Liễu Hanh vì nhà có đại tang mà không tới đó nhận chức được, cũng khiến
cho Dương Khánh cảm thấy đáng tiếc, kỳ thật Liễu Chu Thần cũng không
muốn để cho Liễu Hanh đi Hà Đông quận nữa.
Tình huống hiện tại ở bên kia không quá ổn định, thường xuyên có đạo phỉ tàn sát bừa bãi.
Hơn nữa một khi sinh biến cố thì Hà Đông sẽ trở thành chiến trường, Liễu
Chu Thần dự đoán không sai, Hà Đông hiện tại chiến sự vô cùng kịch liệt, vốn là Lý Uyên giao phong với Khuất Đột Thông, hiện tại lại là Lý Uyên
cùng với Nghiêu Quân Tố giao phong, cho đến nay vẫn chưa dẹp được loạn ở Vương Phòng huyện.
- Cha, cha gọi con tới đây có chuyện gì không?
Liễu Khanh mặt mày trắng trẻo hình dáng đường đường bước ra.
Trong tròng mắt của hắn hiện ra vẻ chờ đợi.
- Hanh nhi, ta có một chuyện trọng yếu cần con đi làm thay.
- Con hiện tại cũng đã 24 tuổi rồi, cả ngày ở trong nhà cũng không phải
là chuyện tốt, gần đây con muốn đi Củng huyện tòng quân ta lại không cho con có biết vì nguyên nhân gì không
- Chuyện này hài nhi không biết.
- Kỳ thật con muốn đi theo Lý lang quân cha chưa từng phản đối.
- Tuy nhiên cần phải đợi cơ hội.... cha không nói dối con ta cùng với ân
sư mà Lý lang quân thụ nghiệp từng có giao tình, chỉ cần ta nói một câu
là Lý lang quân sẽ tiếp nhận con.
Liễu Hanh ngẩn ngơ:
- Cha cha cùng với Lý lang quân giao tình thế nào?
- À... ta chỉ có giao tình với sư phụ của hắn thôi, được rồi tóm lại
ngươi hiện tại lập tức ra khỏi thành, đi tìm Lý lang quân, tuy nhiên sau khi gặp Lý lang quân thì chuyển một lời cho ta: Nhà có nội tặc, cần sớm quyết đoán... có nhớ kỹ không?
- Nhà có nội tặc, cần sớm quyết đoán.
Liễu Hanh thầm nói một câu rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Liễu Chu Thần:
- Cha, cha cùng với Lý lang quân...
- Ta cùng với sư phụ của hắn có giao tình, ngươi đem những lời này nói
cho Lý lang quân biết, mặt khác thì không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần
lưu ý bên cạnh hắn.
Còn lại một mình ở trong thư phòng, tâm tình của Liễu Chu Thần thoáng cái
đã nhẹ nhõm hơn nhiều, đối với hắn sống tạm bợ bốn mươi năm hiện tại đã
thuận lợi hơn rất nhiều, hắn cũng tin tưởng hài tử của mình đi theo Lý
Ngôn Khánh tiền đồ nhất định sẽ tươi sáng.
Chuyện trọng yếu trong đời đã sắp xếp tiếp đến là...
Phải báo đáp ân tình của mình với Dương phủ.
Chớ luận thế nào mình cũng cần phải bảo vệ vinh hoa phú quý của Vương gia.
Hắn đi tới bên cạnh cửa sổ, dùng sức đẩy cửa sổ ra, một luồng gió lạnh táp
vào mặt, những bông tuyết bay lả tả xuống mặt đất, trên mặt của Liễu Chu Thần truyền tới từng cảm giác lạnh buốt.
Trời đã sáng, Lý Ngôn Khánh tiến đến ở trên con đường.
Gió tuyết tuy đã dừng nhưng tốc độ hành quân không cách nào nâng cao lên được.
Cũng khó trách bọn họ thế tuyết quá lớn, tuyết đọng lại trên đường, hao phí
vô cùng nhiều thể lực, lần này Lý Ngôn Khánh suất lĩnh tám nghìn người
có thể nói là nhân mã tinh nhuệ nhất dưới trướng Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
Những quân mã này ngày bình thường đi trăm dặm cũng chưa chắc lộ vẻ mỏi mệt
nhưng hiện tại trải qua một đêm mưa tuyết bọn họ cũng lộ ra vẻ uể oải.
Ở phía xa xa truyền đến từng luồng khói báo động, những trạm gác ở bên đường kiểm tra bắt đầu trở nên nghiêm mật.
Lý Ngôn Khánh nhìn thấy tuy là khói báo động nhưng mà dân chúng quay lại
bên đường cũng không lộ vẻ lo lắng, đây là vì bọn họ tin tưởng vào Lý vô địch của bọn họ.
- Xem ra Hổ Lao quan coi như an toàn.
Tiết Thu thúc ngựa tiến tới, thấp giọng nói chuyện với Lý Ngôn Khánh.
- Ừ, Tân lang quân dùng binh cay độc, tính tình lại trầm ổn, có lẽ không
sánh được với Từ Thế Tích về mặt linh hoạt nhưng về độ trầm ổn lại vượt
xa Từ Thế Tích.
Khói báo động cho thấy suy đoán của chúng ta không có sai lầm.
Tân lang quân lúc này không chừng đang cùng với nghịch tặc ác chiến, La Sĩ
Tín truyền lệnh tam quân, dốc thêm chút sức, tất yếu phải đến được Hổ
Lao quan lúc giữa trưa, nói cho bọn họ biết, huynh đệ chúng ta ở Hổ Lao
quan đang hăng hái chiến đấu đẫm máu, chúng ta đến sớm một ngày thì ngày mùa đầu xuân năm sau thêm một phần nắm chắc.
Chớ nói đạo lý to lớn gì với chúng binh sĩ.
Cách đơn giản nhất để kích thích ý chí chiến đấu là nói đến huynh đệ vợ con
của họ. Bọn họ chỉ cần ăn no mặc ấm, ai dám đụng vào lão bà của ta, hài
tử chúng ta, hủy nhà của chúng ta, ta liều mạng với bọn họ.
Trong nhất thời tốc độ của đội ngũ trở nên nhanh hơn.
Nhìn thấy phía trước là một đường rẽ, hướng đông nam là Huỳnh Dương huyện, hướng đông bác là Hổ Lao quan.
Lý Ngôn Khánh chuẩn bị thúc giục đội ngũ thì thấy đội ngũ phía trước truyền tới từng thanh âm rối loạn.
- Bẩm tướng quân, phía trước có một người có ý đồ trùng kích trạm gác.
Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại:
- Đại hắc tử, qua xem một chút.
- Sĩ Tín, tiếp tục đốc thúc đội ngũ, đừng để ý đến chuyện vặt này.
La Sĩ Tín ở trên ngựa khom người tuân mệnh, chỉ huy đội ngũ tiếp tục tiến
lên, thế nhưng mà Hùng Khoát Hải ở bên kia Lý Ngôn Khánh không kiên nhẫn được vì vậy cùng với Tiết Thu Tổ Thọ hai người bọn họ cùng nhau đi tới.
Những người canh giữ trạm gác tiến lên hành lễ đều bị Lý Ngôn Khánh ngăn lại.
Ánh mắt của Lý Ngôn Khánh liền bị hai người hấp dẫn, chỉ thấy ở trên bãi
đất trống, Hùng Khoát Hải xuống ngựa tay cầm song phủ cùng với một đại
hán quân khăn đen, đeo giày màu đen, trên tay cầm một cây Đồng Nhân giáo giao phong với nhau.
Đại giáo kia ước chừng phải tới hai trăm
cân, giáo đen sáng loáng, lưu kim hàn mang nổi lên, vù vù rung động cao
thấp tung bay cuồng mãnh đến cực điểm, Hùng Khoát Hải cho dù võ nghệ lợi hại nhưng rõ ràng khó có thể chiếm lấy thượng phong.,
Từng tiếng leng keng không dứt, hai người tranh đấu say sưa.
Lý Ngôn Khánh ngưng mắt nhìn nửa ngày sau đó quay đầu cười nói:
- Người này đúng là có bản lãnh.
Tiết Thu cũng gật đầu:
- Đúng thế, ta chưa từng thấy người nào có thể đánh ngang tay với đại hắc tử như vậy, chỉ sợ là bùi lão hổ cũng không hơn gì lực sĩ này, Huỳnh
Dương quận đúng là nơi ngọa hổ tàng long, chỉ sợ đại hắc tử chưa vượt
qua được trăm hiệp thì khó chiếm thượng phong.
Lý Ngôn Khánh cùng với Tiết Thu nói chuyện với nhau, tổ Thọ gọi gác trưởng tới.
- Người kia là ai, tại sao lại xông vào trạm gác?
Gác trưởng tựa hồ nhận ra trang hán kia, nhịn không được cười khổ nói:
- Khởi bẩm lang quân, người kia nổi danh là ác thú Huỳnh Dương, mọi người gọi hắn là Liễu tam lang, chính là con trai độc nhất của Liễu Chu Thần
Liễu tiên sinh ở trong phủ Tuân vương, hắn bình thường thích săn bắn,
cũng ít gây chuyện thị phi không biết vì sao hiện tại muốn xông qua trạm gác, mọi người ngăn cản hắn thì hắn động thủ đả thương mấy vị huynh
đệ... vừa rồi Hùng phiêu kỵ nói chuyện với hắn được vài câu thì hai
người động thủ với nhau. Hai người này đấu võ, chúng hạ quan cũng không
cản được.