Cho nên Ngôn Khánh con ở Huỳnh Dương làm việc cho tốt, đợi sau khi thiên hạ đại định, cha hứa mỗi ngày sẽ cùng con nói chuyện.
Lý Ngôn Khánh thật sự không biết khuyên bảo thế Lý Hiếu Cơ thế nào cho tốt.
Hồi lâu sau hắn mới nhẹ giọng nói:
- Chuyện này khi nào thì khởi hành?
- Ta nghĩ thời cuộc gấp gáp, ta sớm một ngày trở về thì có thể giúp thúc phụ con phân giải ưu sầu sớm một ngày.
Cho nên trời sáng là ta sẽ đi, con chớ khích lệ, cha cam đoan với con đây là lần cuối cùng cha cùng con ly biệt, được không?
Lý Ngôn Khánh run rẩy hai gò má, sau đó cúi thấp đầu xuống.
- Cha, con đi pha trà cho cha.
- Được được, được, con là diệu thủ pha trà, ta phải thưởng thức.
Phụ tử hai người ngồi xuống trước cửa hiên, Lý Hiếu Cơ vẫn như lúc ở Học xá năm đó, thân dựa vào cột hành lang, thưởng thức cảnh sắc, cùng với Ngôn Khánh không nói một lời.
Mà Ngôn Khánh thì lẳng lặng nghiền trà nấu nước sôi, phụng dưỡng phụ thân.
Bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau từ chuyện Ngôn Khánh tới đất Thục cho tới chinh chiến Cao Ly.
Lời nói tựa hồ như không bao giờ hết.
Lý Hiếu Cơ khi thì cười to, khi thì lộ vẻ đau khổ.
Mà Ngôn Khánh thì cố gắng giữ vẻ tươi cười, thỉnh thoảng nghênh hợp ngôn ngữ với Lý Hiếu Cơ.
- Con à, cha cả đời lưu ly không có thành tựu.
- Cuộc đời này sự tự hào duy nhất chính là có đứa con như con, con tài
trí cao tuyệt, hơn nữa làm việc cũng ổn trọng, tuy nhiên ổn trọng quá
cũng khiến cho nhiều lúc mất đi cơ hội.
- Ngôn Khánh trong Tam
Quốc chí, Tư Mã cùng với Gia Cát tranh giành nhau, Tư Mã vì e ngại mưu
kế của Gia Cát mà bỏ qua cơ hội cướp lấy thành, cho nên cẩn thận cũng
phải trung hòa, mới là tuyệt diệu.
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười, lúc này Lý Hiếu Cơ tựa hồ không chỉ là phụ thân của hắn mà còn là tri kỷ hảo hữu.
Hai người trò chuyện một hồi vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi.
Ngôn Khánh ngả vào lòng Lý Hiếu Cơ, trong miệng của Lý Hiếu Cơ thì phát ra
những ca khúc không biết tên, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng của Lý Ngôn Khánh
cho đến khi gà gáy báo sáng.
Lý Hiếu Cơ lúc này đã lên xe ngựa.
Lần này đi hắn chỉ mang theo năm sáu tùy tùng, sáng sớm cùng với Lý Ngôn Khánh rời khỏi Củng huyện.
Hắn muốn đi về phía Đông, qua Hổ Lao quan quan, từ Hà Nội vòng qua Hà Đông, tiến thẳng tới Thái Nguyên.
Vốn Ngôn Khánh còn chuẩn bị cho Lý Hiếu Cơ một số nhân mã để hộ tống nhưng bị Lý Hiếu Cơ cự tuyệt.
Nếu như mang có nhiều người thì sẽ khiến cho người khác chú ý nếu như bị
người ta biết được Lý gia và Ngôn Khánh có quan hệ thì thật không ổn.
Lý Ngôn Khánh bất đắc dĩ nghe theo Lý Hiếu Cơ.
Phụ tử hai người rời khỏi Củng huyện mười dặm, Ngôn Khánh còn muốn đưa tiễn thêm nhưng bị Lý Hiếu Cơ ngăn lại.
- Trời đã sáng, con trở về đi.
- Ngôn Khánh, hôm nay con đã thành thân cũng xem như là lớn lên, dựa theo quy củ ta cũng nên tặng cho con tên chữ, được rồi tên chữ của con là
Dưỡng Chân, con thấy thế nào?
Dưỡng Chân, Lý Dưỡng Chân.
Nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Tuy nhiên danh tự của cổ nhân đều rất chú ý, không phải mình muốn tên gì thì có tên đó.
Lý Ngôn Khánh suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói:
- Hai chữ Dương Chân rất hay, đa tạ phụ thân ban cho.
- Được rồi ta cũng phải lên đường, con sớm trở về đi.
- Con cần phải nhạy cảm một chút, không được cậy mạnh hiện tại thế cục
hỗn loạn, con phải ẩn nhẫn, non xanh còn đó lo gì không có củi đun.
Ngôn Khánh cười cười:
- Cha cha yên tâm, Lý Mật cùng với Vương Thế Sung không có bổn sự làm khó con.
- Được như vậy thì rất tốt.
Lý Hiếu Cơ cười lớn sau đó trở mình lên lưng ngựa, đột nhiên ra roi, nắm lấy bả vai của Lý Ngôn Khánh mà nói:
- Ngọc oa nhi, con bảo trọng.
- Sư phụ bảo trọng.
Lúc này người ở trên đường cũng nhiều, Lý Ngôn Khánh cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hắn nhìn theo bóng lưng của Lý Hiếu Cơ trong lòng thầm nói:
- Cha cha phải bảo trọng đó.
Lý Uyên ở Thái Nguyên khởi binh, khiến cho cả thiên hạ chấn động, cùng lúc đó Vương Thế Sung có ý đồ đánh lén Dương huyện thành, Tần Quỳnh thấy
được phục kích khiến cho Vương Thế Sung chật vật mà trốn, trưởng sử Vi
Tân Vi Hiếu Khoan cũng chết thảm ở trong loạn quân.
Vương Thế
Sung được đại tướng Dương Công Khanh, Dũng Tướng Lang Tướng Vương Tăng
Biện liều chết hộ vệ cuối cùng cũng bảo toàn được tính mạng.
Thu
thập tàn quân, Vương Thế Sung dâng thư tới Đông Đô khóc lóc kể lể binh
lực quá yếu, binh mã quá ít khó có thể thắng được phản tặc.
Vì
vậy Dương Đồng hạ lệnh từ Hà Nội phân phối năm vạn đội ngũ, quy về dưới
trướng của Vương Thế Sung, mệnh cho hắn tái chiến Lý Mật.
Đầu
tháng sáu, Vương Thế Sung được bổ sung binh lực, tấn công Dương thành
lần hai, Lý Mật được tin lập tức mệnh cho tả võ hầu đại tướng quân Đan
Hùng Tín cùng với hữu võ hầu đại tướn quân Từ Viên Lãng chia làm hai
đường một đường từ Đại Ngụy sơn tới Tung Cao sơn xuất kích, cắt đứt
đường lui của Vương Thế Sung, Đan Hùng Tín tư mình dẫn dắt hai vạn quân
tốt hung hãn, cùng với Tần Quỳnh ở Dương thành huyện tụ hợp, quyết chiến với Vương Thế Sung ở Tung Cao sơn.
Đây vốn là đại chiến ngang nhau, song phương chém giết ba ngày, cả hai đều tổn thương.
Đúng lúc này Từ Viên Lãng đột nhiên tập kích từ phía sau hắn, hai bên giáp
công, Vương Thế Sung lần này thê thảm, ngay cả quận thừa Liễu Điệp từ Hà Nội tới, Yển sư huyện lệnh Trịnh Kiền Tượng và chất nhi Vương Đạo Lăng
của hắn cũng chết thảm ở trong loạn quân. Tộc nhân Vương Long của hắn
cũng bị Tần Dụng đánh chết trong trận.
Hai trận chiến thất bại,
Vương Thế Sung đã vô lực giao phong với Lý Mật, vì vậy sau khi trốn về
Yển Sư không dám tùy tiện xuất kích nữa.
Vốn tưởng rằng đại bại hai lần Vương Thế Sung khó tránh khỏi chịu tội.
Lại không ngờ Việt Vương Dương Đồng lại khoan dung độ lượng, không hỏi tội
Vương Thế Sung ngược lại còn hạ lệnh chiêu binh, bổ sung binh mã cho
hắn.
- Theo ta thấy, Việt Vương không phải không muốn trị tội Vương Thế Sung mà đúng là dưới trướng của hắn không còn người để dùng.
Lý Ngôn Khánh ngồi trên xe, ở bên cạnh là một con chó ngao trắng thuần,
đây chính là hậu nhân của Tứ Nhãn và Tế Yêu do bọn chúng mơi sinh hạ.