn theo mà Điền Phong ở dưới núi thấy Lý Thế Dân hành động cũng không hề do dự mà thúc ngựa theo sát.
Trời tối nguyên một đoàn người tới Trường An.
Lý Thế Dân ở trước cung Thừa Thiên xuống ngựa, chuẩn bị tiến cung thì ở bên trong đã đi ra một đội nhân mã ngăn cản đường đi.
- Vi trưởng sử, sao lại ngăn cản đường đi của bổn vương.
Người tới chính là trưởng sử Đông cung, Vi Đỉnh nói thẳng ra là thuộc ha thân tín của thái tử.
Vi Đỉnh mỉm cười:
- Đại tướng quân xin thứ lỗi không phải thần muốn ngăn cản mà là bệ hạ ra sắc lệnh sau khi Tần vương điện hạ trở về thì sẽ bị cấm túc ỏ trong
Thừa Càn cung, không có ý chỉ của bệ hạ thì không được tự tiện xuất
nhập, kính xin Tần vương thứ tội.
Cấm túc?
Lý Thế Dân chưa kịp phản ứng thì đám binh mã do Vi Đỉnh suất lãnh đã tiến lên.
- Dược Sư ngươi lập tức trở về nói với mọi người chớ nên náo động.
Lý Thế Dân cũng không kịp bàn giao nhắn nhủ với Lý Thế Dân, chỉ vội vàng hô lên một tiếng.
Hắn tin rằng Lý Tịnh nhất định minh bạch ý của hắn.
Lý Tịnh nhăn mày lại rồi lâm vào trầm tư, sứ đoàn Đột Quyết bị tập kích,
Tần vương lại bị cấm cửa ở trong Thừa Càn điện, cuối cùng là chuyện gì
xảy ra?
Ở trong đầu hắn không tự giác hiện ra khuôn mặt của Lý Ngôn Khánh với nụ cười hòa ái.
Trong lòng hắn càng xác định chuyện này có liên quan mật thiết với Lý Ngôn
Khánh, nhưng Lý Ngôn Khánh làm như vậy mục đích là ở đâu.
Lý Tịnh sau khi rời khỏi hoàng thành thì ở trước cửa Chu Tước bồi hồi.
- Lý Mộc.
- Có tiểu nhân.
Một gã hầu cận đi tới khom mình thi lễ.
Lý Tịnh nói:
- Ngươi lập tức tới phủ Tần vương gặp mặt Vương tiên sinh và Lưu tư mã
mời hai bọn họ ước thúc mọi người trong thời điểm này tuyệt đối không
được sinh sự, ta tới phủ công chúa, mời Bình Dương công chúa ra mặt cầu
tình cho đại tướng quân.
Lý Mộc đáp ứng mang người vội vã rời đi.
Mà Lý Tịnh ở bên ngoài Chu Tước môn bỗng nhiên lóe lên một linh quang vô ý thức đi vào trong hoàng thành.
Hẳn là Lý Ngôn Khánh Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công.
Mục đích chân thật của hắn đích thật không phải là khó xử Tần vương mà là có dụng tâm kín đáo.
Lý Ngôn Khánh giật nảy mình, thân hình co rụt lại.
Hắn đang đứng ở trước thềm ngọc, nhưng giống như ngủ rồi không nói một lời.
Ở trong chính điện triều thần đang cãi lộn không dứt, có người cho rằng
nên hướng về phía Đột Quyết giải thích, có người lại cho rằng ưng thuận
nghị hòa với Tiêu Tùy giải quyết Đột Quyết xong rồi nói sau, tóm lại
song phương ý kiến bất đồng.
Ngôn Khánh cùng với Lý Huyền Phách ở bên cạnh, biểu lộ vô cùng bình tĩnh.
Lý Kiến Thành thì lẳng lặng nhìn hai người bọn họ giống như đang tự hỏi vậy.
Mà Lý Uyên thì ngồi ở trên long sàng không ngừng day day huyệt thái dương, hiển nhiên cũng cảm thấy vô cùng đau đầu:
- Im ngay, tất cả im ngay cho cô.
Lý Uyên đột nhiên quát lớn khiến cho quần thần trong triều phải ngậm miệng lại.
- Nhao nhao nhao nhao cái gì, các ngươi ngoại trừ cãi lộn có thể nghĩ ra
chủ ý hữu ích không? Nghĩ ra một biện pháp thích đáng không.
Lập tức chính điện trở nên lặng ngắt như tờ.
Lý Uyên cười khổ, ánh mắt quét về phía Bùi Tịch.
Mà Bùi Tịch lại đang nhìn về một phía khác, ý bảo Lý Uyên nhìn về phía đó. Lý Uyên nhìn theo thì thấy Lý Ngôn Khánh.
- Dưỡng Chân.
- Có thần.
Lý Ngôn Khánh mở mắt ra, tiến lên trước hành lễ.
- Ngươi vốn trứ danh đa mưu túc trí tại sao hôm nay không nói một lời?
Lý Ngôn Khánh nhìn văn võ đại thần trên điện rồi cười nói:
- Bệ hạ thần cũng không phải là không muốn nói mà là đang nghe ý kiến của chư vị đại nhân.
- Sao?
Kỳ thật ý của chư vị đại nhân đều là tốt, vì bệ hạ suy nghĩ vì cơ nghiệp của đại Đường mà suy nghĩ.
Sắc mặt của quần thần trên điện lập tức giãn ra rất nhiều.
Bọn họ dùng ánh mắt phức tạp nhìn lên trên người của Lý Ngôn Khánh, trên mặt còn toát ra vẻ cổ vũ.
- Thần vừa rồi nghe chư vị đại nhân tranh luận kỳ thật đơn giản rằng lo
lắng người Đột Quyết mượn cơ hội này thừa cơ xuất binh tấn công Trung
Nguyên. Tuy nhiên thần cho rằng, bọn họ có vẻ rất sợ Đột Quyết, ha ha kỳ thật Đột Quyết cũng không đáng để lo.