Bổn sự của Lý Ngôn Khánh hắn chưa thấy qua nhưng hắn đã bị kẹp giữa trận chiến ở Thạch Tử Hà,, Vương Thế Sung và Lý Mật cộng lại mười vạn người
đều rơi vào kết quả thảm bại, mà trận chiến đó cơ hồ cũng chỉ có Lý Ngôn Khánh là có thu hoách, Lý Ngôn Khánh lần này thắng lợi, mình vốn định
tọa sơn quan hổ đấu kết quả phải cùng Lý Mật tương tranh, để cho Lý Ngôn Khánh thành ngư ông đắc lợi, Vương Thế Sung càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cảm thấy Lý Ngôn Khánh không phải là một hài tử mới ra đời mà là một
lão hồ ly túc trí đa mưu.
Cảm giác này, cũng giống như lúc đầu cùng với Bùi Thế Củ ở Giang Đô giao phong với nhau.
- Thái úy, lúc này không thể mạo muội hành động.
Lại một người nữa đứng ra khuyên bảo Vương Thế Sung, tuy nhiên đối với người này, Vương Thế Sung lại biểu hiện tôn trọng.
Người nói chuyện chính là Vương Tố.
Hắn tiến lên một bước, trịnh trọng nói:
- Việc cấp bách vẫn là phải biết Lý Ngôn Khánh có dụng ý gì, hắn đã đầu phục dưới trướng Lý phiệt chưa? Nếu đã như vậy, binh mã của Lý phiệt
rời khỏi Quan Trung chỉ sợ chỉ giả vờ, khảo thí sở học của Lý Ngôn
Khánh.
Lý Ngôn Khánh và Tiết Thu bọn họ có thể đoán ra ý định của Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành không phải thực sự muốn đánh Đông Đô.
Đồng thời, thủ hạ của Vương Thế Sung cũng có người phán đoán ra, chính
là Vương Tố. Vương thị tộc nhân đúng là có người tuấn kiệt.
Vương Thế Sung cố gắng dẹp loạn ở trong lòng, bày ra sự tỉnh táo, hắn trầm ngâm một lát rồi hạ lệnh bãi triều.
Hiện tại triều hội ở Đông Đô đã bị một mình Vương Thế Sung cầm giữ,
Hoàng Thái Chủ Dương Đồng hiện tại cơ hồ đã như một con bù nhìn, ở trong thâm cung, không tiếp xúc với bên ngoài.
Vương Thế Sung hiện tại rất loạn.
Bệ hạ tuổi tác còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu, chi bằng giao cho thần xử lý, bệ hạ cứ thanh thản ổn định ở trong cung làm hoàng đế.
Dương Đồng muốn từ chối nhưng hắn có thể cự tuyệt sao? Triều đình này
căn bản không có người nghe hắn, tất cả mọi hành động của Dương Đồng đều bị Vương Thế Sung khống chế.
- Thết Kiệt đại ca, những lời hôm nay ở trên triều của huynh là thật hay giả?
Ở trong điện chỉ còn lại Vương Thế Sung cùng với Vương Tố hai người, Vương Thế Sung nhịn không được mà cất tiếng hỏi.
Vương Tố cười khổ lắc đầu nói:
- Ta hôm nay nói những lời kia chỉ là muốn chúa công tỉnh lại mà thôi,
Lý Ngôn Khánh và Lý Uyên có liên lạc hay không ta không cách nào xác
định tuy nhiên hiện tại có thể khẳng định nếu chúa công khai chiên với
Lý Ngôn Khánh thì sẽ là hai mặt thụ địch. Lý Ngôn Khánh binh tới Thạch
Lâm sơn, cho thấy hắn cũng đang do dự, nếu như hiện tại muốn khai chiến
với Lý Ngôn Khánh thì cần phải cho binh mã ở Quan Trung mau chóng rút
đi.
- Rút đi, rút thế nào?
- Lý Ngôn Khánh lúc này tìm cơ hội, sao chúa công không tìm minh hữu?
Tiết Cử ở Kim Thành quận xuất binh, chúa công ở Đông Đô hưởng ứng, khi đó trận tuyến của Lý Uyên sẽ bối rối.
- Đó là chúng ta hiện tại sẽ cầu hòa, đợi Lý Uyên lui binh xong chúng
ta sẽ tiến tới thu thập Lý Ngôn Khánh, chẳng phải sẽ là một chuyện đơn
giản hay sao? Chúa công nghĩ lại xem đồng thời là hai bên tác chiến, Lý
Ngôn Khánh cũng đâu dễ dàng.
- Nói như vậy cũng có đạo lý.
Vương Tố gật đầu nói:
- Tuy nhiên chúa công vẫn phải làm ra tư thái tận lực ổn định Lý Ngôn Khánh.
Bên này thuộc hạ sẽ bí mật tiếp xúc với Lý Uyên, thuộc hạ nhớ được Bạch Ngưu hiện tại đang hiệu lực ở dưới trướng của Lý Thế Dân, thuộc hạ sẽ
tiếp xúc bí mật với hắn, mau chóng thông qua hắn, nhiều thì mười ngày ít thì năm ngày, binh mã Quan Trung nhất định sẽ lui lại, lúc đó chúa công nhất định phải ổn định Lý Ngôn Khánh mới được.
Kế sách này rất hay nhưng Vương Thế Sung lại cảm thấy đau đầu.
- Tên Lý Ngôn Khánh kia gian hoạt như quỷ, không dễ gì mà bị gạt gẫm,
không cẩn thận hắn sẽ nhìn ra sơ hở lúc đó chỉ sợ hắn cường công.
Vương Tố nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý.
Hoàn toàn chính xác, Ngôn Khánh nếu như cường công Đông Đô khi đó Quan Trung sẽ hạ quyết tâm, khi đó sẽ rất phiền toái.
- Vậy phải phái người đi đàm phán với hắn.
Vương Thế Sung hai mắt căng tròn giống như gặp quỷ nói:
- Đại ca ai có thể trấn trụ được hắn?
- Tên kia chớ luận ở trong sĩ lâm hay quân phủ đều có địa vị số một,
đến ngay cả lão gia hỏa Từ Văn Viễn cũng ở Huỳnh Dương, ta càng nghĩ
càng thấy không có người có thể trấn trụ hắn được.
- Hắn đúng là ở trong sĩ lâm có danh vọng, ở trong quân phủ có uy tín.
Nhưng có một người nhất định có thể chế trụ được hắn chính là Bùi Nhân
Cơ. Bùi Nhân Cơ không phải là nhạc phụ của hắn sao, chẳng lẽ Ngôn Khánh
dám giương oai trước mặt Bùi Nhân Cơ?
Tên kia vốn ương
ngạnh, hắn làm sao có thể nghe ta sai sử cho được? Hơn nữa vạn nhất Bùi
Nhân Cơ một đi không về thì ta biết làm thế nào?
- Hắn sẽ không đi, nếu không đã đi sớm.
- Tên kia đối với hôn quân có phần trung tâm, nguyên nhân năm đó ở cuộc chiến phạt Trần, hắn trái quân kỷ suýt chút nữa bị Hàn Cầm Hổ giết
chết, may mà hôn quân xin tha cho hắn mới giữ gìn được tính mạng, Bùi
Nhân Cơ người này rất trọng tình cảm, nếu như Dương Đồng không gật đầu
hắn quyết không rời khỏi Lạc Dương, tuy nhiên cũng không thể phớt lờ,
phải nghĩ cách trói buộc tay chân của hắn.
- Trói buộc thế nào?
- Nương tử của Bùi Nhân Cơ không phải đang mang thai sao?
- Chúng ta trông giữ nương tử của hắn, ta không tin Bùi Nhân Cơ có thể
để mặc kiều thê như hoa như ngọc, còn có cả oa nhi của mình chịu nguy
hiểm.
- Đúng thế, kế này rất hay.
Bùi
Nhân Cơ thời gian trước còn muốn đem vợ con của hắn tới Củng huyện nhưng bị ta ngăn lại, hiện tại chính là một quân cờ kỳ diệu.
Vương Tố nghe được cũng cười thoải mái.
Đúng thế, trông chừng lão bà của Bùi Nhân Cơ chẳng khác nào vây khốn
hắn lại, đồng thời cũng có thể ngăn chặn Lý Ngôn Khánh, một hòn đá ném
hai con chim, quả nhiên là tinh diệu.
Ở sau một tấm bình phong tại đại điện, một thân ảnh gầy yếu lóe lên rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Ở bên trong, Dương Đồng thấp giọng hỏi thăm người đứng trước hoàng môn.
- Nô tài nghe được rõ ràng, Vương tặc còn định cầu hòa Quan rung, đợi binh mã Quan Trung rút lui sẽ thu thập Lý huyện bá tước.
- Lý huyện bá tước quả nhiên không phụ năm đó.
Trên khuôn mặt non nớt của Dương Đồng toát ra vẻ hoài niệm.
Đó chính là chuyện mấy năm trước, khiết dó ta cùng với hoàng tổ mẫu
triệu kiến Lý Ngôn Khánh, lúc đó Dương Đồng nhiều ít vẫn xem thường Lý
Ngôn Khánh, cảm thấy Lý Ngôn Khánh tuổi tác cũng không lớn hơn mình được bao nhiêu, làm sao có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng hiện tại Lý Ngôn
Khánh chỉ cần ở Huỳnh Dương một ngày, Vương Thế Sung không dám làm khó
hắn, dù sao uy vọng của Lý Ngôn Khánh vẫn còn ở đó.