Một lát sau cửa phòng được mở ra, Thẩm Quang đi tới hỏi:
- Chúa công chúa công có gì phân phó?
- Lão Bùi và lão Tiết trở về chưa?
- Vẫn chưa.
- Vậy cửa thành Võ Ấp huyện khi nào thì mở?
- À, vừa rồi thuộc hạ có hỏi, hình như là giờ mẹo khai mở.
- Thẩm Quang ta muốn về nhà.
- Sao?
- Ta không đi Lạc Dương nữa, chuẩn bị trở về Củng huyện, ta nghe nói gia gia của ta từng bị quan phủ giam cầm cho nên muốn tới xem.
- Thuộc hạ lập tức đi sắp xếp.
- Không chuyện này ta không muốn kinh động người khác, ngươi chỉ cần báo cho đại hắc tử và Hám Lăng và 24 hổ vệ hộ tống là được những người khác không cần kinh động, còn nữa chút nữa ngươi đi tìm Hoàng Văn Thanh, lại để cho hắn mấy thớt ngựa.
Sáng mai chúng ta ly khai không cần phải báo cho ai biết, thi thể của Ngọc Đề Tuấn cũng mang về Củng huyện.
Thẩm Quang nghe xong khom người tuân mệnh.
Vì mùa đông nên ban ngày ngắn, ban đêm dài.
Bình thường giờ mẹo có thể khởi hành nhưng hiện tại giờ mẹo vẫn tối đen như mực, Trịnh Hoành Nghị ngủ một giấc tới hừng đông lúc này mới duỗi chân ra đi rửa mặt, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong đình viện huyện Dịch thiếu gì đó.
Đứng ở cửa hiên hắn nghi hoặc đánh giá xung quanh.
Đột nhiên hắn kịp phản ứng, ngày hôm qua cỗ xe chữa thi thể Ngọc Đề Tuấn vẫn ở giữa đình viện.
Nhưng hiện tại không còn nữa rồi.
Hắn không khỏi hít một hơi thật sâu.
Hắn vội vàng chạy tới cửa phòng của Trịnh Ngôn Khánh thì thấy trong đó trống trơn, không thấy bóng dáng Trịnh Ngôn Khánh đâu nữa, mở gian phòng của Hùng Khoát Hải, Hám Lăng và Thẩm Quang thì không thấy có ai.
Hắn chạy tới chuồng ngựa thì chuồng ngựa vẫn vắng vẻ.
24 tọa kỵ của hổ vệ cũng không thấy tung tích.
Đúng lúc này lính ngựa chăm sóc ở Dịch Trạm chạy tới Trịnh Hoành Nghị vội vàng níu cánh tay hắn:
- Đám ngựa ở trong chuồng đâu hết rồi?
Lính ở dịch trạm trả lời:
- Bị vị công tử kia phái người mang đi rồi.
- Lúc nào thì mang đi?
- À hình như là giờ Dần, vị công tử kia mang hai cỗ xe ngựa còn có 30 con chiến mã nói là có việc gấp cần phải đi.
- Sau đó tiểu nhân còn nhắc nhở sau giờ mão mới có thể rời khỏi thành, vị công tử kia nói không sao hắn có lệnh bài. Đúng rồi vị công tử kia còn nói không cần lo lắng, mọi người cứ tới Lạc Dương, không cần chờ hắn.
Trịnh Hoành Nghị đầu kêu ông ông, hắn vô cùng kinh hãi.
Lập tức rời khỏi đi tới gian phòng của Bùi Hành Nghiễm và Tiết Vạn Triệt.
- Bùi đại ca, Tiết đại ca chuyện lớn không hay rồi.
Bùi Hành Nghiễm đem qua uống nhiều rượu, mơ mơ màng màng.
- Hoành Nghị, mới sáng sớm kêu gào gì vậy?
- Ngôn Khánh, Ngôn Khánh hắn đi rồi.
- Đi thì đi, ngươi gấp cái gì?
Bùi Hành Nghiễm làm như không có chuyện gì quan trọng quay đầu ngủ tiếp, đột nhiên hắn mở to mắt, nhìn Trịnh Hoành Nghị trân trân mà nói to:
Trịnh Hoành Nghị càng nóng vội nửa ngày không nói nên lời:
- Hắn trở lại Củng huyện nói không đi Lạc Dương nữa.
Bùi Hành Nghiễm nghe xong cũng kinh hãi.
Hắn đương nhiên biết rõ chuyện đi theo kẻ địch là do Trịnh Tỉnh vu hãm, tuy nhiên Tiết đại tướng quân trước khi đi đã dặn dò nhiều lần ngàn vạn lần không được đi quá nhanh, Bùi Hành Nghiễm lúc đó chưa hiểu được sự ảo diệu bên trong về sau mới hiểu được Tiết đại tướng quân muốn vì Trịnh gia hay nói là Trịnh Nguyên Thọ tranh thủ thời gian.
Trịnh Ngôn Khánh tới Lạc Dương, Trịnh gia chắc hẳn đã khơi thông quan hệ.
Bùi Hành Nghiễm tuy không tình nguyện cứ như vậy buông tha Trịnh Tỉnh nhưng hắn cũng biết, những quan hệ trong tộc này hắn không được phép xen vào.
Hắn cũng không đi từ từ nhưng dù sao Trịnh Ngôn Khánh đi tới Lạc Dương thì mọi chuyện cũng đã được sắp xếp rồi.
Nhưng hiện tại....
Tiết Vạn Triệt cũng tỉnh lại hỏi xong sự tình nguyên do lông mày cũng nhíu chặt lại.
- Ngôn Khánh không đi Lạc Dương, đây là ý chỉ của bệ hạ? Ta nghe cha ta nói, bệ hạ còn sắp xếp một điển lễ long trọng tại sao hắn lại không đi, nếu hắn không đi thì là cái gì đây?
- Còn là cái gì nữa.
Tạ Khoa đi tới, cười lạnh nói:
- Là để làm cho mất mặt.
- Mất mặt ai?
Trịnh Hoành Nghị cười khổ một tiếng:
- Còn mất mặt ai nữa, là mất mặt Trịnh gia, thuận tiện bệ hạ cũng trừng phạt Trịnh gia.
Tiết Vạn Triệt cất tiếng:
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Tạ Khoa cười lạnh nói:
- Hiện nay chỉ sợ toàn thành Lạc Dương đều biết Trịnh Ngôn Khánh lập công ở Cao Ly mà không đi nhận cho thấy sự bất mãn của hắn, không muốn thỏa hiệp, hắn không đi cũng tốt loại chuyện này không phải nhịn nếu nhị chẳng phải để người ta cưỡi trên đầu mình sao.
- Ngôn Khánh không đi Lạc Dương, ta cũng không đi, dù sao lần này ở Cao Ly, Ngôn Khánh làm chủ, ta chỉ là một phụ tá hơn nữa chúng ta vắng nhà một năm rồi, cha ta ở nhà chắc cũng lo lắng.
- Lão Tạ, ngươi ở lại xem nhiệt náo cũng được.
Bùi Hành Nghiễm cũng gấp gáp:
- Ngôn Khánh không đi, ngươi cũng không đi thì thành ra gì nữa, chuyện này phải làm sao bây giờ?
- Để cho Trịnh Hoành Nghị đi, hơn nữa không phải còn đám Mạch tử sao, chuyện này để bọn chúng đi nói rõ ràng là được, Ngôn Khánh nếu không đi thì ta đi Lạc Dương còn có ý tứ gì? Chẳng lẽ lại học người khác đem công lao chiếm thành của mình?
Tạ Khoa nói như chém đinh chặt sắt Trịnh Hoành Nghị khuyên bảo thế nào hắn cũng không cải biến chủ ý.
Bọn họ trơ mắt nhìn Tạ Khoa trở về nhà thu thập hành lý, cầm cung cầm thương dẫn ngựa đi nghênh ngang, Trịnh Hoành Nghị đầu ông ông vang lên, trên mặt hiện ra nụ cười đắng chắt: Ngôn Khánh, huynh chẳng lẽ muốn đem sự tình náo động mới chịu sao?
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tiết Vạn Triệt nhịn không được mà hỏi.
- Làm sao à? Lập tức lên đường chúng ta trở về Lạc Dương. Ngôn Khánh hiện tại muốn đem chuyện này cho cả thiên hạ biết.
- Hoành Nghị đệ tốt nhất liên hệ với phụ thân nếu chuyện này không cách nào vãn hồi thì có lẽ sẽ rất oanh động.
Trịnh Hoành Nghị thở ra một hơi:
Kỳ thật Lai Hộ Nhi nghe lời gièm pha của Trịnh Tỉnh, chuyện này đã lớn rồi.
Mưa bụi xen lẫn băng tuyết như hạt gạo rơi xuống, gió cuốn bay mù trời, làm nên một vẻ tịch liêu.
Ở trên quan đạo có một đội thiết kỵ hộ tống cỗ xe ngựa tiến tới.