Lúc này Đậu Uy cũng tỉnh ngộ lại hắn vỗ đùi thần sắc kích động nói:
- Sư Cổ chúng ta lập tức đi.
- Đi đâu?
- Đi Lạc Dương, chúng ta đi Lạc Dương.
Đậu Uy kích động nói:
- Lý quân vương nhất định là biết chuyện gì đó nếu không hắn sẽ không bội ước, lúc này đứa bé này đến Lạc Dương chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự không tốt.
Nhan Sư Cổ cười khổ nói:
- Quận công, chẳng lẽ vừa rồi quận công không nghe người kia nói sao?
Lý quận vương hiện tại đã đến Yển Sư, chúng ta cho dù đuổi tới cũng không có tác dụng gì.
- Như vậy dù sao cũng khá hơn so với ngồi ở đây, vương gia tính tình tuy cương liệt nhưng cũng biết nặng nhẹ, có chừng mực, hôm nay Lạc Dương chưa phá được hắn còn bận tâm tới đại cục, tạm thời không gây chuyện, hiện tại chúng ta cầu nguyện cho Tần vương điện hạ không nhanh như vậy chiếm lấy Lạc Dương, như vậy đi để ta đi Lạc Dương, ngươi lập tức trở về Trường An báo cho bệ hạ biết tình huống sau đó mời bệ hạ nghĩ biện pháp.
Ta ở Lạc Dương sẽ tận lực tóm lại chuyện này nhất định phải làm nhanh lên.
Nhan Sư Cổ nghĩ nghĩ cảm thấy như vậy cũng hợp đạo lý.
Biện pháp của Đậu Uy cơ hồ là thỏa đáng nhất, hắn đi Lạc Dương nghĩ cách ngăn chặn Lý Ngôn Khánh một phương diện khác thì mời Lý Uyên quyết đoán, hai bút cùng vẽ như vậy xem ra mới là phương pháp thích đáng nhất, đúng như Đậu Uy nói chỉ mong Lạc Dương không sớm bị công phá.
Nghe có vẻ rất buồn cười.
Lúc này Nhan Sư Cổ cũng thế, Đậu Uy cũng thế đều không mong Lạc Dương sớm bị phá.
Tuy nhiên khi đám người Đậu Uy rời khỏi Củng huyện không lâu thì từ phía xa xa đã có một đoàn khoái mã chạy nhanh tới.
Kỵ sữ hưng phấn lớn tiếng la lên:
- Lạc Dương đại thắng, Lạc Dương đại thắng, Vương Thế Sung hàng rồi, Lạc Dương đại thắng, Vương Thế Sung hàng rồi.
- Ngăn hắn lại.
Đậu Uy đại biến sắc mặt, vội vàng hạ lệnh.
Thiên Ngưu vệ tiến tới ngăn cản người đưa tin.
Đậu Uy vội vàng hỏi:
- Ngươi vừa hô cái gì, Vương Thế Sung hàng rồi sao?
Người đưa tin hưng phấn gật đầu:
- Hôm qua Vương Thế Sung đã ra khỏi thành xin hàng, Tần vương điện hạ đã tiếp nhận, hiện tại quân Lý Đường chúng ta đã vào thành Lạc Dương, Lạc Dương đại thắng.
Con mẹ nó, tên vương bát đản này.
Ngươi không phải nói có thể kiên trì ba tháng sao, tại sao lại giống như gia hỏa không có trứng, mới vài ngày đã đầu hàng?
Đậu Uy tức giận thầm nghĩ trong lòng:
- Lạc Dương đầu hàng, chỉ sợ sinh ra nhiễu loạn.
Một người ở bên cạnh nói:
- Quận công chúa ta còn đi Lạc Dương không?
Đậu Uy cười khổ nói:
- Bệ hạ phái chúng ta tới truyền chỉ, chuyện hôm nay còn chưa xong, thì làm sao có thể trở về.
Hắn hít sâu một hơi rồi cắn răng nói:
- Đi chúng ta đi Lạc Dương.
Trên thực tế cách nghĩ của Lý Ngôn Khánh vô cùng đơn giản.
Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng hiện tại ở Đột Quyết, hắn muốn báo thù thì rất không có khả năng.
Trung Nguyên chưa định mà Giang Nam còn có Tùy quân, không thể dễ dàng khai chiến với Đột Quyết.
Nếu như không khai chiến với Đột Quyết thì rất khó giết chết Lưu Vũ Chu và Tống Kim Võng.
Tạm thời không cách nào tiêu diệt Lưu Tống hai người thì ít nhất có thể giải quyết Uất Trì Kính Đức, Lý Uyên giấu diếm tin tức Lý Hiếu Cơ bị giết, Lý Ngôn Khánh còn có thể lý giải, nhưng mà không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua cho Uất Trì Kính Đức.
Cho dù ở kiếp trước Lý Ngôn Khánh đối với Uất Trì Cung vô cùng yêu thích.
Nhưng ở kiếp này hắn là nhi tử của Lý Hiếu Cơ, những chuyện khác hắn có thể nhẫn nhịn nhưng có thể nhịn được mối thù giết cha không đội trời chung sao?
Đương nhiên, Lý Ngôn Khánh vô cùng rõ ràng, muốn giết Uất Trì Cung thì không phải là một chuyện dễ dàng, chuyện khác không nói, nhưng nghe nói mấy tháng trước Lý Thế Dân trước thành Từ Giản dò xét Trịnh quân đại doanh bị Đan Hùng Tín phát hiện, nếu không có Uất Trì Cung liều chết bảo hộ thì đã chết oan chế uổng, Uất Trì Cung là ái tướng của Lý Thế Dân, hắn há có thể đồng ý cho mình động thủ?
Hiện tại Lạc Dương chưa công phá, bất hòa với Lý Thế Dân chỉ khiến cho Vương Thế Sung được lợi.
Cho nên dọc con đường này Lý Ngôn Khánh suy nghĩ liên tục làm sao mới có thể giết Uất Trì Kính Đức mà không gây bất hòa xung đột với Lý Thế Dân?
Nào biết hắn vừa qua Yển Sư đã nghe tin tức Vương Thế Sung hiến thành.
- Nói như thế thì Tần vương đã đi vào trong Lạc Dương?
Ở bên ngoài Yển Sư, Lý Ngôn Khánh kéo Tân Sĩ Kiệt và Trịnh Ngải mà hỏi.
Bởi vì Đỗ Như Hối, Diêu Ý, Lưu Hắc Các ba người đã đến dưới núi Thạch Lâm cho nên nội thành Yển Sư là do Tân Sĩ Kiệt và Trịnh Ngải làm lưu thủ.
Trịnh Ngải nói:
- Đỗ tổng quản sai người nói, hiện tại sau khi Vương Thế Sung hiến thành, Tần vương đã trấn an dân chúng Lạc Dương, không cho đại quân vào trong thành. Binh mã của Lý Thế Dân đều đóng ở bờ Nam Lạc thủy, dưới chân núi Long Môn, binh mã mặc dù tiếp nhận phòng thủ thành trì nhưng đại bộ phận đều ở lại bên ngoài, Tần vương suất lĩnh gần nghìn quân áo đen đi vào trong thành.
Lý Thế Dân xem ra đang thu mua nhân tâm.
Lý Ngôn Khánh đầu óc xoay chuyển, nếu như Lý Thế Dân làm như vậy thì không phải Uất Trì Cung vẫn ở ngoài thành sao?
Trời giúp ta, đúng là trời giúp ta.
Ngôn Khánh thầm nói:
- Chỉ cần ta giết Uất Trì Cung, cho dù Lý Thế Dân tức giận cũng không làm khó dễ được ta, cha đợi hài nhi một lát, hài nhi nhất định sẽ giết tên Uất Trì Cung kia.
Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh liền trở mình lên ngựa.
- Hùng Khoát Hải truyền mệnh xuống cho các huynh đệ kiên trì một thoáng.
- Truyền mệnh của ta trước khi trời tối phải đến Thạch Lâm sơn.
Rất nhiều người đều nói sau khi chiến sự Lạc Dương chấm dứt, Vương Thế Sung đầu hàng thì cuộc chiến đã hạ màn.
Tuy nhiên trong mắt một số người thì cuộc chiến chưa hề chấm dứt.
Trường An Lý Uyên, Lạc Dương Lý Thế Dân, Hà Đông Lý Kiến Thành đều rất rõ điểm này, Lý Ngôn Khánh đột nhiên bỏ chiến sự Hà Bắc tới Lạc Dương, khiến cho Lý Kiến Thành biết rõ trò hay mới mở màn.
Nói thật gần đây Lý Kiến Thành chịu áp lực rất lớn.
Từ khi hắn mất đi chức vụ tả lĩnh quân đại đô đốc đã cảm thấy được sự áp lực rất lớn do Lý Thế Dân mang tới.
Theo đạo lý mà nói, Lý Kiến Thành với tư cách là người thừa kế Lý Đường, thoát ly chức vụ trong quân cũng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên trong mắt Lý Uyên thì trên quân sự Lý Thế Dân có lẽ là đủ.
Nhưng chính sự cần Lý Kiến Thành lịch lãm rèn luyện.
Lại nói tiếp, Lý Uyên vẫn còn tại vị, hắn còn sợ gì nữa?