Bùi Thúy Vân và Đóa Đóa nhìn nhau cười cười rồi gật đầu lui ra.
Ngôn Khánh nhẹ chân ngồi ở cửa hiên, để Vô Cấu dựa vào người của hắn rồi lấy ra một tấm khăn lông cừu, khẽ quấn quanh người của nàng.
Hắn ngoắc ý để con chó ngao tới, để nó phủ phục bên cạnh Vô Cấu.
Ánh trăng sáng tỏ, gió đêm cũng rất nhu hòa.
Trưởng Tôn Vô Cấu giống như một con mèo ngoan vậy, cuộn tròn trên đùi của Ngôn Khánh mà ngủ, Ngôn Khánh thì khẽ vuốt ve thân thể mềm mại của nàng.
Bất tri bất giác, đêm đen trầm xuống.
Ở phía bên trong khẽ truyền tới bước chân khiến cho Lý Ngôn Khánh giật mình tỉnh lại.
Thẩm Quang vội vàng đi tới, hắn ở bên ngoài trúc lâu ngừng chân lại, hắn định mở miệng thì lại bị Lý Ngôn Khánh dùng tay ngăn lại, hắn nhu hòa ôm Vô Cấu sau đó đặt nàng lên trên giường.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài trúc lâu, lúc này mới khẽ nói:
- Đã trễ như vậy còn có chuyện gì không?
- Chúa công, Vũ Sĩ Ược Vũ chưởng quỹ ở bên ngoài phủ có chuyện cầu kiến.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh nghe được lời này không dám lãnh đạm lập tức theo Thẩm Quang rời khỏi hoa viên, ngoắc tay bảo những nữ tỳ xung quanh:
- Chăm sóc tốt cho nương tử, chớ để người khác tới quấy nhiễu.
Ngôn Khánh phân phó xong một câu liền cùng với Thẩm Quang đi thẳng vào phòng lớn của Lý phủ.
Lúc này Vũ Sĩ Ược đang ở phòng khách, hắn tiến tới chắp tay thi lễ.
- Vũ chưởng quỹ không cần phải khách sáo, đã muộn như vậy tại sao còn tới? Sao không chờ tới hừng đông?
Vũ Sĩ Ược ho khan một tiếng, nhìn ra bên ngoài.
Ngôn Khánh không cần mở miệng, Thẩm Quang đã rời khỏi phòng khách ra ngoài cảnh giới.
- Trường An đưa tới tin tức, đại thừa tướng mười ngày sau sẽ đăng cơ xưng đế.
Lý Ngôn Khánh nghe được liền chấn động:
- Đại thừa tướng muốn đăng cơ?
- Mặt khác đại thừa tướng còn điều động sứ giả, muốn cùng với các đạo nhân mã ở Sơn Đông tiếp xúc, hiện tại sứ giả đã lên đường, mong lang quân tận lực phối hợp.
Ngôn Khánh lúc này cảm thấy rất khó chịu.
Hắn có cảm giác như bị nẫng mất công lao vậy.
Mình ở Huỳnh Dương nhỏ bé chật hẹp đau khổ tính toán mới đững vững gót chân, lúc này Lý Uyên phái người tiến tới khiến cho hắn rất không thoải mái.
- Sĩ Ược, đại thường tướng lần này phái ai tới?
Vũ Sĩ Ược cũng cảm thấy được trong lời nói của Lý Ngôn Khánh phát ra khí tức nham hiểm, hắn trong lòng thầm kinh hãi, run sợ.
Hắn cũng nghĩ không thông, Lý Uyên lúc này phái người tới đây rốt cuộc là có ý đồ gì?
Chẳng lẽ là vì giám thị Lý lang quân?
- Chắc có lẽ không, phụ thân của Lý lang quân là Lý Hiếu Cơ hiện tại đang ở trong tướng pur đảm nhiệm chức vụ tư trực, Lý Uyên không cần phải phái người giám thị, hơn nữa cho dù đại thừa tướng phái người thì chẳng lẽ có thể giám tị Lý lang quân sao? Huỳnh Dương quận này bị Lý Ngôn Khánh trải qua mưa gió mà giành được, muốn gây bất lợi với Lý lang quân chắc chắn không phải một chuyện dễ dàng.
Vũ Sĩ Ược nghĩ nghĩ:
- Lý lang quân, đại thừa tướng phái ai tới đây, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.
- Tuy nhiên tiểu nhân được biết, nhạc phụ của đại công tử là Trịnh công trong cuộc chiến ở Hà Đông lập công lớn, được đại thừa tướng thưởng thức, hơn nữa Trịnh công và sĩ mã Sơn Đông cũng có liên hệ, lại là người ở Huỳnh Dương rất có danh vọng, cho nên tiểu nhân nghĩ rằng lần này sẽ có Trịnh công đi theo.
Vũ Sĩ Ược cũng không nói chính xác lắm.
Tuy nhiên hắn vẫn đem ý nghĩ của mình cho Lý Ngôn Khánh biết cho thấy hắn đã biểu lộ thái độ với Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, khiến cho khí tức hung ác trên mặt trở nên giảm đi rất nhiều.
Mà Vũ Sĩ Ược cũng thầm thở ra một hơi, không ngờ Lý lang quân tuổi tác còn nhỏ mà lại phát ra uy áp như thế, loại thái độ uy nghiêm này thật khiến cho người ta hít thở cũng không thôi.
- Sĩ Ược, ngươi làm rất tốt.
Ngôn Khánh đột nhiên cười nói:
- Ngươi sớm trở về nghỉ ngơi đi, nếu đã là người do đại thừa tướng phái tới thì ta sẽ dốc sức phối hợp.
Vũ Sĩ Ược không rõ lắm câu nói này của Lý Ngôn Khánh là thật hay là giả.
Tuy nhiên hắn cũng không chịu nổi sự uy áp sâm nghiêm của Lý Ngôn Khánh cho nên liền cáo từ rời đi.
Những việc có thể làm được hắn đã làm tất cả.
Trước tiên đem tin tức báo cho Lý Ngôn Khánh, cũng nói ra cách nghĩ của mình, Vũ Tắc ta đứng ở bên cạnh Lý lang quân.
Vũ Sĩ Ược xuất thân thương nhân, hắn biết rõ tiền đồ của mình sẽ bị xuất thân này mà ảnh hưởng, rất khó có thể thăng tiến.
Cho nên Vũ Sĩ Ược lúc ở dưới trướng của Lý Uyên biểu hiện vô cùng an phận.
Hiện tại Lý Uyên đã vững vàng ở Trường An, thời cuộc từng bước thay đổi, Vũ Sĩ Ược càng ngày càng cẩn thận, hắn biết rõ, một khi Lý Uyên ngồi vững giang sơn thì sớm muộn cũng có một phen rung chuyển, con trai trưởng của hắn là Lý Kiến Thành khoan dung độ lượng có phong thái nhân quân, Lý Thế Dân tuy là thứ tử nhưng tính cách khôn khéo phóng khoáng, rất được nhiều người ở Thái Nguyên coi trọng.
Hai người này đều không phải là vật trong ao.
Lý Uyên nếu xử trí không kịp sẽ phát sinh rung chuyển kịch liệt.
Đến lúc đó mình nên đứng ở đâu.
Với xuất thân thương nhân của mình cuốn vào trong đó cũng bị nuốt chửng, nhưng nếu nghiêm ngặt là trung lập thì ngày sau cũng không thể có chỗ đứng ở trong triều đình. Cho nên Vũ Sĩ Ược cần phải có một người yểm hộ, hắn quan sát hồi lâu thấy Lý Ngôn Khánh là thích hợp nhất.
Ngôn Khánh không giống như các thế gia đệ tử khác mà xem thường thương nhân.
Có khi hắn còn hào hứng tưng bừng bàn luận các hành vi buôn bán làm sao thu hoạch được cho nhiều.
Mà hắn thân là tôn thất, có thanh danh rất lớn, nếu như Lý Uyên có thể khai sáng ra một triều đại thì tương lai Ngôn Khánh sẽ rất sáng. Đáng tiếc Lý Ngôn Khánh tuổi tác không lớn hơn nữa đông thì bị Vương Thế Sung tiết chế, tây thì có Lý Mật thèm thu,ồng hướng nam thì Giang Hoài loạn một bầy, hướng bắc thì có sông lớn cách trở.
Lý Ngôn Khánh hiện tại giống như sinh tồn trong khe hẹp, tình cảnh thật sự khó khăn.
Nếu không cái này hươu chết về tay ai còn chưa rõ.
Vũ Sĩ Ược chỉ có thể lấy lòng Lý Ngôn Khánh chứ không thể biểu lộ sự thuần phục.
Vũ Sĩ Ược sau khi rời khỏi, Ngôn Khánh yên lặng ngồi ở trong phòng khách.
Suy nghĩ trong đầu của hắn trở nên rối loạn khiến cho hắn không cách nào yên tĩnh được.
Lý Uyên phái người tới rốt cuộc là có ý định gì?
Thật sự là vì sĩ mã Sơn Đông hay là giám thị chính mình?