- Mạnh Nhượng, Lý Văn Tương, quả thật bất mãn với Lý Mật sao?
Vương Nhân Tắc cười nói:
- Thúc phụ, nếu chất nhi kêu ngài mang theo nhân mã của mình, tấn công Hổ Lao mà không có thu hoạch gì, ngài sẽ như thế nào?
Như thế nào?
Đương nhiên rút kiếm chém tiểu tử ngươi.
Vương Thế Sung lập tức nở nụ cười, đồng thời tựa hồ cũng yên tâm hơn rất nhiều.
- Không sai, sau khi Lý Nghịch đích thân tru sát Địch Nhượng, thổ phỉ các lộ ngoài thần phục hắn, cũng âm thầm đề phòng. Đúng, lúc này Lý Nghịch lui binh, nếu không phải Ngõa Cương xảy ra nội chiến, làm sao có thể bỏ chạy? Nhân Tắc nói không sai, chúng ta không thể buông tha cơ hội này. Lý Ngôn Khánh và Lý Nghịch đối chiến đã lâu, cũng không thể có lực lượng truy kích. Ta nhanh chóng xuất binh, ngay trong đêm vượt qua Hắc Thạch độ, thừa dịp Lý Nghịch còn chưa đem quân rời đi.
- Cho dù Lý Ngôn Khánh không muốn, nhưng nếu thúc phụ giết chết Lý Nghịch, chức vụ đại sứ Hà Nam há có thể rơi vào tay người khác?
- Không sai, không sai.
Vương Thế Sung liên tục gật đầu
Dương Công Khanh còn muốn mở miệng khuyên bảo, nhưng nhìn thấy bộ dạng kích động này của Vương Thế Sung, hắn biết có nói gì cũng vô dụng,
Chỉ mong Lý Nghịch thật sự rút lui.
Bằng không nếu lần này Vương công truy kích, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Sở Hà hán giới, ác chiến say sưa.
Ba tháng cuối xuân, hoa hạnh tàn rơi, nhuộm hồng mặt đất.
Lý Ngôn Khánh và Tiết Thu vây quanh bàn cờ, giao phong ngươi tới ta đi vô cùng thân mật.
Dù sao cũng là minh giả đã đọc qua vô số sách dạy đánh cờ, trong đầu có đủ loại chiêu pháp.
Mỗi lần Ngôn Khánh đi một bước, luôn khiến Tiết Thu cảm thấy vô cùng khó chịu giống như chiêu số bản thân trầm tư suy nghĩ luôn bị Lý Ngôn Khánh khám phá, hơn nữa còn vượt lên trước một chiêu, cảm giác này thật sự không dễ chịu. Tiết Thu lại là người có tính cách không chịu thua, mỗi lần thua, cũng sẽ không nhụt chí, sau khi về nhà sẽ suy nghĩ chiêu pháp, dùng mọi cách có thể thắng được Ngôn Khánh.
Nhưng nghĩ ra chiêu số mới há lại dễ dàng như vậy.
Cờ tướng Trung Quốc trải qua hơn nghìn năm rèn luyện của tiền thế Lý Ngôn Khánh, đã phát triển đến cực hạn
Vua không nhìn thấy những kẻ bày mưu lừa tiền trên đường lớn ngõ nhỏ, tuy nói là lừa đảo, nhưng có thể đọc thuộc lòng sách dạy đánh cờ. Lý Ngôn Khánh không thể nói đặc biệt xuất sắc, nhưng chiêu phápTiết Thu nghĩ ra, hắn thường chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra, cho dù thỉnh thoảng thua một ván nhưng nhất định sẽ khiến Tiết Thu cúi đầu.
Một bên sung sướng hành hạ, một bên dốc sức liều mạng muốn thắng.
Thỉnh thoảng Lý Ngôn Khánh thậm chí cảm thấy, có phải Tiết Thu nghiện bị ngược đãi rồi không?
- Chiếu tướng.
Lý Ngôn Khánh vẻ mặt tươi cười.
Tiết Thu mở to hai mắt, nhìn con tốt màu huyết hồng đứng cạnh lão soái:
- Ngươi chạy đến đây từ lúc nào vậy?
- Đương nhiên là thừa dịp ngươi không chú ý rồi, ha ha, đừng xem thường con tốt qua sông của ta. Tốt qua sông đối xe thế nào hả, chịu thua hay chưa?
- Ván này không tính, chúng ta chơi lại.
Đúng lúc này, Trịnh Đại Bưu đi tới bên cạnh Ngôn Khánh, nói nhỏ mấy câu.
- Sao? Lão Vương không chịu được sao?
Lý Ngôn Khánh đẩy bàn cờ ra, đứng dậy nói với Tiết Thu:
- Ta vốn định lại hành hạ ngươi một trận, nhưng xem ra không có cơ hội. Để lần sau đi, đợi ta quay lại Củng huyện, ta nhất định sẽ hành hạ ngươi thoải mái, đến lúc đó ngươi đừng khóc lóc.
Lý Ngôn Khánh nói như vậy, khiến Đỗ Như Hối cười ha ha.
- Đỗ tiên sinh, ngươi cười cái gì?
Đỗ Như Hối lắc đầu liên tục, chỉ vào Lý Ngôn Khánh nói:
- Cái tên này, sao có thể nói như vậy với Tiết đại lang, như vậy há không phải hắn nghiện hành hạ sao?
- Hắn đích thị là như thế, nếu không phải trông coi hai nương tử vô cùng xinh đẹp, tại sao lại chậm chạp không chịu thành thân?
- A...
Lý Thuần Phong vô thức lui ra sau một bước, mở to mắt nhìn về phía Lý Ngôn Khánh.
- Đừng dạy hư trẻ con, tiểu tử này, trốn cái gì mà trốn? Nếu lão tử thật sự muốn phát hiện, ngươi có trốn cũng vô dụng. Lão Đỗ, ngươi xem ngươi dọa đứa nhỏ thành dáng vẻ như thế nào?
Đỗ Như Hối cười ha ha không ngừng, Tiết Thu đỏ bừng cả khuôn mặt
Lý Thuần Phong cũng biết bọn họ đang nói đùa, không khỏi xấu hổ gãi gãi đầu, trốn ở bên cạnh.
- Lý Nghịch lui binh, ý định của ngươi như thế nào?
Ba người Lý Ngôn Khánh song song đi ra quân phủ, lần lượt lên ngựa.
- Như thế nào? Nên như thế nào thì cứ như thế, dù sao quân tốt kia đã qua sông rồi, chúng ta ở bên cạnh yên lặng quan sát, Lý Vương gặp mặt lần đầu như thế nào.
- Binh sĩ đã qua sông rồi hả?
Tiết Thu kinh hãi hô lên
- Ngươi không nói, ta cũng quên mất, từ khi khai chiến đến nay, Kỳ Lân quân của ngươi hoàn toàn không thấy tung tích, sau đó ngay cả Mạch Lang Quân và Phí Biệt cũng biến mất không thấy gì nữa, lẽ nào ngươi…
- Phật nói, không thể nói, không thể nói.
Lý Ngôn Khánh đặt ngón tay lên môi, tỏ vẻ sâu hiểm khó dò.
Ánh mắt nhìn của hắn rất nhẹ nhàng, tựa hồ không thèm để ý đến thực tế, từ ngày đầu tiên cuộc chiến ở Hắc Thạch quan bắt đầu, hắn vẫn giữ dáng vẻ này nhưng đây loại nhẹ nhàng, không để ý của hắn đã phá giải sự sắp xếp chuyên tâm vô số lần của Lý Dật. Sáu ngày trước, Huỳnh Dương mưa to, Lý Mật suốt một ngày không xuất chiến, vì vậy tất cả mọi người đều cho rằng dưới loại thời tiết tồi tệ này, Lý Mật sẽ không xuất kích.
Nhưng Lý Ngôn Khánh lại kiên trì cho rằng, Lý Mật nhất định sẽ đánh lén Hắc Thạch quan sau nửa đêm.
Hắn tự mình đóng ở thành lâu, đồng thời cũng hạ lệnh cho hai người Hùng Khoát Hải, Hám Lăng cảnh giới trắng đêm. Quả nhiên, trong bóng tối trước sáng sớm, Lý Mật quả nhiên xuất kích….
Kết quả Tùy quân sớm có chuẩn bị đã dễ dàng hóa giải thế công của quân Ngoã Cương.
Những việc như vậy có rất nhiều.
Dáng vẻ bình thản của Lý Ngôn Khánh khiến Tùy quân sinh ra tín nhiệm khó hiểu với hắn.
Hôm nay, hắn lại có biểu lộ này, làm cho Tiết Thu cảm khái vạn phần. Mới đầu khi hắn quen Lý Ngôn Khánh, tên gia hỏa này mặc dù thông minh nhưng vẫn là một đứa trẻ. Lúc ấy hắn biểu hiện ra rất nhiều chỗ bất thường, chỉ tiếc Tiết Thu không có để ý.
Hiện giờ, đứa trẻ ấy đã trưởng thành.
Người thì vẫn là người đó, nhưng Tiết Thu thấy Lý Ngôn Khánh đã thoát ra phạm trù của một người hai mươi tuổi.