Trương huyện lệnh quay đầu lại sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ở trong huyện nha bay ra mười sai dịch.
Tuy nhiên bộ dạng của bọn chúng rất chật vật, giống như gặp quỷ vậy. sau đó từ bên trong đi ra một nam một nữ, người nam cầm tử mẫu đao, trên đao tràn đầy máu tươi.
Tuy nhiên sắc mặt của hắn rất bình tĩnh giống như những việc xung quanh đều không liên quan tới hắn.
Bùi Thục Anh đi sát phía sau hắn, trung niên nam tử này nhìn thấy Lý Ngôn Khánh thì ngây ngẩn cả người. Hóa ra trung niên nam tử này nhận thức hắn, hơn nữa quan hệ vô cùng mật thiết, chín là Kinh Đường tứ gia, dân bộ thượng thư Đại Tùy, Trịnh Thiện Quả.
Trịnh Thiện Quả khí sắc không tốt lắm, khuôn mặt cũng hơi trắng ra.
Mà Bùi Thục Anh thì sương lạnh, một câu cũng không nói ra.
Trương huyện lệnh nói:
- Các ngươi... ai bảo các ngươi để bọn họ đi ra.
Mã Tam Bảo cùng với Lý Ngôn Khánh đang đứng ở bậc cửa, đột nhiên Lý Ngôn Khánh đẩy Mã Tam Bảo ra đánh về phía Trương huyện lệnh, một gã sai dịch ở bên cạnh phát hiện kịp thời liền quát to một tiếng, múa đao ngăn Lý Ngôn Khánh lại, ở trong mắt của hắn Lý Ngôn Khánh tay không tấc sắt thì không đáng ngại, chỉ thấy Lý Ngôn Khánh trong nháy mắt xuất ra một đạo hàn quang.
Tên sai dịch này cũng luyện võ, lấy đao ngăn lại, tuy thân thủ của hắn không kém, nhưng chưa đáng để vào mắt của Lý Ngôn Khánh.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, huyết quang bắn ra, hàn quang kia biến mất, một đầu người đã rớt xuống mặt đất, máu tươi phun lên trên người của Trương huyện lệnh, sau đó một bảo kiếm sáng loáng đã đặt lên trên cổ của hắn.
Ngôn Khánh ho nhẹ hai tiếng:
- Trương huyện lệnh bây giờ ông còn muốn bắt ta sao?
Biến cố bất thình lình khiến cho hai người Bùi Thục Anh và Trịnh Thiện Quả cũng phải kinh ngạc nhìn trân trân.
- Ngươi...
Trương huyện lệnh bị bảo kiếm kề sát, khí thế hung hăng lúc này đã biến mất không còn gì.
Ngôn Khánh khẽ cười nói:
- Huyện lệnh có phải cảm thấy kỳ quái tại sao ta không cần người dìu đỡ không? Trách không được ba ngày trước huyện lệnh còn tới bái phỏng hóa ra là muốn xem ta đã bình phục chưa? Ha ha thật không có ý tứ, ta mười ngày trước đã bình phục lại.
- Chỉ là tính tình của ta lười nhác không muốn dây dưa với người ngoài cho nên mới mượn cớ thương thế chưa bình phục lại để cho huyện lệnh thất vọng rồi.
- Lý Ngôn Khánh, ngươi đừng càn rỡ, đây là huyện nha, ngươi dám giết mệnh quan triều đình sao?
- Phì.
Trịnh Thiện Quả đột nhiên cả giận nói:
- Ngươi là một tên loạn thần tặc tử mà cũng dám nói là mệnh quan triều đình, Ngôn Khánh đừng buông tha cho hắn, hắn là muốn tạo phản.
- Tạo phản?
Lý Ngôn Khánh thu hồi thanh kiếm trên cổ của Trương huyện lệnh mà từ từ lui về phía sau.
Nhuyễn kiếm trong tay của hắn chính là Long Hoàn kiếm, vốn tặng cho Thẩm Quang nhưng lần này hắn ý thức thấy tình huống không ổn nên mượn cầm đi.
Ở trong Củng huyện, binh mã điều động, Trương huyện lệnh trưng thu ngựa của hắn, Bùi Thục Anh đến đòi lại không quay trở lại, đủ loại dấu hiệu điều này cho thấy Củng huyện đã phát sinh đại sự, Bùi Thục Anh không phải không muốn về mà là bị huyện lệnh giam ở trong huyện nha.
Cho nên Ngôn Khánh mang theo Hùng Khoát Hải đi tới huyện nha, hấp dẫn sự chú ý để Thẩm Quang mang theo một thân võ nghệ lẻn vào hậu trạch.
Vốn tưởng rằng cứu được Bùi Thục Anh thôi không ngờ còn cứu được cả Trịnh Thiện Quả.
Bùi Thục Anh nói:
- Ngôn Khánh, tên cẩu quan này cấu kết với Dương Huyền Cảm, có ý đồ tạo phản, Trịnh đại ca tình cờ phát hiện được chứng cứ phạm tội của hắn nên bị giam ở trong huyện nha, Dương Huyền Cảm sắp khởi binh tên Cẩu quan này một là không làm, hai là làm thì không thôi hắn ta ở Củng huyện hưởng ứng.
Ta đến đòi chiến mã không ngờ lại bị hắn giữ lại.
Nếu như không có Thẩm Quang đến đây cứu giúp thì đã bị tên cẩu quan này giam lại.
- Mọi người đừng nghe bọn chúng hồ ngôn loạn ngữ, đây là nghịch tặc, mau giết chúng đi.
Ngôn Khánh trở tay tát vào mặt của Trương huyện lệnh:
- Cẩu quan ngươi có tin là ta giết ngươi không.
Lợi kiếm đã khẽ xé rách làn da của Trương huyện lệnh máu tươi ứa ra, khiến cho Trương huyện lệnh phải ngậm miệng lại.
- Tất cả mọi người đều buông binh khí xuống.
- Niệm mọi người bị hắn lừa gạt ta sẽ bỏ qua chuyện cũ nếu như chấp mê bất ngộ theo cẩu quan mưu nghịch thì sẽ bị tru di cửu tộc.
Mã Tam Bảo nhặt một cây thiết thương lên, ngăn ở trước cổng chính, nghiêm nghị hô lên, những hương dũng kia cũng chỉ nghe theo binh lính mà hưởng ứng cũng không biết rõ đây là chuyện gì.
Một bên là huyện lệnh quan phụ mẫu, một bên là quý tộc danh sĩ, nên tin người nào?
Đúng lúc này tả binh tào dẫn người chạy tới nhìn thấy tình huống này giật mình sau đó liền minh bạch, nghiêm nghị quát:
- Lý Ngôn Khánh ngươi công nhiên bắt huyện lệnh lão gia, chẳng lẽ là muốn tạo phản? Mọi người không nên tin hắn, hắn chính là phản tặc.
- Lý Ngôn Khánh không được triều đình phong thưởng nên bất mãn.
- Huyên lệnh lão gia phát hiện ra ý đồ của hắn cho nên trưng thu ngựa của hắn, hiện tại hắn lại uy hiếp huyện lệnh lão gia. Ai cứu được lão gia giết Lý Ngôn Khánh ta thưởng mười lượng vàng.
Những hương dũng kia không phân biệt được thật giả nghe binh tào nói vậy không khỏi tin là thật.
Ngôn Khánh biến sắc:
- Tả binh tào, ngươi có muốn Trương huyện lệnh sống không?
- Ha ha Trương huyện lệnh cống hiến vì triều đình ông ấy dù chết rồi cũng có thể quang đại chôn cất.
Một câu nói này khiến cho sắc mặt của Trương huyện lệnh trở nên trắng bệch.
- Tả Hiếu Cơ, ngươi đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa... Mọi người đừng hành động bậy bạ, Tả Hiếu Cơ mới là phản tặc.
Loại tràng diện này khiến cho đám hương dũng không biết phải làm thế nào.
Tại sao tất cả lại biến thành loạn đảng?
Tả binh tào lộ vẻ dữ tợn:
- Mọi người không cần phải do dự, đại quân triều đình đã nhận được tin tức, sẽ nhanh chóng tới đây.
- Đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, quan quân hiện nay không ở trong thành, Tả Hiếu Cơ mới là phản tặc.
Đám hương dũng nhìn nhau, tất cả đều không biết phải làm sao.
Ngôn Khánh thấy cục diện trở nên hỗn loạn vô cùng, lông mày hắn liền nhíu lại, trong lòng lấy ra một hỏa pháo đưa cho Thẩm Quang.
- Thẩm Quang mệnh cho Tô Liệt xuất kích.
Thẩm Quang tiếp nhận quả pháo, đốt vào kíp nổ.
Chỉ nghe ầm một tiếng vang lên, một luồng lửa phóng lên trên trời.
Đám hương dũng nhìn thấy cảnh tượng này thì khuôn mặt trở nên mờ mịt.
Tả Hiếu Cơ cũng ý thức được sự tình không ổn, hắn vội vàng kéo thân tín chạy ra huyện nha, Hùng Khoát Hải đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, liền nắm lấy hai tòa thạch sư ở cổng, hét lớn một tiếng hai tên nha dịch không kịp trốn tránh, bị thạch sư nghìn cân đập trúng thân thể.
Chỉ nhoáng một cái, hai người đã biến thành hai mảnh huyết nhục.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng vậy thì hít vào một hơi.