Trọn vẹn sau một thời gian uống cạn một tuần trà, tiếng mõ nhẹ vang lên, tăng đạo mở hai con mắt ra.
- Lão hòa thượng, ông thua rồi!
Lão tăng cười nói:
- Viên chân nhân, khách quý lâm ôn, tiếp tục như vậy không phải thất lễ sao?
Đạo nhân cũng quay đầu nhìn Tôn Tư Mạc và Trịnh Ngôn Khánh, khi ánh mắt chuyển tới Trịnh Ngôn Khánh, trên người của hắn khẽ rung động, trong hai con ngươi lộ ra một ánh sáng âm nhu.
- Ngươi là ai?
- Viên chân nhân, hắn chính là Trịnh Ngôn Khánh, sáu năm trước chân nhân tới Lạc Dương nhưng không thể tương kiến.
Đạo nhân khoát tay chặn lại, ngón tay không ngừng biến hóa, ánh mắt rơi lên trên người Trịnh Ngôn Khánh, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng:
- Ngươi đến tột cùng là ai?
- Ta...
Chẳng hiểu tại sao, trong lòng Trịnh Ngôn Khánh bỗng run lên.
Hắn muốn mở miệng, nhưng lời nói vừa tới miệng đã không biết phải thốt ra thế nào.
Ta là ai?
Ta là Trịnh Ngôn Khánh, ta còn là Lý Kiến Quốc, ta là Lý Kiến Quốc, lại là Trịnh Ngôn Khánh.
- Ta là ta...
Đạo nhân kia khẽ giật mình, khóe miệng nở ra một nụ cười vui vẻ.
Mà ánh mắt của lão tăng cũng bừng sáng, sau đó lại ảm đạm xuống.
- Viên chân nhân, ông làm gì vậy?
- À không, ta chỉ đùa với hắn mà thôi.
Viên chân nhân ha hả cười ánh mắt thu hồi, duỗi cái lưng mệt mỏi ra:
- Ta ngủ một hồi ngon giấc, lão hòa thượng, ngày mai chúng ta lại đấu tiếp.
- Ngày mai?
Lão tăng cười nói:
- Chỉ sợ hơi phiền phức, sáng sớm ngày mai ta phải đi vào Thành đô phủ một chuyến.
- Viên chân nhân, chúng ta tranh giành đã nửa năm, thắng bại bất phân, hôm nay có người tới bái phỏng, không bằng chúng ta hỏi hắn thế nào là phật, thế nào là đạo?
Viên chân nhân quay đầu nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Tiểu thí chủ, cái gì gọi là thích đạo?
Trịnh Ngôn Khánh không ngờ rằng hắn ở đây lại gặp sự tranh giành thích đạo.
Hắn ngập ngừng, hơn nửa ngày trời mới nói:
- Phật tức là đạo, đạo tức là phật.
- Sao?
Ánh mắt của Viên Chân nhân và lão tăng lập tức trở nên ngưng trọng.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy trên người có một khối đá lớn, áp lực này khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Bồ-đề vốn chẳng phải cây,
Gương sáng cũng chẳng phải đài.
Xưa nay vốn không một vật,
Chỗ nào bám được bụi nhơ?
Trong đầu của Trịnh Ngôn Khánh hiện ra một câu thiền thơ đời sau nên tự động đọc ra, Trịnh Ngôn Khánh hối hận, mình tại sao lại lẫn vào những chuyện này, phật và đạo nhiều năm tranh giành không phân cao thấp, mình tiến vào đây không phải tự gây phiền não sao?
Dùi mõ trong tay lão tăng đập vào cái mõ.
Mà Viên chân nhân biến sắc, im lặng hồi lâu.
- Thiên đạo xa, nhân đạo xa.
Trịnh Ngôn Khánh do dự một chút, nói tiếp:
- Thích đạo mà nói, ta không cầu cái gì, có quan hệ gì với ta đâu?
- Vậy ngươi cầu điều gì?
Viên chân nhân lập tức ép hỏi.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình, trong lòng không khỏi lâm vào mê man.
Đúng thế, ta cầu gì đây?
Trùng sinh mười một năm, hắn chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.
Bất kể là làm văn hay làm thơ luyện võ, hắn cũng không cầu, chỉ có thể ôm đùi tiêu dao khoái hoạt là vui rồi.
Thế nhưng những điều đó là điều hắn cầu sao?
Suy nghĩ một lúc trở nên hỗn loạn, Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở cửa hiên, thật lâu không nói gì.
Tôn Tư Mạc cũng không ngờ rằng lại biến thành tình huống như vậy, hắn muốn mở miệng giải thích vài câu nhưng thấy Viên chân nhân quét mắt nhìn, lão tăng cũng nhì hắn lắc đầu, sau đó hai người cúi xuống giống như nhập định.
Tôn Tư Mạc tuy không biết hai vị này có quỷ kế gì nhưng cân nhắc đến thân phận của cả hai liền ngậm miệng lại.
Thời gian trôi qua, bất tri bất giác đã qua giờ ngọ.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở hiên cửa trọn vẹn một canh giờ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên ,toát ra hào quang kiên định.
- Tiểu thí chủ có đáp án rồi sao?
Ngôn Khánh gật gật đầu.
- Xin lắng tai nghe.
Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy, chắp tay vái chào.
- Sở cầu của tiểu tử là
Vị thiên địa lập tâm
Vị sinh dân lập mệnh
Vị vãng thánh kế tuyệt học
Vị vạn thế khai thái bình
Dịch nghĩa:
Vì thiên hạ mà lập tâm. Vì dân sinh mà lập mệnh Trời để quyết cải thiện đời sống xã hội. Vì tiên thánh mà quyết nối cái “đại học chi Đạo” xưa bị đứt quãng. Vì thế giới vạn vật mà khai mở ra căn để cho cuộc thái bình
Những điều này đều có vẻ to lớn cao siêu.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh nói ra toàn là những lời tâm huyết.
Kiếp trước coi trọng vật chất, đạo đức không coi trọng, đôi khi chính mình là ai cũng không biết, lý tưởng thời thiếu niên, những lời thề theo cuộc sống vật chất mà tàn phai, không ngừng sụp đổ thành mây khói.
Ngôn Khánh không biết đến tột cùng là vì nguyên nhân gì.
Một người không có tín ngưỡng, vật chất là sự lựa chọn duy nhất.
Sống cả đời hắn phát hiện mình có lẽ có thể cả biến điều gì đó.
Viên chân nhân và lão tăng đều kinh ngạc nhìn Trịnh Ngôn Khánh, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
- Vị vãng thánh kế tuyệt học
Vị vạn thế khai thái bình
Vương chân nhân đột nhiên cười ha hả, phất tay áo lên:
- Oa nhi, khẩu khí của ngươi thật là lớn, chỉ mong hai mươi năm sau, ngươi vẫn nhớ kỹ lời nói hôm nay.
Nói xong, Viên chân nhân rời khỏi thiện phòng.
Trịnh Ngôn Khánh ngây người tại chỗ, đầu óc có hơi rối loạn.
- Tôn chân nhân, ta nói sai sao?
Ánh mắt của Tôn Tư Mạc hơi mê ly, ông trầm tĩnh một lát rồi thấp giọng nói:
- Ngươi nói không sai, chỉ là ta cảm thấy, ta dường như đã sai rồi.
Hắn xuất thân hào phú, lại mê luyến tiên đạo.
Học được một thân bản lĩnh, hôm nay tính ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn mười năm, mãi cầu tiên đạo...
Kết quả phát hiện ra, so không được với một đứa bé,.
Ánh mắt của lão tăng cũng hơi rời rạc, yên lặng đứng dậy mà trở về thiện phòng.
Tôn Tư Mạc hít sâu một hơi, sau đó gãi đầu nhẹ nhàng cười khổ đi vòng quanh:
- Ngôn Khánh, ngươi hôm nay thật là yêu nghiệt, Pháp thuật đại sư hôm nay không ngờ cũng bị ngươi thuyết phục, được chúng ta trở về.
- Tôn chân nhân, chân nhân không phải muốn dẫn ta gặp người khác sao?
- Người đã gặp rồi.
Tôn Tư Mạc kéo Trịnh Ngôn Khánh ra bên ngoài:
- Viên chân nhân kia chính là Viên Thủ Thành chân nhân, xem bói và khí thuật đều là thiên hạ vô song.
Lão tăng kia chính là Pháp Thuận đại sư.
Hắn tục gia họ Đỗ, là thúc tổ của Đỗ Như hối, ta muốn dẫn ngươi đến gặp bọn họ một phen, không ngờ... Chỉ là không sao, hai người bọn họ đều không tầm thường, sẽ không trách tội ngươi.