Lúc này trời đông giá rét, nhiệt độ cực thấp, Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn
mặc một thân áo mỏng, đứng ở võ đài mà đánh quyền, hai hài tử cả mặt đỏ
bừng, trán bốc hơi nước, theo từng khẩu lệnh của Đóa Đóa mà vung quyền.
Đóa Đóa mặc một bộ áo đen, trong tay cầm trúc trượng lớn bằng ngón cái.
Cũng không thấy nàng dùng động tác thế nào mà đánh trúng cánh tay của Tiết
Nhân Quý, trên cánh tay của hắn liền xuất hiện một rằn đỏ.
- Tiết Lễ ra quyền phải nhanh, ghìm chặt khí vào đan điền, tập trung tư tưởng suy nghĩ.
- Ngươi ra quyền như vậy ngay cả ruồi muỗi cũng đánh không chết thì nói
chi là đánh người? Ghi lại khẩu quyết nếu như lại sai thì đừng trách ta
lại phạt ngươi.
Lời còn chưa dứt thì trúc trượng của Đóa Đóa đã đánh vào đùi của Tống Lệnh Văn.
- Ngươi chưa ăn điểm tâm sao?
- Mới một canh giờ mà đã chưa kiên trì nổi, so với Tiết Lễ còn kém hơn,
không hiểu tại sao sư phụ lại vừa ý các ngươi, một đám phế vật, phế vật.
Hóa ra lúc Đóa Đóa chỉ điểm Tiết Lễ chân của Tống Lệnh Văn hơi run nàng đã cảm thấy được.
Hai mắt của hai hài tử này ngậm lấy ngấn nước, nhưng vẫn quật cường đứng ở
chỗ cũ, Đóa Đóa lại tùy ý đánh vào mông của Tiết Lễ một cái nữa, Tiết
Thu nhịn không được lập tức ho khan bước lên.
Đóa Đóa đã sớm nhận ra Tiết Thu tới nhưng không để ý.
Nàng cùng với Bùi Thúy Vân và Trưởng Tôn Vô Cấu không gống nhau, Đóa Đóa
ngoại trừ Lý Ngôn Khánh thả lỏng tâm lý cảnh giác thì bất kỳ ai cũng
không tin, điều này quan hệ tới cuộc sống của nàng, hai mươi bốn năm
trôi qua, nàng trải qua vô số thăng trầm, nhìn thấy rất nhiều phản bội
và lừa gạt, chính vì vậy tuổi tác càng lớn tính cảnh giác của nàng càng
cao.
- Cốt công chúa, bọn chúng vẫn là hài tử.
Cốt Lan Đóa cũng biết giao tình giữa Tiết Thu và Lý Ngôn Khánh rất sâu, tuy nhiên
nàng vẫn nhăn mày liễu một cái, nhàn nhạt nói một câu:
- Lúc ta
dạy Lý Ngôn Khánh tập võ hắn mới ba tuổi, vẫn có thể kiên trì được. Tiết thúc thúc luận về ngâm thơ phú ta không bằng thúc, nhưng truyền thụ võ
nghệ, ta so với thúc có kinh nghiệm nhiều hơn. Tiết Lễ Tống Lệnh Văn các ngươi có kiên trì được không? Nếu như không kiên trì được thì cứ nói
một câu, từ ngày mai ta không dạy các ngươi nữa, được không?
- Nhị nương tử đừng xem thường chúng ta, chúng ta sẽ kiên trì được.
Tiết Lễ đỏ bừng hai má mà trả lời.
Tống Lệnh Văn mặc dù không nói chuyện nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ kiên định.
Câu trả lời này khiến cho Tiết Thu cảm thấy xấu hổ, hắn không biết phải nói thế nào nữa, bà vợ này của Lý Ngôn Khánh thật sự quá nghiêm khắc, ở
trên dưới Lý phủ ngoại trừ Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu,Mao Tiểu Niệm ba người thì ai cũng phải sợ nàng.
Đóa Đóa không để ý tới Tiết Thu nữa, tiếp tục dạy bảo hai hài tử kia.
Nàng cũng không vì chuyện Tiết Thu ở bên cạnh mà yêu cầu lơi lỏng hơn với
hai hài tử kia, nếu như Tống Lệnh Văn và Tiết Lễ làm sai cái gì nàng lại đánh một cái, hai hài tử cũng không kêu đau, tiếp tục hoàn thành yêu
cầu của Đóa Đóa.
Tiết Thu đứng ở bên cạnh trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Đóa Đóa nói vậy là sao.
Theo lời của nàng thì nàng đã quen biết Lý Ngôn Khánh từ rất lâu, thậm chí
còn truyền võ nghệ cho Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh hôm nay có bản lĩnh
này, trên ngựa cầm giáo, ở trong loạn quân lấy đầu thượng cấm chỉ sợ
cũng là do vị mỹ nhân lạnh lùng này chỉ dạy, nếu như là như vậy, thì
Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn được nàng dạy dỗ nhất định võ nghệ cũng không
thua Lý Ngôn Khánh.
Tiết Thu nghĩ sai rồi.
Ngôn Khánh đi theo Đóa Đóa chỉ học công phu Trúc Cơ.
Nếu không phải sau này hắn gặp Tôn Tư Mạc được Tôn Tư Mạc truyền thụ Ngũ
Cầm hí và đạo dưỡng sinh thuật thì chưa hẳn có thành tựu như là hôm nay.
Nhưng điều này cũng không phải có nghĩa là võ nghệ của Đóa Đóa không tốt.
Trái lại, Đóa Đóa học Hàng Long công, chính là do cao thủ Cáp Sĩ Kỳ năm đó
sáng chế ra, uy lực và chỗ tinh diệu của nó hơn xa so với Lý Ngôn Khánh. Đóa Đóa là nữ hài tử cho nên không cách nào tận dụng Hàng Long công đến tậ cùng, nhưng Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn thì không giống nhau, chỉ cần
nắm vững trụ cột sau này theo Lý Ngôn Khánh học võ thì hiệu quả sẽ rất
lớn.
Trải qua nửa canh giờ, Đóa Đóa mệnh cho Tiết Lễ cùng với Tống Lệnh Văn thu công.
- Đi tới hiệu thuốc ngâm nửa canh giờ, sau đó ăn cơm. Buổi chiều lại theo ta đọc sách viết chữ, sáng mai chúng ta lại tiếp tục.
- Đa tạ nhị nương dạy bảo.
Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn cung kính hành lễ với Đóa Đóa, mang theo thân thể mệt mỏi đi ra bên ngoài võ đài.
Tiết Thu muốn đỡ thì Đóa Đóa quả bảo ngưng lại.
- Bọn họ lúc này tuy ngừng luyện công thân thể mệt mỏi nhưng khí huyết
tràn đầy lúc này cần phải tự mình hành tẩu, đối với hai bọn chúng có chỗ tốt rất lớn.
Tiết Thu cười cười xấu hổ.
Tiết Thu lắc đầu mang theo hạ nhân trở về phòng khách.
Hắn vừa mới ngồi xuống thì bên ngoài đã truyền tới một hồi tiếng ồn ào.
Lý Ngôn Khánh nhanh chóng như thiểm điện đi vào bên trong, Trưởng Tôn Vô Kỵ chăm chú đi theo.
- Tiết đại lang sao ngươi lại tới đây, hẳn là Hổ Lao quan xảy ra chuyện?
- Không phải lần này ta đi về nhà một mặt là vì khất hàn, muốn về thăm nhà một chút, một mặt khác...
Chưa đợi Tiết Thu nói xong, Lý Ngôn Khánh đã kéo hắn đi ra sau mà nói:
- Ngươi tới đây vừa vặn ta cũng muốn thương nghị với ngươi một chuyện.
- Chuyện gì?
Tiết Thu nghi hoặc hỏi.
Ba người bước chân vội vàng tiến tới dừng lại trong một gian thư phòng.
- Ta muốn đem binh tới Lạc thủy, ngươi thấy thế nào?
- Xuất binh tới Lạc thủy?
Tiết Thu khẽ giật mình:
- Ngôn Khánh ngươi muốn tuyên chiến với Tiết Thu sao?
- Tuyên chiến không phải.
Ngôn Khánh đem áo khoác cởi ra rồi nói:
- Ta chỉ muốn mượn cơ hội này gây một chút phiền phức với Tiết Thu.
- Đại huynh hôm nay ta tới thăm mẫu thân thì nhận được mật báo, nói Lý
Đường đem quân tiến công Lạc Dương, thẳng bức Thường Bình kho lương,
Ngôn Khánh lần này muốn giúp cho gia quyến của nhạc phụ rời khỏi Lạc
Dương nhưng bị Vương Thế Sung ngăn cản, hiện tại Lý Đường xuất binh,
Ngôn Khánh cho rằng là một cơ hội tốt.
Là thực hay là giả?
Tiết Thu nghe xong tò mò hỏi:
- Ngôn Khánh, ngươi chẳng lẽ cho rằng lần này Lý Đường xuất binh là muốn chiếm cứ Lạc Dương?
- Ngươi cứ nói đi.
Tiết Thu giật mình, lộ ra sự vui vẻ.
Hắn nghe nói Lý Đường xuất binh cũng lộ vẻ hưng phấn.
Nhưng sau khi tưởng tượng cẩn thận thì cảm thấy Lý Đường lúc này không có lý
do gì mà xuất binh, hoặc nói Lý Đường không có năng lực xuất binh.