Ba mươi thớt đại uyển lương câu này đã hao tốn gần hai vạn quan của Lý Ngôn Khánh, với số tiền này có thể mua tới hai trăm con chiến mã bình thường, điều này cho thấy ba mươi con lương câu này thần tuấn dị thường thế nào.
- Ngươi xác định là sai dịch của huyện phủ?
- Chắc chắn?
- Bọn họ dựa vào đâu mà trưng thu chiến mã của ta?
- Những sai dịch kia nói đây là mệnh lệnh của huyện lệnh, hình như là chiêu mộ binh lính gì đó? Thuộc hạ còn cãi lại vài câu nhưng những người kia không thèm để ý.
Mã Tam Bảo lộ ra vẻ ủy khuất hồi bẩm Lý Ngôn Khánh.
Đối với người này Lý Ngôn Khánh vô cùng hài lòng, dù sao trước đây khi hắn không có ở nhà, Trịnh Thế An tuổi già sức yếu Mao Tiểu Niệm lại là nữ tử một phen khó chống, đại đa số thời điểm đều là do Mã Tam Bảo ở bên ngoài bôn ba, thậm chí lúc Trịnh Thế An bị bắt, Mã Tam Bảo vẫn trung thành vô cùng.
Lúc trước Lý Uyên phái người này tới cho Lý Ngôn Khánh hắn còn cố kỵ, đó là bởi vì hắn không biết quan hệ của mình với Lý gia.
Trong nhà của mình có nhiều thêm một người cho nên Lý Ngôn Khánh nghĩ rằng Lý gia phái hắn tới để giám thị mình.
Tuy nhiên hiện tại hắn đối với Mã Tam Bảo thì tin tưởng hơn rất nhiều, Mã Tam Bảo hẳn là do Lý Cơ thỉnh cầu Lý Uyên đưa tới, hắn làm việc tận lực khiến cho Lý Ngôn Khánh ngày càng tín nhiệm.
- Tam Bảo, ngươi xuống phía dưới nghỉ ngơi, chuyện này ta sẽ có chủ trương.
- Vâng.
- Còn nữa gần đây trong nhà bề bộn nhiều chuyện lão Thẩm chưa hẳn có thể để ý tới, ngươi giúp hắn chiếu cố một chút, gánh vác một phần sự tình.
Ngụ ý nói: Thẩm Quang tuy là quản gia nhưng trên đại thể ngươi có thể giúp đỡ, Thẩm Quang cũng không hỏi đến quá nhiều, điều này thừa nhận địa vị của Mã Tam Bảo trong nhà là nhị quản gia, nhưng trên thực tế đã gánh lấy trách nhiệm của đại quản gia, Mã Tam Bảo mừng rỡ mà khom người cảm tạ.
Những năm nay Lý Ngôn Khánh mặc dù dùng hắn nhưng phần lớn để hắn làm chân chạy.
Mã Tam Bảo từ Lý gia đi ra khiến cho Lý Ngôn Khánh không tín nhiệm, thân phận của hắn ở trong nhà vô cùng xấu hổ, hiện tại Lý Ngôn Khánh đã đồng ý hắn tin rằng từ nay về sau Lý Ngôn Khánh đã coi hắn là thân tín, loại cảm giác này giống như là con dâu trở thành bà chủ vậy. Cho dù hiện tại là nhị quản gia, Mã Tam Bảo cũng vô cùng vui mừng.
Dù sao mấy năm nay vất vả làm việc cũng không uổng phí.
Mã Tam Bảo đi xuống còn Thẩm Quang thì ở lại.
Ngôn Khánh bảo hắn ngồi xuống sau đó nói với Bùi Thục Anh:
- Vị Trương huyện lệnh này xem ra có điểm kỳ quái.
Huyện lệnh Củng huyện họ Trương xuất thân trọc quan đối với Lý Ngôn Khánh vô cùng khách khí, lúc trước Lý Ngôn Khánh bị thương hắn còn tới nhà thăm, nhưng không hiểu tại sao hiện tại trong nháy mắt đã chuyển biến thái độ.
Bùi Thục Anh suy nghĩ một lát:
- Bằng không ta đi tới huyện nha bái kiến Trương huyện lệnh một phen.
Ngôn Khánh nghĩ nghĩ:
- Nếu như cô cô xuất mã thì có thể nhìn ra ẩn tình.
Nhân vật lớn ở trong phủ của Lý Ngôn Khánh cũng không có nhiều, cũng chỉ có Bùi Thục Anh, cho dù Thẩm Quang ở Cao Ly lập nhiều chiến công nhưng Trương huyện lệnh cũng chưa chắc để ý tới hắn, hắn dám thu chiến mã của Lý Ngôn Khánh cho thấy sau lưng hắn nhất định có bối cảnh.
Trương huyện lệnh này xem ra là một người thú vị, nhìn sắc trời Bùi Thục Anh lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa tiến về huyện nha.
Ngôn Khánh cũng không có nửa điểm thư giãn, Bùi Thục Anh vừa đi hắn liền dặn dò Thẩm Quang;
- Thẩm Quang từ giờ trở đi tăng cường đề phòng trong phủ.
- Lập tức phái người tới Phách Cốc ổ mời Đàm Tông đại sư tới đây nói là trong nhà có thể gặp chuyện không may.
Thẩm Quang ít nhiều cũng nhìn ra ẩn tình bên trong.
Ngôn Khánh cùng với Đàm Tông chắc chắn có quan hệ không muốn người ngoài biết.
Tuy nhiên hắn là gia thần cho nên sẽ không hỏi thăm. Thẩm Quang đáp ứng một tiếng rồi lập tức quay người rời đi, bằng vào hiểu biết của mình với Lý Ngôn Khánh, hắn biết Lý Ngôn Khánh nhất định không bắn tên không đích, có lẽ lần này Củng huyện thật sự có nhiễu loạn.
- Thiếu gia có chuyện gì không hay sao?
Mao Tiểu Niệm lo lắng mà hỏi thăm.
Ngôn Khánh cười cười đột nhiên nói:
- Tiểu Niệm công phu mà Đóa Đóa dạy cho ngươi hiện tại còn luyện tập không?
- Đương nhiên là còn luyện tập.
- Tốt lắm từ giờ trở đi ngươi mang theo Tế Yêu và Tứ Nhãn canh giữ ở hậu viên lại để cho Đại Chuy gia gia và Hổ gia gia ở trong phòng lão thái gia.
- Thiếu gia thiếu gia làm cho tiểu nữ lo lắng rồi.
Ngôn Khánh nói:
- Không có gì phải lo lắng, chúng ta chỉ lo tai họa trước mà thôi.
Mao Tiểu Niệm đáp ứng sau đó vội vàng rời đi, một lúc sau Hùng Khoát Hải và Hám Lăng cùng nhau đi tới phụ trách bảo hộ Lý Ngôn Khánh trong lương đình.
Ngôn Khánh lẻ loi trơ trọi ở trong lương đình nhìn hoa sen nở rộ mà ngơ ngác xuất thần.
- A Lăng, lấy giấy bút tới đây.
Hám Lăng nghe được lập tức mang giấy mực tới cho Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh viết hai phong thư lại để cho Hám Lăng tìm hai huynh đệ Đảng Sĩ Kiệt và Đảng Sĩ Anh tới.
- Một phong thư mang tới Huỳnh Dương, bí mật giao cho Phòng Kiều Phòng Tư Mã, một phong thư khác thì mang tới Quản thành, giao cho Từ huyện úy.
Hắn phân biệt giao phó cho hai người dặn dò một phen. Đảng Sĩ Kiệt và Đảng Sĩ Anh cất kỹ thư lên đường khởi hành sau khi sắp xếp thỏa đáng Lý Ngôn Khánh thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn không biết những bố trí này có hữu dung không nhưng đề phòng một chút vẫn là chuyện tốt.
- Đại ca có chuyện gì vậy?
Hùng Khoát Hải đi tới lương đình kinh ngạc hỏi Lý Ngôn Khánh.
- Đại hắc tử, đệ gần đây có thanh nhàn không?
Hùng Khoát Hải cười hắc hắc nói:
- Gần đây đệ rất rỗi rãi, nhớ lại trước kia theo đại ca tới Cao Ly chém giết thật là thống khoái hiện tại vô sự để làm.... hắc hắc đệ đang muốn định mấy ngày sau cùng gia gia lên núi để giãn gân cốt.
Ở trong núi của Hùng Đại Chuy có một tòa thiết lô.
Ngôn Khánh cười to ha hả:
- Đại hắc tử không cần lên nói nói không chừng vài ngày nữa đệ lại có việc để làm.
- Nếu thật có việc để làm thì hay quá.
Hùng Khoát Hải gãi gãi đầu nở ra nụ cười ngu ngơ.
Sau giờ ngọ Mã Tam Bảo tiến lên cầu kiến:
- Công tử ở bên ngoài có người cầu kiến.
- Ai vậy?
Lý Ngôn Khánh đang lau ngân tiên nghe vậy thì khẽ giật mình"
- Là người nào?
- Nhìn thì có vẻ là người trong nha môn, tuy bọn họ đều cải trang, nhưng thuộc hạ vãn phát hiện...
- Còn nữa vừa rồi thuộc hạ đụng phải tả binh tào.
- Thần thái của hắn rất phức tạp thuộc hạ hỏi hắn rất ấp úng, nói rằng ở cửa thành cần tăng nhân thủ nên đi qua.
- Thiếu gia tình huống này thật không bình thường.