Soán Đường

Quyển 8 - Chương 62: Ghen

Tiết Anh lúc này đã biết mình hiểu lầm Lý Ngôn Khánh.

Cũng khó trách nàng băn khoăn như vậy.

Tên của Lý Ngôn Khánh đã như sấm bên tai, lúc nàng còn trẻ, Tiết Đạo Hành cũng thế, Tiết Thu cũng thế đều liên tục khen Lý Ngôn Khánh không dứt miệng, về sau Lý Ngôn Khánh khống chế Cao Ly, sau đó đại chiến với Dương Huyền Cảm ở Hắc Thạch quan, thây ngang đầy đồng đã có danh tiếng là Lý ma vương.

Tiết Anh là một nữ tử yêu đối, đối với yêu ma theo bản năng sẽ sinh ra sợ hãi.

Trong mắt của nàng, Lý ma vương có thể xưng là "ma" thì nhất định là một nhân vật giết người không chớp mắt, tuy nói Lý Ngôn Khánh vẻ bề ngoài thanh tú có vẻ giống như nữ hài tử nhưng ở trên chiến trận chém giết, đã bồi dưỡng nên sát khí khiến cho người ta phải hãi hùng khiếp vía.

Tiết Anh nói:

- Tiểu nữ mấy ngày trước thân thể hơi mệt, hôm nay đỡ nhiều rồi, có chút nhớ thương vườn hoa cho nên mang chất nhi tới đây.

Đây là con của Tiết Quỹ, tộc huynh của tiểu nữ, năm nay bốn tuổi.

Lý Ngôn Khánh lúc này có thể khẳng định người đứng trước mặt hắn là Tiết Nhân Quý.

- Ngôn Khánh ngươi chớ trách đứa nhỏ này nữa.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã tỉnh táo lại cất bước lên khuyên:

- Hơn nữa cũng là Tượng Long của ngươi không đúng, nếu như không phải nó muốn ăn hoa trong vườn thì đứa nhỏ này cũng không dùng đá ném.

Lý Ngôn Khánh quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, ánh mắt hiện ra vẻ cổ quái.

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi chột dạ ho khan một tiếng, quay đầu sang một phía rồi nói tiếp:

- Tiết nương tử không cần phải lo lắng, ta cùng với Tiết đại lang tình như thủ túc tuyệt đối không để Lý Ngôn Khánh trách cứ Tiết Lễ, đúng rồi vườn hoa này của nương tử quản lý sao? Hoa tươi đẹp động lòng người như vậy nếu nương tử đi rồi thì nên làm sao cho phải?

Tiết Anh là một người yêu hoa như tính mạng.

Nàng nghe thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi thăm thì lộ ra vẻ khó khăn:

- Tiểu nữ cũng đã vì chuyện này mà phiền não, Tiết đại huynh nói chờ tới khi chuyển đến nhà mới sẽ xây dựng một vườn hoa nhưng những bông hoa này sẽ thiếu người chăm sóc chả phải sẽ tàn lụi héo rũ sao? Nhưng mà chuyển qua thì dường như rất phiền toái, đại huynh cũng không đồng ý, tiểu nữ cũng không biết phải sắp xếp thế nào cho phải.

Trong mắt của Lý Ngôn Khánh hàn quang ẩn hiện.

Lão tử đã nói là không trách tội ngươi còn vẽ vời cho thêm chuyện.

Lại nói tiếp quan hệ với Tiết đại lang, ta tựa hồ còn gần hơn so với ngươi, ngươi tại sao còn nhúng tay vào?

Tuy nhiên Lý Ngôn Khánh cũng đoán được tâm sự của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cảm thấy buồn cười trong lòng.

- Tiết nương tử nếu không muốn bỏ thì để Vô Kỵ nghĩ cách vận chuyển nó, sắp tới Vô Kỵ cũng có nhiều thời gian.

- Như vậy không phải làm phiền Trưởng Tôn lang quân sao?

Tuy nói như vậy nhưng trên khuôn mặt của Tiết Anh vẫn hiện ra vẻ mừng rỡ.

Đôi mắt động lòng người nhìn lại Trưởng Tôn Vô Kỵ, giống như lẳng lặng cầu khẩn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này không có khả năng lùi bước, hắn nhìn lại thầm cảm kích Lý Ngôn Khánh rồi ưỡn ngực lên nở ra một nụ cười tươi:

- Chuyện này thì tính gì là làm phiền.

- Nếu thật như vậy thì Tiết Anh thay những bông hoa này đa tạ Trưởng Tôn lang quân.

Tiết Anh vô cùng cao hứng, liên tục cảm tạ.

Thật không hiểu nổi, tên Tiết đại lang hình dáng xấu xí kia tại sao lại có một muội tử băng thanh ngọc khiến, u lan không cốc như vậy? Lý Ngôn Khánh nắm lấy Tương Long sau đó trầm giọng nói:

- Vô Kỵ chúng ta còn cần phải đi tìm Tiết đại lang làm việc.

- Ừ, như vậy ngươi chờ ta với, ta cần phải đem chuyện này sắp xếp.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xong gọi Cao Phúc Yên tới bên cạnh rồi thầm nói.

Lý Ngôn Khánh hiếu kỳ đánh giá bộ xương của Tiết Lễ, Tiết Lễ đúng là khôi ngô, tuy hắn mới có bốn tuổi nhưng mà nhìn bề ngoài như một người năm sáu tuổi vậy.

- Hắc gia hỏa.

Tiết Lễ ngẩng đầu nhìn Lý Ngôn Khánh:

- Có chuyện gì vậy?

- Muốn tập võ không?

Tiết Lễ ưỡn ngực ra nói:

- Ta có luyện võ, cha ta đã dạy võ nghệ cho ta.

Lý Ngôn Khánh cười ha hả:

- Gia hỏa, ta nói là võ nghệ chân chính, có thể ra trận giết địch, còn nữa có thể muốn bảo hộ Tiết cô cô, ngươi có muốn học không?

Tiết Lễ sàng ngời hai con mắt.

Lão Thực mang đao tới đây.

Lương Lão Thực đưa lên một thanh trường đao sắc bén Lý Ngôn Khánh nhận lấy rút đao ra khỏi vỏ, mũi đao lạnh toát khiến cho người ta rnợ tóc gáy, Lý Ngôn Khánh lấy đao đảo vòng quanh sau đó vung tay chém xuống, chặt đứt một tảng đá.

- Muốn không?

- Muốn.

Tiết Lễ hưng phấn gật đầu liên tục.

Lý Ngôn Khánh thu đao vào trong vỏ rồi nói:

- Thanh đao này ta đưa cho ngươi cho ngươi chừng nào ngươi chừng nào ngươi sử dụng được nó thì ta sẽ tặng cho ngươi, à đúng rồi ngươi theo Tiết cô cô đọc sách viết chữ, tương lai ta sẽ kiểm tra việc học tập của ngượi.

Tiết Lễ cắn môi dùng sức gật đầu.

Ngôn Khánh cười cười, thanh trường đao này nặng tới hai mươi cân.

Với khí lực của Tiết Lễ cho dù muốn di chuyển nó cũng khó chứ đừng nói là sử dụng.

- Gia hỏa, ngươi muốn học tập thì tới Củng huyện Lý phủ báo danh, ta có thể giới thiệu sư phụ tốt cho ngươi.

Lúc này Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã sắp xếp xong cả cười ha hả mà tiến tới:

- Tiết nương tử yên tâm, ta đã sắp xếp cho Phúc Yên, ông ấy sẽ giúp nương tử chuyển hoa.

Tiết Anh bị hành động của Lý Ngôn Khánh sợ đến mức tái mặt. Tuy nhiên khi nghe lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ thì lại lộ ra một vẻ ngượng ngùng:

- Như thế làm phiền lang quân.

- Vô Kỵ, đi thôi, nếu như ngươi thật lòng thì lúc Tiết nương tử dọn nhà lại tới hỗ trợ tiếp.

Ngươi cùng với Tiết Thu là bạn tốt, giúp hắn dọn nhà chẳng lẽ không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa?

Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng vui mừng vô cùng, cùng Tiết Anh chắp tay từ biệt rồi lên lưng ngựa.

- Cô cô, con có thể đi tập võ không?

Tiết Lễ ngây thơ nhìn, trong mắt hiện ra vài phần khát khao.

Tiết Anh đưa mắt nhìn về phía Lý Ngôn Khánh, Trưởng Tôn Vô Kỵ rồi thở dài:

- Tiết Lễ cô cô dĩ nhiên là muốn con kiến công lập nghiệp, con đi theo Lý lang quân tập võ cô cô rất tin tưởng nhưng không được biếng nhác việc học.

Đứa nhỏ này trời sinh hiếu động thích múa thương đánh bổng.

Chỉ là võ nghệ của Tiết gia không được cao cho nên nó cũng chỉ hiểu được một chút da lông không được truyền thụ chính thức.

- Ngôn Khánh, ta thích Tiết nương tử.

Trưởng Tôn Vô Kỵ sắc mặt biến đổi nhìn Lý Ngôn Khánh chằm chằm .

Ngôn Khánh không hiểu chuyện gì nghi hoặc nhìn hắn:

- Ngươi thích Tiết nương tử, ngay cả bảo bối Tượng Long của ta cũng nhìn thấy không cần giải thích.

- Vậy sao ngươi còn nịnh nọt Tiết nương tử?