Trịnh Ngôn Khánh biểu hiện đáp ứng nhưng trong lòng thì vô cùng đắng chát.
Biết rõ là một hố lửa mà còn phải nhảy vào, còn một đám công tử ca kia nữa, Trịnh Ngôn Khánh nghĩ đến họ thì lắc đầu.
Trong đám công tử đó ngoại trừ Trịnh Hoành Nghị thì những người khác như Trịnh Tỉnh thì Trịnh Ngôn Khánh cũng chưa từng gặp qua.
Tuy nhiên hắn đã nghe qua sự tích của bọn họ.
Trịnh Tỉnh tuổi tác so với Trịnh Ngôn Khánh thì lớn hơn không ít, hiện nay đã là mười chín tuổi.
Với tư cách là con trai trưởng của Trịnh Nguyên Thọ, Trịnh Tỉnh ở trong tộc vô cùng được thương yêu, mẹ của hắn nguyên là một khuê nữ của Phạm Dương Lô thị, trước kia chưa lấy chồng tính tình rất nóng nảy.
Trịnh Tỉnh rất được cưng chiều, hành sự càng tác oai tác quái.
Từ nhỏ hắn đã đi luyện võ, mười bốn tuổi bái nhập Tung Sơn Thiếu Lâm Tự, võ nghệ cao cường.
Tính tình hắn rất bướng bỉnh, ở trong huyện thành Huỳnh Dương thậm chí cả Quản thành đều nổi danh là tiểu bá vương, là thần tượng của vô số thiếu niên trong tộc.
Trịnh Ngôn Khánh có thể đi cùng một người như vậy sao?
Suy nghĩ một lúc sẽ cảm thấy đau đầu, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy lần này mình đi kiếm quân công chỉ sợ sẽ phải làm bảo mẫu cho đám tiểu tử này.
Nghĩ tới những chuyện này, Ngôn Khánh chưa giáp mặt Trịnh Tỉnh đã thấy khó khăn.
Tiệc rượu qua đi, Trịnh Thế An dẫn Trịnh Ngôn Khánh đi vào trong thư phòng.
Trở thành lão thái gia đã hai năm, Trịnh Thế An cũng đã biết cách trang điểm cho thư phòng của mình, ở đây đặt không ít sách vở nhưng đa phần đều là để đó, dù sao Trịnh Thế An cũng từng này tuổi rồi, bắt lão đọc sách cũng là làm khó, những thứ này chẳng qua là để cho tương lai Trịnh Ngôn Khánh về đọc.
Trịnh Thế An để Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống sau đó tiến tới trên vách tường, lấy từ trong khe ra một cái bọc.
Trong đó có một bộ quần áo, phía trên còn có một mảnh ngọc bội, Trịnh Thế An nhẹ nhàng đặt trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh khẽ kinh ngạc nhìn Trịnh Thế An, sau đó lại cúi đầu nhìn lại mảnh ngọc bội.
Tuy đã trải qua mười bốn năm nhưng hắn vẫn nhận ra mảnh ngọc bội này đúng là mảnh ngọc bội trong chiếc Trường Mệnh khóa trước kia của hắn.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ sự hiện hữu của nó nhưng sau khi lớn lên lại chưa từng thấy qua nó.
Hắn cũng biết rằng Trịnh Thế An giữ gìn những thứ này lại, nhưng hắn lại không có cớ phù hợp để hỏi thăm.
- Gia gia, đây là?
Ngôn Khánh kinh ngạc ngẩng đầu hỏi Trịnh Thế An.
Tuy hắn biết rõ lai lịch của vật này nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc.
Trịnh Thế An cười cười ngồi xuống bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh:
- Ngồi xuống.
Lão dùng bàn tay thô ráp sờ lên trên đầu của Trịnh Ngôn Khánh, sau đó lại cầm trường mệnh khóa.
Trong mắt hiện ra một vẻ hồi tưởng.
Lão tự nói:
- Thoáng cái đã mười bốn năm trôi qua rồi, Ngôn Khánh có một số việc gia gia cần phải nói rõ với con.
- Con không phải là cốt nhục của gia gia, chuyện này con cũng biết, năm đó gia gia theo đại lão gia từ Lạc Dương trở về Huỳnh Dương, trên đường phát hiện con bị vứt bỏ, cho nên thu dưỡng, cái khóa trường mệnh này là vật tùy thân của con năm đó.
Trịnh Ngôn Khánh vô ý thức nắm lấy ống tay áo của Trịnh Thế An.
Tuy hắn không biết cha mẹ của mình rốt cuộc ở nơi nào nhưng mà đối với cảnh chém giết thảm thiết trong đêm đó Trịnh Ngôn Khánh vẫn nhớ rõ.
Tuy nhiên hắn không ngờ rằng Trịnh Thế An lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Trịnh Thế An nói:
- Trường mệnh khóa này là vật xa xỉ, đại lão gia nói vật này nhất định là của người phú quý, đại lão gia ngay từ đâu đã không đồng ý thư dưỡng con nhưng con là một tiểu sinh mệnh ta làm sao có thể trơ mắt để con bị chết cóng?
Về sau ta ôm con đi, tới Tị Thủy Quan nghe ngóng bốn phía vẫn không nhận được tin tức gì.
Một năm kia có hai chuyện đại sự, một là Hán vương chinh phạt Liêu Đông thất bại hai là con của Vũ Văn Hữu ở Lạc Dương bị Hạ Nhược Bật giết chết.
- Nhưng năm gần đây ta một mực âm thầm nghe ngóng vẫn không có bất kỳ tin tức gì, Ngôn Khánh con đã lớn chuyện này con cũng phải sớm biết cho nên gia gia cũng không muốn giấu diếm con, lần này con đi xuất chinh gia gia nghĩ quyết định đem những chuyện này nói ra minh bạch, đem trường mệnh khóa này trả lại cho con, nói không chừng con có thể cùng với người nhà gặp mặt.
Trịnh Ngôn Khánh cầm chặt cánh tay của Trịnh Thế An, khẽ nói:
- Gia gia.
- Ngôn Khánh mặc kệ tương lai con có tìm được cha mẹ ruột của mình hay không, trong mắt của gia gia con thủy chung là cháu ngoan của ta. Ta cũng biết con vì sao không muốn xuất chinh, có phải là vì bọn Trịnh Tỉnh không? Kỳ thật mọi người thương nghị, Trịnh Tỉnh võ nghệ không tệ, chỉ là tính tình có hơi tùy tiện, lần này xuất chinh chính yếu vẫn là vì mưu cầu tiền đồ cho tên gia hỏa đó, nhưng cần phải có người phụ tá, trong lúc nhất thời không tìm thấy người thích hợp nên gia gia liền nghĩ tới con.
- Hai năm qua con ẩn cư ở núi Nga Mi, một mặt vì chữa bệnh cho Trưởng Tôn tiểu nương tử một mặt khác thì chăm sóc Đóa Đóa, tuy nhiên chuyện này làm hai năm cũng đã đủ rồi, hiện nay bệ hạ đông chinh chính là cơ hội cho con.
- Ngôn Khánh, hôm nay mặc dù con có chức Vân Kỵ úy nhưng chưa đủ để làm người khác phục. Ta nghĩ rằng đây cũng là một nguyên nhân khiến cho bệ hạ không quan tâm đến con, nếu như con có thể kiếm đủ võ huân, bệ hạ nhất định sẽ trọng dụng con, cho nên lần này ngoài sáng con phụ tá Trịnh Tỉnh nhưng có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, tự kiếm công lao cho mình, đừng mang lại lợi ích cho người khác, trước hết lo cho mình, sau đó nghĩ tới chuyện khác.
Trịnh Thế An tận tình khuyên bảo khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không phản bác được.
Hắn gật đầu nói:
- Gia gia yên tâm, tôn nhi biết rõ.
- Biết rõ là tốt nhất, ta chỉ sợ lúc con nóng lên, sẽ làm ra việc ngu ngốc.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, Trịnh Thế An nói hắn làm việc ngu ngốc chính là chuyện ở Bạch Tước Tự ba năm trước.
Lúc đó hắn có Ngọc Đề Tuấn, cói rất nhiều cơ hội đào tẩu nhưng hết lần này tới lần khác vẫn ở lại kề vai chiến đấu. Trịnh Thế An vì chuyện này không chỉ nói cho Trịnh Ngôn Khánh nghe một lần, ông mặc dù không hiểu quân tâm sĩ khí là gì nhưng vẫn cảm thấy Ngôn Khánh ở lại bảo hộ người khác mới rơi vào kết quả suýt mất mạng.
Trong mắt Trịnh Thế An, tiền đồ và tính mạng của Trịnh Ngôn Khánh cao hơn tất cả.
Tuy nói đã qua ba năm, ông nhắc tới chuyện này ngữ khí đạm bạc nhưng Trịnh Ngôn Khánh vẫn cảm nhận được sự ân cần trong đó.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh không khỏi cảm thấy ấm áp, mặc kệ cha mẹ của hắn là ai, nhưng bên cạnh hắn đã có gia gia bảo vệ quan tâm hắn, vậy là đã đủ rồi