Mặc dù Lý Ngôn Khánh thất thần nhưng vô thanh vô tức tiến lại gần hắn
thì chỉ có một mìn Đóa Đóa mà thôi. Ngôn Khánh có ba người vợ, còn có
Mao Tiểu Niệm, từng người từng người có niềm yêu thích không giống nhau, ví dụ như Đóa Đóa dùng Tử Đằng hoa, loài hoa ở đất thúc, hương khí bên
trong mang theo một dã tính phù hợp với tính tình của nàng. Bùi Thúy Vân thì dùng Lan hương, cực kỳ tao nhã lịch sự, phù hợp với nhã sĩ, hợp với tính tình điềm tĩnh của nàng. Trưởng Tôn Vô Cấu thì thích dùng lãnh
hương, cho nên nàng dùng bí pháp đem hoa mai cùng sương sớm chế tạo
thành, mà Mao Tiểu Niệm thì dùng Mẫu Đơn hương, hương thơm nồng đậm.
- Đóa Đóa không biết chuyện này còn diễn ra bao lâu?
Lý Ngôn Khánh thấp giọng nói ra tâm sự.
Hắn muốn nói cho cả thiên hạ biết, ta là người của Lý phiệt là con của Lý Hiếu Cơ.
Nhưng mà hắn cũng biết làm vậy không được, bởi vì như vậy hắn sẽ là cái đích
ngắm của mọi người. Ngẫm lại Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành, còn có cả Lý Vân Tú đều có một lão tử tốt, được thế nhân kính trọng, mà hắn thì sao, chỉ dựa vào chính mình mà tiến lên phía trước.
Nếu như Lý Ngôn Khánh không ghen ghét thì là nói dối.
Khó trách được người đời sau có một câu nói: Có lão tử tốt, bớt được hai mươi năm phấn đấu.
Những lời này hắn chỉ có thể nói với Đóa Đóa mà thôi.
Thậm chí ngay cả Trưởng Tôn Vô Cấu và Bùi Thúy Vân hắn cũng không thể thổ lộ.
Đóa Đóa cùng với hắn đồng bệnh tương liên, cùng phải ẩn nấp thân thế trốn
đông trốn tây, thậm chí Đóa Đóa còn vất vả hơn cả hắn... Dù sao Ngôn
Khánh còn biết phụ thân mình còn sống trên đời, có một người cậu đã xuất gia, còn Đóa Đóa thì sao? Nàng thậm chí không có ai để an ủi, từ sau
khi Vũ Văn Á và Cáp Sĩ Kỳ rời khỏi, người thân duy nhất trên đời của
nàng cũng chỉ có Lý Ngôn Khánh.
- Tiểu Yêu đừng vội.
Đóa Đóa khẽ nói:
- Chàng không phải đã nói đại loạn tất có đại trị, hiện tại nhẫn nhịn
thiếp biết khiến chàng mệt mỏi, nhưng giờ khắc này ngươi không thể để lộ ra.
Ngôn Khánh hít sâu một hơi, khẽ gật nhẹ đầu:
- Chàng đi rửa mặt đi, sau đó tới an ủi Thúy Vân tỷ tỷ một chút.
- Thúy Vân làm sao vậy?
Đóa Đóa khẽ nói:
- Còn không phải là chuyện của Bùi bá phụ sao? Vương Thế Sung chiếm cứ
Lạc Dương, Bùi bá phụ lại không chịu rời khỏi, điều này chẳng phải là
thân hãm miệng hổ sao? Mấy ngày nay, Thúy Vân tỷ tỷ ăn cơm không vô, ngủ không được cả thể chất tinh thần đều suy nhược.
Ngôn Khánh nghe thấy thì lông mày liền cau lại.
Đây đúng là một vấn đề đau đầu...
Lúc trước Lý Ngôn Khánh đã nhận được tin tức muốn đưa Bùi Nhân Cơ rời khỏi Lạc Dương sớm một chút.
Nào ngờ nhạc phụ đại nhân vốn thông minh của hắn lại không biết uống nhầm thuốc gì sống chết không chịu rời Đông Đô.
Theo lời của Bùi Nhân Cơ nói, Tùy Dạng Đế đối với hắn có ơn tri ngộ, hắn không thể phụ lại.
Hiện tại Tùy Dạng Đế đã ở Giang Đô phía xa xa, phó thác cho Dương Đồng,
Vương Thế Sung làm loạn, khiến cho Dương Đồng lâm vào hiêm cảnh, hắn
càng không thể rời đi, tóm lại Dương Đồng còn ở Lạc Dương một ngày, hắn
cho dù liều tính mạng cũng phải để cho Dương Đồng được an toàn.
Bùi Nhân Cơ không ngờ lại trung tâm như vậy.
Chuyện này vượt ngoài dự liệu của Lý Ngôn Khánh.
Hắn nhớ mang máng, ở trong sử sách, phụ tử Bùi Nhân Cơ và Bùi Hành Nghiễm đã đầu nhập Lý Mật.
Nếu như hắn đối với Tùy thất trung thành và tận tâm như thế thì há có thể
đầu hàng Ngõa Cương trại? Chẳng lẽ Bùi Nhân Cơ ở trong lịch sử đầu nhập
Ngõa Cương là có bí mật không muốn cho người khác biết?
- Nàng ta hiện tại ở nơi nào?
- Hai ngày nay tỷ ấy trốn ở lục liễu, cầu phúc cho bá phụ.
- Vậy thì... chúng ta đi thăm Thúy Vân.
Ngôn Khánh cũng không rửa mặt, theo Đóa Đóa đi vào trong hậu trạch hoa viên, nhìn cảnh rừng liễu ven hồ.
Năm đó Lý Ngôn Khánh kiến tạo lục liễu là chuẩn bị cho Bùi Thúy Vân và Bùi Tịch.
Hiện tại Bùi Thục Anh đã tới Phù sơn, Bùi Thúy Vân là chủ nhân duy nhất ở
lục liễu này. Hiện tại thời tiết rét đậm, tuyết còn đọng trên lá liễu,
trắng phau một mảng, đạo quan cũng bao phủ một mảng trắng.
Ngôn Khánh cùng với Đóa Đóa đi vào trong đạo quan, ở trong đó toát ra một khí tức u lãnh.
Bùi Thúy Vân ngồi ở đại điện, mặc một đạo trang màu trắng, lộ ra một khí
chất thanh nhã u lan, tuy nhiên hiện tại nàng đã gầy đi vài phần, hai
người tiến tới, con chó ngao bên cạnh nàng lập tức đứng dậy.
- Bán Già La, chớ náo động.
Bán Già La là một con chó ngao hậu duệ của Tứ Nhãn và Tế Yêu.
- Thúy Vân, nàng gầy hơn rồi.
Ngôn Khánh tiến tới, đỡ Bùi Thúy Vân lên.
Trong ba người vợ, Lý Ngôn Khánh ở cùng Trưởng Tôn Vô Cấu cảm thấy rất thoải
mái, cùng với Đóa Đóa thì yêu say đắm, chỉ có Bùi Thúy Vân là Lý Ngôn
Khánh cảm thấy áp lực lớn, vừa yêu vừa cảm kích lại thêm một phần tôn
trọng.
- Phu quân trở về khi nào? Tại sao không sớm thông báo một tiếng làm thiếp thất lễ rồi.
Cử chỉ của Bùi Thúy Vân lộ ra phong độ của một người trí thức.
Lý Ngôn Khánh nhìn quanh đại điện, lông mày liền nhíu lại:
- Đóa Đóa, tại sao lại để Thúy Vân sinh hoạt ở đây? Ở đây lạnh như vậy, vạn nhất bị bệnh thì thế nào?
- Phu quân đừng trách Đóa Đóa, đây là ý nguyện của thiếp.
- Nếu không như vậy há có thể thành tâm cầu phúc được.
Ngôn Khánh cười khổ:
- Nàng làm như vậy, đạo tổ chưa chắc đã chúc phúc...Nàng không thương
tiếc thân thể, tương lai nhạc phụ tới không phải sẽ trách cứ ta hay sao?
- Nhưng mà....
- Không có nhưng mà, trước hết theo ta rời khởi đây, về sau nếu nàng còn
như vậy nữa ta sẽ cho hạ nhân đốt lửa, hỏa thiêu tòa đạo quan này đi.
Ngôn từ của Lý Ngôn Khánh vô cùng nghiêm khắc, Bùi Thúy Vân cũng không dám phản bác.
- Ngàn vạn lần đừng làm như vậy. Được rồi thiếp thuận theo lệnh của phu quân.
Bùi Thúy Vân và Lý Ngôn Khánh tính ra quen biết cũng đến vài chục năm rồi,
tính tình của Lý Ngôn Khánh nàng dĩ nhiên là biết, hắn nói được là làm
được. Nếu nàng không nghe theo hắn phân phó gây chuyện không tốt Lý Ngôn Khánh thật sự có can đảm hủy đi tòa đạo quan này. Trong ấn tượng của
Bùi Thúy Vân, Ngôn Khánh tựa hồ không có tín ngưỡng gì, phật cũng thế,
đạo cũng thế, hắn là người không sợ trời không sợ đất.
Đóa Đóa cười nói:
- Thiếp đã nói rồi ở trong nhà này, có thể nói được Thúy Vân tỷ tỷ cũng chỉ có phu quân.
- Thiếp cùng với Quan Âm tỳ, còn cả Tiểu Niệm khuyên bảo nhưng tỷ ấy
không nghe, hiện tại phu thân trở về, tỷ tỷ còn dám kiên cường nữa
không?
Các nàng ở đây quan hệ với nhau vô cùng tốt, đặc biệt là Trưởng Tôn Vô Cấu
và Đóa Đóa, năm đó cùng nhau tiến về đất thục, trải qua nhiều trắc trở.
Cho nên ba người nói chuyện cũng không cần nhiều cố kỵ.
- Ngôn Khánh, nhị nương thiếp lại có thai rồi.
- Sao?
- Phụ thân sống chết không chịu rời khỏi Lạc Dương cũng là vì chuyện này. Phụ thân lo lắng, nhị nương thể cốt không tốt mang theo đứa con trong
bụng chẳng phải hung hiểm sao?
Vạn nhất...
Cổ nhân rất coi trọng chuyện con cháu, khai chi tán diệp.
Con cháu càng nhiều, lực lượng gia tộc càng lớn, Bùi Nhân Cơ là đông quyến
của Hà Đông Bùi thị, rất có tiền đồ, hắn chỉ để lại một người con trai
nên không khỏi thất vọng.
Bùi Nhân Cơ có thêm nhi tử rồi sao?
Nhưng mà người này so với Bùi Hành Nghiễm kém hơn tận hai mươi tuổi đó.
Ngôn Khánh cất tiếng nói:
- Nếu không thì ta phái người đem Nhị nương tới Củng huyện.