Thời kỳ Tùy Đường thái giám trong nội cung rất có quyền lực.
Lô Dận vốn có chức trách phục thị Dương Đồng cho nên được gọi là tướng quân.
Kỳ thực tướng quân này của bọn họ không phụ trách đi đánh giặc mà chủ yếu là hầu hạ hoàng đế.
Mã đại nhân gọi một tăng nhân tới, đem hai đầu người thu lại.
- Lô tường quân, Vương Hành Bản Vân Định Hưng đã bị giết mọi người chỉ sợ khó có thể ở nơi này, ta đoán chừng không bao lâu nữa chậm nhất là giữa trưa triều đình nhất định sẽ phái người tới đây đến lúc đó thân phận
của mọi người sẽ bị bạo lộ.
Vương gia này dùng thủ đoạn không phải thông thường chỉ sợ cũng không có cách ra mặt bảo vệ mọi người được.
Cho nên mọi người cần phải rời khỏi đây, không biết Lô tướng quân có ý định gì hay không?
- Cái này...
Lô Dận liền do dự trầm ngâm không nói.
- Vương gia nói tướng quân nếu muốn đi Ngô huyện thì nên bỏ ý nghĩa này
đi, bên Ngô huyện chỉ sợ khó có thể lâu dài, sớm muộn gì cũng bị phá,
không bằng đi Trường An tìm vương gia, ở bên Trường An bọn họ còn thiếu
một người chủ sự mà người bình thường vương gia không tin được.
- Đi Trường An?
Ánh mắt của hơn mười người đều nhìn về phía Lô Dận.
Những tăng nhân của Hoàng Thái chủ năm đó đều là nội thị giống như là Lô Dận, tục xưng là thái giám.
Bọn họ ở bên ngoài rất khó sinh tồn.
Hoặc là bán mình cho một số đại gia làm nô hoặc tự mình suất gia, dù sao bọn họ cũng quá đặc thù, luận thanh âm hay các phương diện khác đều rất
phiền phức.
Nhưng nếu hiệu lực cho Hà Nam vương thì...
Lô Dận khẽ nói:
- Đây là ý của Hà Nam vương?
Mã đại nhân cười gật đầu:
- Vương gia nói Lô tướng quân mọi người đều là chí sĩ trung trinh.
Mọi người có thể vứt bỏ vinh hoa vũ quý giữ gìn chùa trong núi hoang dã đủ để chứng minh có thể tin cậy.
Tình cảnh của vương gia hiện tại cũng không như ý muốn mà bên trong phủ lại
không có nhiều người thân cận nếu như Lô tướng quân không chê thì vương
gia rất nguyện ý để cho tướng quân chấp chưởng nội phường trong phủ.
Nội phường chính là một trong tam lệnh ở vương phủ phẩm trật chính là thất phẩm.
Lô Dận lúc đầu đúng là muốn đi phía Nam tìm nơi nương tựa Ngô huyện.
Thế nhưng mà Hà Nam vương cũng đã nói Ngô huyện không kiên trì được bao lâu nữa Lô Dận vì vậy cũng hơi do dự, hắn đối với Lý Ngôn Khánh mà nói vô
cùng tin tưởng, năm xưa Lý Ngôn Khánh chứa chấp hắn, vài năm sau lại
giết hung thủ sát hại Dương Đồng, hiện tại chỉ có một mình Vương Thế
Sung là chưa xong mà thôi, Lô Dận cũng cảm động liền đồng ý.
Tuy nhiên ở trong cung nhiều năm nên Lô Dận vô cùng cẩn thận.
- Mã đại nhân, vương gia cần gì để Lô Dận cống hết sức lực?
Mã đại nhân liền gật đầu nhìn các tăng nhân bên cạnh.
Lô Dận liền để cho họ ra bên ngoài rồi sau đó nói:
- Vương gia có gì phân phó?
- Vương gia hỏi trong nhà của tướng quân còn liên hệ với những ai?
Lô Dận khẽ giật mình sau đó gật đầu:
- Lô Dận năm đó tuy trục xuất ra khỏi nha môn nhưng vẫn có liên hệ với người trong nhà.
Lưu Tư Đồ sau khi bị giết, ta vẫn cùng người trong nhà gửi thư cho nhau, hơn nữa còn cùng với Lô Tổ tướng quân tiếp xúc.
Hắn đã nói những lời này dĩ nhiên là minh bạch ý của Mã đại nhân.
Hà nam vương phủ hi vọng thông qua hắn có thể có quan hệ gần hơn với Phạm Dương Lô thị.
Lô thị đúng là được triều đình coi trọng, Lô Xích Tùng có công lao ở Hà
Đông thông lộ, hơn nữa cùng với Lý Uyên kết giao mật thiết.
Nếu như Phạm Dương Lô tị đồng ý kết giao với Hà nam vương thì Hà Nam vương sẽ có lợi rất lớn.
Lô Dận nói:
- Cha mẹ Lô Dận đã qua đời nhưng gia thúc Lô Phương rất khỏe mạnh, cũng đảm đương chức vụ tộc lão của Lô gia.
Gia thúc về sau dặn dò Lô Dận sau khi vào cung phải thường xuyên liên hệ
với gia thúc, nếu như vương gia cần Lô thị hiệp trợ thì Lô Dận nhất định dùng hết khả năng thuyết phục gia thúc.
- Như thế thì rất tốt.
Mã đại nhân đứng dậy khẽ nói:
- Vậy đi thu thập rồi chúng ta chuẩn bị đi.
Lô Dận gật đầu:
- Vậy thì chúng ta từ từ đi thu thập.
Đại thù đã báo sắp tới mình cũng phải bảo đảm cho chính mình Lô Dận cũng không lưu luyến gì nữa.
Lần này đi Trường An mình vừa vặn cũng có thể đối mặt với Vương Thế Sung.
Trong lòng Lô Dận có phần kích động hắn đi ra khỏi thiện phòng phân phó xuống dưới Mã đại nhân thì đứng dậy nhìn bài vị của Hoàng Thái chủ một lúc
sau đột nhiên cười cười: Trường An lần này chỉ sợ có náo nhiệt.
- Dưỡng Chân Lạc Dương thật sự không để người lại sao?
Một cỗ xe ngựa nạm vàng xa hoa dùng sáu con ngựa trắng kéo từ từ đi trên đường.
Lý Ngôn Khánh mặc thanh sam ngồi ngay ngắn trên xe.
Hắn đang điểm trà vừa thưởng thức cảnh đẹp hai bên.
- Lạc Dương trước mắt không cần phải để ý.
- Bệ hạ muốn khống chế nơi đó ý đồ đã vô cùng rõ ràng không thể sửa lại,
tuy nhiên đoán chừng muộn nhất năm sau sẽ khai chiến với Giang Nam khi
đó nếu không khống chế được Lạc Dương thì sẽ tạo nên phiền toái rất lớn.
Đây cũng là lý do bệ hạ khẩn cấp đem ta từ Lạc Dương gọi về Trường An.
Ta ở Lạc Dương một ngày thì bệ hạ vẫn chưa buông tay buông chân được hiện
tại ta rời Lạc Dương, triều đình sẽ nhanh chó có phản ứng.
Lạc Dương đối với ta không có ý nghĩa nhiều lưu hay không lưu cũng không trọng yếu.
Quan trọng là lần này chúng ta đi Trường An có thể đứng vững gót chân, được rồi chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội.
Ngôn Khánh không nói nữa nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao không minh bạch đạo lý bên trong.
Ở trong xe ngựa Vô Kỵ hít một hơi thật sâu đôi mắt nhắm lại giống như là dưỡng thần hồi lâu không nói lời nào.
Một lúc sau hắn đột nhiên nói:
- Nói như vậy triều đình sẽ có điều động thế nào?
Ngôn Khánh uống một ngụm trà từ từ nói:
- Lão Đổ khả năng không thể ở lại Huỳnh Dương được rồi tuy nhiên không
cần phải lo lắng cho hắn nhiều, thông tế kênh liên thông với Trung
Nguyên Giang Hoài triều đình nhất định phải khống chế trong tay bảo đảm
vật tư cho cuộc chiến Giang Nam được thông suốt. Lão Đỗ là người của ta
cho dù bệ hạ yên tâm thì thái tử và Tần vương cũng không cho phép.
Cho nên ta đoán chừng triều đình sẽ tảng bị thêm Trịnh Châu đô đốc nhưng
người được chọn là ai ta vẫn không cách nào đoán ra được.
Lão Đỗ
nhất định sẽ bị phái tới Dịch Châu Định Châu Mạc Châu Hằng Châu hoặc
Thương Châu, năm địa phương này cần một người chủ quản.