Nếu như Lý Ngôn Khánh trước khi trùng sinh hắn sẽ không nghĩ tới chuyện này.
Nhưng hiện tại hắn vô tình đã có được căn cơ kiên cố thậm chí khi tiến vào trong triều sẽ gây ra rất nhiều biến hóa, Lý Ngôn Khánh cũng không còn tư tưởng dựa dẫm vào Lý Thế Dân nữa, mà Lý Kiến Thành cũng không ngu ngốc như ở trong sử sách, cho dù sau này mình lệ thuộc vào Lý Kiến Thành thì cũng không được hắn tin tưởng.
Trước mắt người quyền thế nhất ở Trường An chính là Lý Uyên chứ không phải là ai khác.
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói những lời này đúng vào tâm ý của hắn.
Nếu như lúc trước hắn còn do dự có nên phụ thuộc Lý Kiến Thành hay không thì hiện tại đã quyết đoán.
Kiếp trước chìm nổi ở trên quan trường khiến cho Lý Ngôn Khánh có được đầy đủ kinh nghiệm đấu tranh chính trị, có đôi khi cũng không cần phải kiên định lập trường, chọn cơ hội thích hợp hãy biểu hiện ra lập trường của mình.
Đặc biết khi đã có được đầy đủ vốn liếng, quyết định lúc đó mới quan trọng nhất.
- Trời không còn sớm, ta muốn đi nghỉ ngơi.
- Ta đã báo qua tam ca chắc hẳn hắn đã tới.
Dứt lời Lý Ngôn Khánh rời khỏi phòng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài một hơi nằm xuống mà nhắm mắt lại.
- Dưỡng Chân ta biết ngươi không phải là người cam tâm làm gia thần, hắc hắc thế cục hôm nay ta chờ xem ngươi làm thế nào.
bất kể là Lý Ngôn Khánh hay Lý Thế Dân đều quên xung đột ở Phong Đô thị.
Sau đó vài ngày bọn họ vẫn gặp nhau cười nói, về phần Tần Dụng cũng thế, Hùng Khoát Hải cũng thế đều không có trừng phạt gì, Lý Ngôn Khánh cũng không làm to chuyện nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ đã bị đánh trúng, Lương Lão Thực bị mất cánh tay, những con cháu quân hộ ở Thiên Tân Kiều đều bị thương, ngoài ra quân Huỳnh Dương còn có hơn bốn trăm người tham chiến trong đó có hơn trăm người bị thương, trọng thương hơn ba người.
Ở phương diện Quan Trung Tần Dụng bị Hùng Khoát Hải đánh cho chảy máu mũi, một tên du kích tướng quân bị đánh vỡ xươn vai.
Trương Lượng cùng với Tần Vũ Thông bị thương nhẹ, tuy nhiên Trịnh Đại Bưu cũng bị rách da, quân Quan Trung tham chiến gần bảy trăm người hơn tám mươi người bị thương bị thương ít hơn so với quân Huỳnh Dương, nhưng trọng thư lại tới mười hai người, có một người bị đánh tới chí tử, hung thủ không thể truy tra.
Người Quan Trung không để mắt tới người Lạc Dương.
Nhưng qua trận ẩu đả này, con cháu Quan Trung nhận ra một điều, quân Huỳnh Dương đánh nhau hung ác vô cùng.
Bọn họ không động thủ thì thôi nhưng động thủ là đánh cho tới chết.
- Điện hạ, những người ở Lạc Dương làm cung quá mức rồi.
Lưu Hoằng Cơ nhịn không được tới trước mặt Lý Thế Dân mà nói:
- Từ khi chuyện ở Phong Đô thị phát sinh, người Lạc Dương không nể mặt mũi chúng ta nữa, rất nhiều cửa hàng từ chối bán hàng cho chúng ta, con mẹ nó ngay cả bọn kỹ nữ cũng không cho chúng ta sắc mặt, nếu không có điện hạ nghiêm chỉ không cho sinh sự thì chúng ta ngày hôm qua đã đập phá tửu lâu.
Lý Thế Dân trầm mặt xuống, cười khổ lắc đầu.
Hắn cũng thật sự không ngờ sự tình sẽ tới mức này.
sau khi hắn biết Tần Dụng đánh Trưởng Tôn Vô Kỵ thì ý thức được mọi chuyện không yên ổn.
Nhưng lại không ngờ rằng tình thế lại trở nên nghiêm trọng như thế, rất nhiều người bản địa ở Lạc Dương đều ít nhiều bày tỏ sự bất mãn, ngay cả Đậu gia thân cận cũng vô cùng bất mãn với việc Lý Thế Dân đi vào Lạc Dương, nhất là khi Tần Dụng bình yên vô sự khiến cho rất nhiều người không vui.
Tần Dụng là người nào?
Hắn chỉ là hậu nhân một quan lại bắc tề mà thôi ở trên đường dám gây chuyện ẩu đả thiếu tử Trưởng Tôn gia.
Mặt mũi thế trụ để ở đâu?
Cho dù Trưởng Tôn gia đã xuống dốc nhưng cũng đại biểu cho gia tộc quyền thế ở Lạc Dương, hơn nữa thanh danh của Trưởng Tôn Thịnh rất vang dội kể từ khi Lý Ngôn Khánh làm bài Xuất Tắc, rất nhiều người tôn kính.
Lý Thế Dân hết lần này tới lần khác không xử trí được Tần Dụng.
Tần Dụng chẳng qua muốn đòi lại mặt mũi của Lý Thế Dân nếu như xử phạt Tần Dụng thì chẳng phải làm rét lạnh lòng của tướng sĩ Thiên Sách phủ sao?
Lý Thế Dân không giống như Lý Kiến Thành, hắn chỉ là một hoàng tử.
Muốn được sự ủng hộ của thế trụ cũng không phải là một điều dễ dàng,những đệ tử thế trụ đầu nhập dưới trướng của hắn đa phần cũng đều không được coi trọng trong gia tộc.
Hắn xử lý Tần Dụng gây chuyện không tốt sẽ làm rối loạn nhà của mình.
Tóm lại Lý Thế Dân hiện tại rơi vào tình thế khó xử, chỉ có thể không nói gì mà ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu đựng một thời gian.
- Điện hạ hiện tại cuộc chiến Lạc Dương đã dẹp loạn, cuộc chiến Giang Nam cũng bắt đầu.
Điện hạ không nên để ý đến chuyện ở Lạc Dương nữa, việc cấp bách là cấp báo Trường An, mời Trường An điều động quan viên tiếp nhận Lạc Dương sau đó kthu binh trở về Quan Trung.
Ở trên Hàm gia đại điện một nam tử mặc áo bào màu trắng, râu dài bồng bềnh đứng dậy nói chuyện.
Tuổi tác của hắn ước chừng năm mươi, trên mặt nhăn nhún, tuy nhiên đôi mắt vẫn lóe sáng.
Nếu như thời gian quay về hai mươi năm, nhất định đây sẽ là một nam tử tuấn mỹ.
Lý Thế Dân ngẩng đầu khẽ nói:
- Cứ như vậy trở về sao, nhưng mà cô...
Hắn đột nhiên vỗ lan can, nghiến răng nghiến lợi:
- Nhưng mà cô không càm lòng.... cứ như vậy bại bởi tên Lý Dưỡng Chân kia.
Cuộc quần ẩu lần đó qua đi, lúc này ở Trường An, thượng thư Lưu Chính bắt đầu vạch tội làm khó Lý Ngôn Khánh:
- Lý Ngôn Khánh tùy ý ngang ngược kiêu ngạo, kháng chỉ bất tuân.
- Hà Nam vương vốn là tôn thất thần tử mà lại kể công tự ngạo.
- Trước kia kháng chỉ không về Trường An, sau đó lại ở dưới chân núi Kinh Tử một mình giết chết đại tướng Lạc Dương, về sau lại cổ động sinh sự nơi này, thậm chí khiến cho thương hộ ở Lạc Dương đình công, xa lánh Tần vương, đây là việc đại nghịch bất đạo, theo luật nên chém, nếu không sau này mỗi người đều noi theo Hà Nam vương thì mặt mũi của bệ hạ còn để ở đâu, uy nghiêm của triều đình còn để ở đâu?
Lưu Chính là lão thần đi từ Thái Nguyên, từ khi Lý Uyên chấp chưởng Thái Nguyên đã là tùy tùng.
Đồng thời hắn cũng là Lưu thị đệ tử ở Hà Bắc.
- Lưu công, theo luật nên chém.
- Nhưng bệ hạ ở Trường An lập mươi hai luật, trong đó Hà Nam vương phạm bao nhiêu? Kháng chỉ bất tuân, Bùi Tịch không biết phán đoán suy luật thế nào nhưng ta chỉ biết giết người thì đền mạng, đây là bổn phận của người làm con, nếu như Hà Nam vương bỏ mặc chỉ sợ sẽ sẽ vi phạm vào nhân luân. Hơn nữa Hà Nam vương chiếm cứ Huỳnh Dương, khiến cho con đường tới Trung Nguyên được thông, nếu không thì chỉ sợ chiến cuộc Trung Nguyên hiện tại đã khó bề phân biệt tâm tính của Hà Nam vương ai cũng biết, tuổi trẻ có chút xúc động ta thấy cũng là hợp tình hợp lý.
- Lúc trước Lưu nghịch hưng binh làm loạn, Lưu đại nhân nếu như thủ vững Tấn Dương thì lệnh công tử có phải đã phải cùng với cừu nhân giết cha uống rượu chung vui không?
Tống Kim Võng lúc phá được Giới Hưu Lưu Chính từng bị Lưu Vũ Chu bắt được.
Sau cuộc chiến Phách Bích Lưu Vũ Chu bại trận, Lưu Chính cũng được Uất Trì Cung phóng thích.
Bùi Tịch ngôn ngữ độc ác, đây chính là uy hiếp Lưu Chính.
Ấp vương chết trận hi sinh cho tổ quốc, Lưu Chính ngươi chính là lão thần mà hiện tại rõ ràng còn sống, có trời mới biết trong đó xảy ra chuyện gì.