Vì vậy gần một nghìn người hỗn chiến, mở màn ở Phong Đô thị.
Hùng Khoát Hải dần chiếm thượng phong, đánh cho Tần Dụng liên tiếp lui về phía sau, bên kia đội ngũ Quan Trung gia nhập Trịnh Đại Bưu cũng bị Trương Lượng chạy tới ngăn cản, Hùng Đại Hổ bị đánh cho mắt sưng vù, mà nguyên một đám tiểu nhị hắn mang theo thì khó có thể rời khỏi chiến đoàn, tóm lại hai bên đầu rất nóng tính, ra tay cũng không khách khí nữa.
- Dừng tay tất cả dừng tay lại cho ta.
Ở trên đường truyền tới tiếng kèn kéo dài.
Lưu Văn Tĩnh sau khi biết được sự tình thì lập tức triều tập binh mã tới Phong Đô thị.
Một đám kỵ quân như lang như hổ xông vào bên trong, nhanh chóng khống chế cục diện lại, Lưu Văn Tĩnh sắc mặt trở nên âm trầm.
Hắn đã nghe được nguyên do sự tình, trong lòng biết chuyện này không tốt.
Tuy nhiên hắn đối với Ngôn Khánh cũng vô cùng bất mãn.
Tự ý giết đại tướng trong quân từ xưa đến nay mới nghe lần đầu, không có bổn phận thần tử gì cả.
Cho nên khi Lưu Văn Tĩnh tới đây đã hạ quyết tâm nhất định phải hạ mã uy cho Lý Ngôn Khánh thấy.
- Các ngươi ở phố xá sầm uất ẩu đả có xem luật pháp ra gì không?
- Người đâu bắt toàn bộ những người áo trắng giam vào trong lao, các tướng lãnh còn lại vào trong quân, không có quân lệnh không được tự ý ra ngoài.
Lưu Văn Tĩnh nói một câu này khiến cho trách nhiệm đều bị đổ lên trên người quân Huỳnh Dương.
Về phần đám người Tần Dụng trước mang về quân doanh sau đó nghĩ cách giải quyết, Lưu Hắc Các nghe được thì tiến lên.
- Lưu Tư Mã, ngươi có ý gì đây?
Tại sao quân Huỳnh Dương chúng ta thì bị giam lại còn quân Quan Trung các ngươi thì an ổn? Việc này vốn là do quân Quan Trung các ngươi khiêu khích.
Lưu Văn Tĩnh cười lạnh nói:
- Lưu tướng quân xử lý thế nào bản phủ đều có chủ trương.
- Bản phủ vâng mệnh quản trị an ở Lạc Dương không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào... nếu như giám cản trở, thì đừng trách bản phủ cũng bắt cả ngươi.
- Lưu tư mã, quan uy của ngươi thật lớn.
Ở bên ngoài cửa Phong Đô thị truyền tới một thanh âm u lãnh.
Lưu Văn Tĩnh quay đầu lại thì chỉ thấy Đỗ Như Hối mang theo binh mã cản trở ở trên đường cái.
- Thế nào, Huỳnh Dương quân không phải hiệu lực cho hoàng thượng sao?
- Đỗ đại nhân, lời này của ngươi là có ý gì?
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi tại sao ngươi lại giam quân Huỳnh Dương trong khi quân dưới trướng của ngươi khiêu khích người khác chỉ bị trở về quân doanh? Lưu tư mã ngươi xử lý như vậy sẽ dẫn tới chuyện lớn.
- Đỗ Như Hối ngươi uy hiếp bản phủ?
- Ta không phải uy hiếp ngươi mà là nhắc nhở người...
- Bản phủ vẫn là câu đó, bản phủ làm như thế nào không tới phiên ngươi dạy bảo.
Lưu Văn Tĩnh cùng với Đỗ Như Hối ở trong phường cãi nhau, mà Phong Đô thị tình thế tựa hồ lại sinh ra hỗn loạn.
Đúng vào lúc này ở hai bên đường truyền tới từng hồi vó ngựa.
Lý Thế Dân mang theo Khâu Hành Cung, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim chạy tới mà Lý Ngôn Khánh cũng nhận được tin tức triệu tập Vạn Thắng quân từ Hoài Nhân phường lao tới.
binh mã song phương một đông một tây đem con đường che kín không một khe hở.
Lý Thế Dân thúc ngựa tiến tới, không để ý tới đám người Lưu Văn Tĩnh hướng về phía Lý Ngôn Khánh chắp tay:
- Vương huynh.
Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi, trên mặt nhìn mây đen.
- Nhị lang Lý mỗ không nói nhảm, ta chỉ hỏi ngươi một câu, chuyện hôm nay chúng ta giải quyết thế nào?
Luận niên kỷ Lý Ngôn Khánh hơn Lý Thế Dân mấy tháng cho nên trong lời nói cũng không hề khách khí, tuy Lý Thế Dân tước vị cao hơn Lý Ngôn Khánh một đẳng nhưng Ngôn Khánh lúc này vẫn không có chút gì sợ hãi.
- Vương huynh các huynh đệ tranh chấp vài câu, ta và huynh cần gì phải để ý tới?
- Vậy thì tốt!
Lý Ngôn Khánh nở ra nụ cười.
Lý Thế Dân nghe vậy thì thở dài một hơi, chợt nghe Lý Ngôn Khánh nói:
- Đi chúng ta ta đi tới Trường An, đánh cho Ôn Đại Hữu và Ôn Đại Nhã đánh cho một trận rồi nói sau.
- Vương Phục Bảo đâu!
- Có mạt tướng.
Vương Phục Bảo thúc ngựa tiến tới sau lưng của Lý Ngôn Khánh.
- Lập tức điểm khởi binh mã chúng ta bây giờ đi Trường An... nhị lang ngươi không cần phải lo lắng lúc đó ta sẽ giải thích với hoàng thượng, chỉ là các huynh đệ xung đột cãi nhau mà thôi.
Lý Thế Dân nghe được thì khẽ giật mình:
- Vương huynh lời này của huynh là có ý gì?
Lý Ngôn Khánh ở trên ngựa nổi giận quát lên:
- Nhị lang ngươi đánh cho anh vợ của ta trở thành như vậy mà chỉ nói là xung đột cãi vã, ta cũng đánh anh vợ của ngươi, coi như là huề nhau, ngươi còn cho rằng thế nào?
A!
Lý Thế Dân nghe được thì lập tức kinh ngạc.
Mà Lưu Văn Tĩnh cũng nhăn mày lại âm thầm kêu khổ.
Bọn họ chỉ nghe nói song phương nảy ra xung đột nhưng không hề biết anh vợ của Lý Ngôn Khánh cũng bị liên lụy vào bên trong. Trong mắt Lưu Văn Tĩnh chỉ là một đám đầu to xung đột hắn trước tiên đem Huỳnh Dương quân bắt lấy sau đó nghĩ cách giải trừ cho đám người Tần Dụng, Lý Ngôn Khánh mặc dù không hài lòng cũng không có khả năng thật sự trở mặt với Lý Thế Dân, nhưng hiện tại anh vợ của Lý Ngôn Khánh bị đánh, vậy thì phiền toái đã rất lớn.
Lưu Văn Tĩnh biết rõ Lý Ngôn Khánh có ba vợ một thiếp.
Trong đó công chúa Liêu man không cần lo lắng quá mức, hai lão bà còn lại một người là người Bùi gia một người là người của Trưởng Tôn gia đều không dễ trêu vào.
Lý Thế Dân thầm kêu khổ không ngừng.
Ngôn Khánh vừa nói xong hắn đã đoán được anh vợ trong lời nói của Lý Ngôn Khánh là ai.
Lý Ngôn Khánh có ba vợ trong đó người có thể gọi là anh vợ của hắn chỉ có thể là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Bùi Hành Nghiễm là đệ đệ của Bùi Thúy Vân, nghe nói có sức vạn phu khó đỡ cho dù tam đệ Lý Huyền Phách của mình cũng không hơn bao nhiêu, nếu hắn ở đây có trời mới biết là ai đánh ai.
Tuy nhiên nếu như thật sự là Bùi Hành Nghiễm thì sự tình vẫn dễ xử lý hơn nhiều.
Dù sao căn cơ của Bùi gia cũng ở Hà Đông mà không phải là ở Lạc Dương, Lý Thế Dân có thể dễ giải quyết.
Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ... đây chính là thiếu tử của Trưởng Tôn Thịnh, Lý Thế Dân cũng biết cha của mình và Trưởng Tôn Thịnh khi còn sống có quan hệ rất tốt, Trưởng Tôn Thịnh sau khi chết Lý Uyên còn muốn đem Cao phu nhân về Thái Nguyên chiếu cố, tuy nhiên về sau Lý Ngôn Khánh cùng với Trưởng Tôn gia kết thân, chuyện này thì cũng thôi... quan trọng là Trưởng Tôn gia ở Lạc Dương là thế trụ bản địa, thành phần của quan lũng quý tộc.
Đánh Trưởng Tôn Vô Kỵ chớ nói Lý Ngôn Khánh không bỏ qua mà chỉ sợ những thế trụ quan lũng bản địa cũng không đồng ý bỏ qua.
Tên tiểu tử Tần Dụng này đã mang tới phiền toái lớn cho ta.