Soán Đường

Quyển 7 - Chương 29: Một núi không thể có hai hổ

Bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy Doãn gia và Lý phủ quan hệ không tệ hơn nữa hai nhà đều là sự kiêu ngạo của Củng huyện.

Một cái là thế gia trăm năm vọng tộc, một cái là tuổi trẻ anh tuấn đều đại biểu cho vinh quang cho Củng huyện... Bên nào nặng bên nào nhẹ không ai có thể nói rõ nhưng trong mắt bọn họ Doãn gia đáng để khen ngợi mà Lý Ngôn Khánh thì đáng để tán thưởng.

Lúc này ánh mắt của Doãn Đức đã thay đổi.

Bờ môi của hắn mấp máy muốn nói chuyện nhưng không biết phải nói sao cho phải.

Lý Ngôn Khánh nói:

- Nhưng mà Doãn công đã nói Doãn công tử đã đi Lạc Dương, vậy người trong huyện nha dĩ nhiên là người mạo danh thê thân, Sài huyện lệnh tại sao không hành quyết ngay tại chỗ?

Hành quyết tại chỗ?

Chém tại chỗ?

Lý Ngôn Khánh nói ra bốn chữ kia khiến cho Doãn Đức cảm nhận thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Hắn đột nhiên ra sức giãy dụa:

- Không được không được giết hắn.

Đúng lúc này có một khoái mã từ trong thành chạy ra kỵ sĩ này ghìm cương ngựa mặt Sài Hiếu Hòa, hắn thả người xuống quỳ một chân dưới đất mà nói:

- Khởi bẩm huyện lệnh, Vương huyện chính phụng mệnh tìm và tịch thu doãn phủ, từ trong doãn phủ tìm ra thư vãng lai với Giải Tượng, trong đó có ghi hắn đã tiếp tế tám mươi xe lương thực và hai trăm áp giáp, binh khí năm trăm cái, chiến mã năm mươi con. Toàn bộ người nhà của Doãn phủ đã tạm giam.

Doãn Đức mở to mắt nhìn Sài Hiếu Hòa.

Khí lực trên người của hắn thoáng cái biến mất không còn gì nữa, hắn cả người co quắp trên mặt đất mà Lý Ngôn Khánh cũng không nâng hắn lên mà lui lại một bên.

Bàn tay của hắn trong tích tắc buông ra, đi tới bên cạnh Doãn Đức mà khẽ nói:

- Muốn giết người thì cũng chớ trách ta tâm ngoan thủ lạt, chỉ trách ngươi không biết tốt xấu.

Nói xong hắn khoanh tay đứng nhìn mặt không biểu tình.

Trong lòng hắn còn có một câu mà không nói ra: Một núi không cho phép chứa hai cọp, Củng huyện không cho phép ta và ngươi cùng tồn tại.

Doãn Đức ngẩng đầu lên trong mắt tràn ngập tơ máu.

Hắn đột nhiên đứng lên, trong miệng cũng không biết là đang gầm thét cái gì, hướng về phía Sài Hiếu Hòa bổ nhào tới.

Nói thì chậm nhưng lúc đó thì xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Lương Lão Thực đột nhiên duỗi chân ra, ngáng chân của Doãn Đức bịch một tiếng hắn đã ngã xuống mặt đất mấy tên nha dịch liền xông lên, Doãn Đức vẫn giãy dụa không ngừng:

- Sài Hiếu Hòa, Lý Ngôn Khánh các ngươi nhất định chết không yên lành.

Trong lòng hắn cũng biết tội cấu kết với giặc cỏ giúp đỡ phỉ tặc tuyệt đối là liên lụy tới cửu tộc .

Lý Ngôn Khánh nhà ngươi lcus tới Củng huyện nếu như không có ta thì tổ phụ yêm nô của ngươi làm sao có thể dừng chân? Sài Hiếu Hòa tên cẩu quan nhà ngươi, ta nhất định chết đi cũng không tha cho ngươi.

Trong mắt của Lý Ngôn Khánh hiện lên một vòng lệ sắc.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ thấy Hùng Khoát Hải và Hám Lăng đồng loạt tiến tới đẩy nha dịch ra, đem Doãn Đức dựng lên.

Lý Ngôn Khánh tiến tới không nói nhiều lời, tát cho hắn ba cái tát, Doãn Đức bị đánh cho tróc răng ra, miệng đầy nước bọt và máu trộn lẫn với nhau phun ra tung tóe, hai gò má sưng lên đỏ bừng, đôi mắt của hắn cơ hồ nhắm lại thành một đường nhỏ.

- Miệng không có đức thì làm sao giữ được gia tộc.

- Doãn Đức trước kia ta kính trọng ngươi là trưởng bối cho nên không làm khó ngươi, ngươi hiện tại dám khi nhục tổ phụ ta, ngươi cho rằng chỉ có ngươi được phép giết người còn Lý mỗ không được sao?

Lý Ngôn Khánh không dám giết người sao/

Ngôn Khánh nổi khí từ đan điền lên, âm thanh như lôi điện.

Đúng thế, ngươi chỉ cho rằng ngươi được phép giết người còn không cho người khác báo thù? Còn nữa, Lý Ngôn Khánh này là ai chính là Lý vô địch đại danh đỉnh đỉnh.

Hai năm qua Lý Ngôn Khánh khuôn mặt luôn tươi cười hiền hòa nhưng không có nghĩa là hắn không giết người.

Sài Hiếu Hòa trên mặt cũng lộ ra sát cơ.

- Doãn công uy phong thật là lớn, bổn quan ngược lại muốn nhìn xem ngươi làm sao có thể không tha cho ta... Người đâu đêm tan cấu kết với giặc cỏ này bắt lấy, toàn bộ Doãn phủ, chớ luận nam nữ, giam vào nhà tù, đợi ta từ từ thẩm vấn kiểm tra.

Trong không khí u ám tất cả mọi người đều cảm thấy hàn ý.

Lý Ngôn Khánh quay đầu nhìn Sài Hiếu Hòa, mà Sài Hiếu Hòa lúc này cũng nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau không hẹn mà cùng mỉm cười.

Lý Ngôn Khánh nói:

- Sài huyện lệnh, bản phủ còn phải đi, không thể trì hoàn nữa, ngày sau gia quyến ở huyện phủ kính xin huyện lệnh chiếu cố nhiều hơn.

- Không sao, bổn huyện cũng cần xử lý công vụ, thứ cho không thể tiễn xa được.

- Các vị hương thân, cần phải bảo trong nhiều hơn.

Lý Ngôn Khánh một lần nữa lên trên lưng ngựa chắp tay cáo từ mọi người.

Hắn đánh ngựa giơ roi, hướng về phía Hắc Thạch độ khẩu nhanh chóng đi tới tuy nhiên trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác trầm tư: Tên Sài Hiếu Hòa này xem ra không đơn giản như trong tưởng tượng của mình.

Cho tới nay hắn luôn ấn tượng Sài Hiếu Hòa là một người khiêm tốn.

Nhưng một người từ xứ khác tới đây làm quan khó tránh khỏi áp lực.

Sài Hiếu Hòa cũng vậy ba năm qua hắn tựa hồ tỏ ra yếu kém, tận lực giữ vững cục diện khiến cho Lý Ngôn Khánh đối với Sài Hiếu Hòa cũng không chú ý nhiều, tuy nhiên lúc nãy khi hắn lộ ra sát cơ khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy bất an.

Nghĩ tới đây hắn đột nhiên ghìm cương ngựa lại.

- Đại hắc tử.

- Dạ có.

- Ngươi lập tức đi Kỳ Lân quán, mời Tứ ca chuyển cáo tới Thẩm Quang, từ nay về sau phải nghiêm mật giám thị Sài Hiếu Hòa nhất cử nhất động không được lười biếng.

Hùng Khoát Hải không nói nhiều lời thúc ngựa rời đi.

Lý Ngôn Khánh thúc ngựa ở trên đường trầm mặc không thôi.

Trong đầu của hắn hồi tưởng lại ba năm qua, từng tràng cảnh tiếp xúc với Sài Hiếu Hòa.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy Sài Hiếu Hòa này tuyệt không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, tuy nhiên hắn đã đáp ứng với phụ thân là khống chế Huỳnh Dương.

Ai dám ngăn cản ta, ta sẽ không tha cho người đó.

Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh đột nhiên hừ lạnh một tiếng: Sài Hiếu Hòa ta muốn xem ngươi ra hoa chiêu gì.

Lương Lão Thực lẳng lặng đi bên cạnh nghe thấy thanh âm hừ lạnh của Lý Ngôn Khánh chẳng hiểu sao cũng lạnh cả người.

Lý Mật từ khi đến Ngõa Cương trại khiến cho Địch Nhượng cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Thậm chí sau khi hắn tới đây không lâu Lý Huyền Anh tướng lãnh của Địch Nhượng còn nói Lý Mật là đào phạm, chính là người được chỉ trong Đào Lý chương.

Lời nói của Lý Huyền Anh không khỏi có chút gò ép nhưng mà Địch Nhượng cũng vẫn cho rằng Lý Mật chính là tai họa lớn.

Nhưng hiện tại Lý Mật đã đến đây hắn không thể xua đuổi.

Vì vậy cách hành xử của hắn vô cùng ôn hòa, nhưng không cho phép Lý Mật đến trại Ngõa Cương đàm luận sự vụ.