- Trịnh tộc thúc tài đức vẹn toàn, ta đồng ý để cho vào trong tộc lão.
Trong chốc lát, Trịnh thiện Nguyện há miệng ngơ ngác nhìn Trịnh Nguyên Thọ, đầu óc trống rỗng.
Đối với những người chờ đợi ở bên ngoài, kết quả bên trong tổ miếu thực sự vượt qua dự đoán của bọn họ.
Bọn họ vốn cho rằng sẽ dẫn tới một trường cãi lộn dài dòng không ngờ chưa đầy nửa canh giờ mọi thứ đã được quyết định xong.
Lục phòng tiếp tục chấp chưởng An Viễn đường, nam tổ Trịnh thị trên danh nghĩa quy về lục phòng, điều này khiến cho An Viễn đường đang bấp bênh bỗng nhiên trở nên vô cùng kiên cố. Quan trọng là, An Viễn đườngđã có được thêm hai danh ngạch.
Trịnh Nhân Cơ chưa hẳn đã khống chế được huynh đệ Trịnh Uy nhưng An Viễn đường vì vậy mà đã có được năm danh ngạch tộc lão, vượt qua cả Kinh Đường.
Ít nhất là trong đời thứ ba, An Viễn đường chắc chắn sẽ vững chắc.
Trịnh Thế An trở thành tộc lão, tiếp nhận vị trí của Trịnh Đại Sĩ cũng là chuyện mà đại đa số mọi người không đoán trước được.
Một người không đủ ngũ thể, xuất thân gia nô không ngờ cũng được gia nhập tộc lão.
Ngươi có thể không phục nhưng cũng phải chấp nhận sự thật, tất cả mọi người đều hiểu rõ cho nên chỉ có thể vụng trộm nghị luận chửi thầm trong lòng.
- Trịnh huynh, chúc mừng, chúc mừng.
Trịnh Uy huynh đệ đi ra cùng với Trịnh Nhân Cơ, gặp được Trịnh Thế An liền cất tiếng chúc mừng.
Hai người liên tục vấn an, Trịnh Thế An sau khi kinh ngạc một hồi liền lập tức hoàn lễ.
Trịnh Ngôn Khánh lúc trước đã nói với Trịnh Thế An là sẽ đưa ông vào trong tộc lão hội, lúc đó Trịnh Thế An chỉ xem đó là một truyện cười.
Nhưng hai mươi lăm ngày sau, ông đã thực sự trở thành một trong mười tám tộc lão ở Trịnh thị, điều này giống như là nằm mơ vậy. Trong lúc nói chuyện với đám người Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Thế An vụng trộm nhìn Trịnh Ngôn Khánh đang chơi đùa với Trịnh Hoành Nghị, mà ngay cả Trịnh Nhân Cơ lúc này cũng đang dò xét Trịnh Ngôn Khánh.
Đứa nhỏ này, rốt cuộc là làm thế nào?
Trịnh Uy trước khi quyết định, Trịnh Nhân Cơ không đến cầu tình Trịnh Uy.
Đừng nhìn hắn ở trong tổ miếu lộ vẻ bình tĩnh, thực tế sau khi Trịnh Uy tuyên bố trở về lục phòng, Trịnh Nhân Cơ vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Nhân Cơ hôm nay so với Trịnh Nhân Cơ trước kia khác nhau nhất lớn.
Hắn nhìn Ngôn Khánh, trong đầu hiện ra lời nói của Trịnh Đại Sĩ trước khi lâm chung:
- Nhân Cơ, tính tình con nông nổi không đủ trầm ổn để tiếp nhận lục phòng, nói thật vi phụ vô cùng lo lắng, con cần phải quyết đoán một chút, nhớ kỹ, nhất định phải lôi kéo Trịnh Thế An cho bằng được, bằng mọi cách. Mà Ngôn Khánh, tiểu tử đó không phải là cá trong ao, con muốn lôi kéo cũng không được, chỉ cần lôi kéo Trịnh Thế An ở lại.
- Dù tiểu tử kia vì Trịnh Thế An mà mưu cầu lợi ích, thì nhớ kỹ, cuối cùng chúng ta vẫn được lợi.
- Cho nên con đã không khống chế nổi hắn thì đừng e ngại mà giữ Trịnh Thế An lại, lúc đó chúng ta có thể ngồi vững chắc ở An Viễn đường.
Lúc ấy, Trịnh Nhân Cơ không cho là đúng.
Sau đó Trịnh Ngôn Khánh được thụ phong Vân Kỵ Úy, bái Trưởng Tôn Thịnh làm sư trưởng đã khiến cho Trịnh Nhân Cơ hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Trịnh Đại Sĩ.
Con đường của Ngôn Khánh ngày càng trải rộng, Trịnh gia đã không thể trói buộc được.
Đã không cách nào trói buộc thì chỉ còn cách ủng hộ Trịnh Ngôn Khánh, cho nên trước kia hắn đã bảo Trịnh Vi Thiện đem ý đồ của hắn chuyển đéen cho Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Nhân Cơ lúc đó cũng không tin tưởng rằng Trịnh Ngôn Khánh có thể cải tử hoàn sinh nhưng vẫn muốn thử một phen.
Dù sao tình huống đã vô cùng xấu, chẳng lẽ có thể xấu hơn sao?
Nhưng hành động của Trịnh Ngôn Khánh thật khiến cho Trịnh Nhân Cơ phải giật mình.
Hắn rõ ràng làm được, thủ đoạn cao như vậy khiến cho Trịnh Nhân Cơ không thể hiểu nổi.
Ngôn Khánh làm sao có thể thuyết phục nam tổ Trịnh thị cải biến chủ ý?
Hắn làm sao có thể thuyết phục Thôi đại nhân đến ra mặt, khiến cho Trịnh Thiện Quả phải đến nhà của mình?
Lại còn Trịnh Nguyên Thọ, tại sao cũng đứng về phe của Trịnh Ngôn Khánh?
- Trịnh huynh, nghe nói Ngô huyện Trương gia quan hệ không tệ với huynh?
Trịnh Uy thăm dò một câu, khiến cho Trịnh Nhân Cơ phải chú ý.
Trịnh Thế An nói:
- Ta cùng với Trương Tam lang có một chút sinh ý vãng lai với nhau, quan hệ cũng không tệ.. mà đứa cháu nhỏ của ta thì quan hệ rất thân mậ với Trương Tam Lang.
Trịnh Uy sửng sốt sau đó quay đầu nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.
Trương Tam Lang... Trịnh Uy cảm thấy được Trịnh Thế An gọi tên Trương Trọng Kiên mang theo một sự kiêu ngạo của trưởng bối.
Hiện nay Trương Trọng Kiên ở phía nam đã là một ông chủ lớn.
Hắn nắm giữ hơn phân nửa tơ lụa gấm vóc ở Giang Nam, lại nấm giữa điền mía vô cùng quan trọng.... cùng với bí pháp sản xuất đường cát, khien cho hắn trở thành thương gia giàu có nhất ở Giang Nam, Nam Tổ Trịnh Thị từ thời Ngũ đại tới nay, đã xuống dốc không còn như xưa nữa.
Nếu không phải như vậy, Trịnh Uy đã không nghĩ tới việc quy tông.
Trịnh Uy nghĩ tới đây, lập tức nảy sinh tâm tư giao hảo với Trịnh Thế An.
Trịnh gia ở phía nam dĩ nhiên là giàu có đông đúc nhưng so với Trương gia thì chênh lệch quá nhiều.
- Trịnh Uy, các ngươi đến tột cùng là có ý gì?
Đúng lúc Trịnh Uy đang nghĩ làm sao để giao hảo với Trịnh Thế An thì một thanh âm tức giận truyền tới, chỉ thấy Trịnh Sĩ Tắc từ bên trong chạy ra, vọt tới trước mặt Trịnh Uy mà nói:
- Trước chúng ta đã bàn bạc với nhau, tại sao ngươi cuối cùng lại thay đổi ý đồ?
Trịnh Sĩ Tắc dĩ nhiên vô cùng tức giận.
Vì lôi kéo Trịnh Uy hắn đã nhường lại một danh ngạch tộc lão.
Hiện tại Trịnh Uy đã gia nhập An Viễn đường, danh ngạch tộc lão của hắn cũng mất đi.
Trịnh Uy ngẩng đầu cười nói:
- Sĩ Tắc hiền chất, ngươi đã hỏi thì ta cũng không ngại trả lời rõ ràng.
- Trịnh Thị phía nam chúng ta tuy muốn quy tông nhận tổ nhưng căn cơ cũng ở Giang Nam.
- Vậy thì sao?
- Ngô huyện Trương thị đã đáp ứng nhượng An Tuyên hai quận mía điền, chia đều lợi ích sinh ý đường cát ở hai quận này.
- A...
- Với điều kiện là ta phải gia nhập lục phòng.
Trịnh Uy thần sắc bình tĩnh, tựa hồ không hề có chút nào xấu hổ, đối với việc nam tổ sau thời ngũ đại, Trịnh Thị cố gắng phát triển buôn bán, chỉ là hiện tại đã đến giai đoạn bình cảnh, cần phải kích thích lớn mạnh.
Tuyên quận, An quận ước chừng là khu Giang Tây đời sau.
Những khu vực này rất thích hợp trồng mía nhưng mà Trịnh Uy thu hoạch khá khó khăn, Trương thị lần này phái Trương Trọng Kiên tới thương nghị, liên thủ phát triển trồng mía ở nơi này khiến cho Trịnh gia vô cùng mừng rỡ.