Lương Lão Thực vừa muốn mở miệng thì nghe thấy ở bên cạnh có người kinh hô sau đó truyền tới một luồng kình phong một thanh niên cầm một đoạn chân ghế đánh về phía Lương Lão Thực, Lương Lão Thực không kịp chuẩn bị ngã xuống đất lập tức máu chảy đầy mặt.
- Lão Thực, chuyện gì xảy ra, là ai đánh ngươi?
Lúc này từ trong cửa hàng đi ra một thanh niên trên người hắn mặc áo sa tanh, khuôn mặt tròn núc ních hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thanh niên kia chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hôm qua hắn sau khi vào thành đã trở về Đồng Sỉ phường.
Sáng sớm hôm nay hắn mang theo Lương Lão Thực thương lượng với Lý Ngôn Khánh trở về nhà, dọc đường mua chút đồ son phấn trang sứng trở về Củng huyện tặng cho Tiết Anh, thân sự của hắn và Tiết Anh đã định chỉ còn chờ mấy ngày nữa Tiết Thu từ Hà Bắc trở về là chủ trì đại thân.
Nào biết được hắn đang ở trong tiệm lựa chọn đồ vật thì nghe thấy Lương Lão Thực ở bên ngoài cãi lộn với người khác, đi ra ngoài xem xét thì thấy Lương Lão Thực mặt mũi đầy máu té xuống mặt đất.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không luận bối phận, lập tức giận tím mặt.
- Các ngươi là ai mà dám ở phố xá sầm uất hành hung người khác?
- Là tên chó nhà ngươi không có mắt, đụng vào người ta mà còn dám đánh... lão tử hiện tại đánh cả ngươi.
Tần Dụng dứt lời, vung quyền đánh lên trên mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Lương Lão Thực từ trong hôn mê đứng dậy thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ bị đánh mắt liền đỏ ngầu.
- Tên khốn nạn này không nói đạo lý, ta và ngươi liều mạng.
Hắn quăng cái bao đi, toàn thân bổ về phía Tần Dụng, không ngờ hắn vừa lao tới thì một thanh niên khác đã ôm lấy chân hắn, Lương Lão Thực liền ngã xuống mặt đất.
Tần Dụng tiến lên một bước, một cước dẫm lên trên đầu Lương Lão Thực:
- Ta xem ngươi dám đánh thế nào nữa.
- Các ngươi... khinh người quá đáng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhào đầu về phía trước, Tần Dụng biết thế, thuận tay đem hắn vung ra ngoài.
- Các huynh đệ, còn để hai đánh một sao, mau lên.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy là tướng môn nhưng cũng không giỏi võ nghệ lắm.
Người bình thường hắn có thể một đối phó với hai ba người nhưng Tần Dụng thì không phải bình thường, mười tên cao to quyền đấm cước đá, Lương Lão Thực mặc dù dốc sức che cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nhưng thực sự không thể ngăn đám gia hỏa hung ác này.
Người qua đường xung quanh liền chỉ trỏ.
Có người nhận ra Trưởng Tôn Vô Kỵ liền vội chạy đi báo tin.
Ở cạnh Phong Đô thị có một cửa hàng không nhỏ, tên là Hùng Ký thương hộ.
Năm đó Lý Ngôn Khánh và Trương Trọng Kiên hợp tác mở Hùng Ký thương hộ về sau Vương Thế Sung chiếm lấy Lạc Dương, Trương gia rời khỏi, Hùng Ký thượng hộ cũng thay đổi vị trí. Nhắc tới cũng xảo diệu, Lý Ngôn Khánh sau khi trở về Lạc Dương, quan bản địa liên tục bái phỏng, Liễu Hanh cũng may mắn, bất kể thế nào hắn cũng là con của Liễu Chu Thần, từ nhỏ tiếp nhận qua các loại giáo dục cho nên ở cùng một chỗ với Hám Lăng trợ giúp Lý Ngôn Khánh.
Nhưng Hùng Khoát Hải và Trịnh Đại Bưu thì hai người kia không được...
Nguyên nhân... rất đơn giản.
Tướng mạo của cả hai quá hung ác.
Ở trong phủ cũng không có chuyện gì cho nên bọn họ đi dạo bốn phía.
Hùng Khoát Hải sinh ở Lạc Dương, lớn lên từ Lạc Dương, tự nhiên muốn làm hướng dẫn viên du lịch, lúc ăn cơm trưa, hắn và Trịnh Đại Bưu đi qua Hùng Ký thương hộ bị đường đệ của hắn là Hùng Đại Hổ lưu lại, cùng nhau ăn cơm. Những đường huynh đường đệ Hùng gia này có tới nhiều năm không ở cùng một chỗ, Hùng Khoát Hải dĩ nhiên cũng muốn tâm tình một chút. Đang lùa đùa giỡn chợt nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lương Lão Thực hai người bị người khác đánh, Hùng Khoát Hải và Trịnh Đại Bưu liền nổi giận.
Hùng Khoát Hải và Trưởng Tôn Vô Kỵ quan hệ không kém, ở Củng huyện thường xuyên nói chuyện đùa giỡn với nhau.
Mà Trịnh Đại Bưu thì chính là lão huynh đệ với Lương Lão Thực, năm đó ở dưới trướng Tả Hiếu Hữu rất thân cận với nhau, về sau Trịnh Đại Bưu quy thuận Lý Ngôn Khánh vẫn dựa vào sự hỗ trợ của Lương Lão Thực, vì thế Trịnh Đại Bưu có thể xem là tay chân với Lương Lão Thực vậy. Lương Lão Thực bị người khác khi dễ sao?
- Con mẹ nó, tên tiểu tử này dám ăn hết tim gấu gan báo mà dám ngông cuồng như thế ở Lạc Dương.
Nói xong hắn thuận tay quơ lấy một cái hồ sàng, hướng về phía bên ngoài mà chạy đi, Trịnh Đại Bưu cũng bẻ lấy một cái thiến can tử của cửa hàng cùng với Hùng Khoát Hải xông ra ngoài.
Hùng Đại Hổ thấy không tốt liền lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ có người khi dễ trên đầu chúng ta, đánh chết con mẹ nó đi.
Những tiểu nhị ở trong cửa hàng Hùng Ký này đa phần là con cháu của những lão quân ở Thiên Tân Kiều, nghe thấy đánh nhau, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Mười tên vạm vỡ ù ù lập tức xông ra bên ngoài.
Cũng may là Hùng Đại Hổ vẫn còn bình tĩnh, hắn nắm lấy một tên tiểu nhị mà nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi mau chạy về bẩm báo với vương gia nói rằng Trưởng Tôn tiên sinh sắp bị người ta đánh chết.
Tiểu Ngũ đáp ứng sau đó nhanh như chớp chạy ra bên ngoài.
Một đoàn người hùng hổ tới hiện trường, chỉ nhìn thấy Tần Dụng và một đám người đang quyền đấm cước đá Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lương Lão Thực.
Hùng Khoát Hải tức giận đến râu tóc sôi sùng sục, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Đám ranh con dám lấy nhiều khi ít phải không? Có gan thì lại đây so chiêu với Hùng gia gia.
Hồ sàng trong tay của hắn bay ra, nện lên trên người một thanh niên.
Hùng Khoát Hải có bao nhiêu khí lực chứ.
Mặc dù không biết hắn có bằng hảo hán thứ tư trong Tùy Đường diễn nghĩa hay không nhưng mà mười năm khổ luyện Hỗn Nguyên Cầu đã mang tới một thân kình lực kinh người.
Thanh niên kia tuy thân thủ nhanh nhẹn nhưng cái hồ sàng kia đến quá nhanh.
Hắn nghiêng người trốn tránh bị hồ sàng đánh trúng bả vai, hồ sàng nát bay, vỡ vụn thành từng mảnh, Hùng Khoát Hải như mãnh hổ xuống núi, xông vào đám người, đám người Tần Dụng không nhận ra Hùng Khoát Hải thì đã giao thủ.
Nhưng mà hắn nhận ra Trịnh Đại Bưu, Trịnh Đại Bưu chính là tâm phúc đại tướng dưới trướng của Lý Ngôn Khánh.
Tần Dụng hét lớn một tiếng:
- Hắc tử, Tần gia gia của ngươi ở đây đừng nói nhiều.
Nói xong hắn nhu thân xông lên, đánh Hùng Khoát Hải một quyền, Hùng Khoát Hải cũng không tránh né, hét lớn một tiếng, vung quyền chống lại.