Trịnh Nguyên Tống bọn họnghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, tất cả đều nhìn lại Trịnh Thế An.
Lúc này Trịnh Thế An vô cùng khó hiểu.
Không biết trong hồ lô của Trịnh Ngôn Khánh bán thuốc gì đây.
Nhưng ánh mắt của mọi người lúc này đã trở nên vô cùng coi trọng hắn, Trịnh ThếAn địa vị ở Trịnh gia không tính là rất cao, nhưng sau khi hắn trở về HuỳnhDương, tuy những nô bộc của Trịnh gia đều gọi hắn là Trịnh lão gia, và TrịnhNhân Cơ đã cho mấy trăm khoảnh ruộng nhưng đại đa phần trong lòng mọi người củaTrịnh thị, Trịnh Thế An chỉ là một gia nô mà thôi.
Nhưng hiện tại trong lòng của Trịnh Thế An không khỏi đắc ý.
Tuy thần sắc không biểu lộ ra.
Nhưng lúc này đã vô cùng vui mừng.
Gần đây An Viễn đường nhận quá nhiều áp lực, vậy mà hiện tại Bùi Thục Anh lạiđến biểu lộ quan hệ của nàng với Trịnh Thế An.
Trịnh Thế An là tộc nhân của An Viễn đường.
Cái này chắc chắn sẽ làm cho An Viễn đường bị giảm áp lực. Bùi tiểu thư đây lànói, ta được Ngôn Khánh hiền chất nhờ vả, tới đây chiếu cố cho An Viễn đường.
- Mời thúc thúc lên xe, chúng ta cùng đi.
Bùi Thúc Anh vô cùng hiền thục mời Trịnh Thế An lên xe.
Cùng lúc đó nàng liền cáo từ mọi người sau đó đoàn người từ từ tiến vào thành.
- Mẹ nó, tại sao lão yêm nô kia lại có thể được lên xe?
Nhiều người thấp giọng chửi bới.
Nhưng nhiều người thì lại ra chiều suy nghĩ, Trịnh Nguyên Giá chắp tay nói:
- Tam ca, tiểu đệ còn phải về báo cáo với huynh trưởng, xin cáo từ trước.
Có thể nói, hôm nay An Viễn đường được hãnh diện một phen.
Bùi Thục Anh không đi tới An Viễn đường, nàng đến đây rồi mời Trịnh Thế An lênxe, khiến cho mọi người phải e ngại.
Đưa mắt nhìn theo, Trịnh Nguyên Tống cùng đai biểu sáu phòng đều tái nhợt sắcmặt.
- Tam thúc, cái con đàn bà thúi kia...
Trong thất phòng một tên tiểu tử lên tiếng, nhưng hắn chưa nói hết lời thì đãbị Trịnh Nguyên Tống giáng cho một cái tát:
- Đường đường là con gái của Bùi công ngươi đừng có ăn nói bừa bãi, có bản lĩnhthì đi học Trịnh Ngôn Khánh, ở Lạc Dương lập nên thanh danh thật lớn, đượchoàng thượng phong cho chức Vân Kỵ úy, có Bùi tịnh hâm mộ, có Trưởng Tôn đạitướng quân nhận làm môn hạ.
Người kia bị đánh cho sưng mặt nhưng không dám có nửa câu oán hận.
- Sĩ Tắc, ngươi lập tức về bẩm báo cho huynh trưởng của ngươi, ta cũng về bẩmbáo cho gia chủ, xem ra An Viễn đường còn hậu chiêu.
Trịnh Sĩ Tắc chính là huynh đệ của Trịnh Sĩ Cơ, cũng là đại biểu thất phòng.
Nghe thấy Trịnh Nguyên Tống phân phó, hắn cũng không dám lãnh đạm vội vàng ứngtiếng mang theo thất phòng tộc nhân hướng vào trong thành.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Trịnh Nguyên Tống nở ra một nụ cười lạnh.
- Tam lão gia chúng ta cũng trở về đi.Ta về nói với tộc trưởng, huynh nói vớiđại ca, đem nay chúng ta gặp hắn ở chỗ cũ.
Đại ca của Trịnh Nguyên Tống chính là Trịnh Nguyên Thọ.
Mà Trịnh Thiện Nguyện thực chất chính là thứ xuất, con vợ lẽ, chỉ vì trước kiaTrịnh Nguyên Thọ và Trịnh Nguyên Tống trước kia còn quá nhỏ không chịu nổi sựchèn ép của thế gia vọng tộc Quan Đông nên Trịnh Thiện Nguyện chấp chưởng kinhđường.
Ở ngoài sáng Kinh Đường có vẻ êm thắm.
Nhưng ở bên trong ba huynh đệ của Trịnh Nguyên Tống đều đoàn kết mong muốn đượcchấp chưởng Kinh Đường..
Trịnh Thế An lúc tới Huỳnh Dương thì ở yên lặng tại một thị trấn phía Đông Nam.
Tuy nói địa vị của Trịnh Thế An không cao nhưng Trịnh Nhân Cơ đối với ông khôngdám có nửa điểm lãnh đạm.
Người khác không rõ lắm nhưng Trịnh Nhân Cơ lại hiểu rất rõ, Trịnh Thế An cómột đứa cháu trai là Trịnh Ngôn Khánh, thi thư song tuyệt, tại sĩ lâm danh khírất cao, chỉ bằng vào chức Vân Kỵ úy một tháng trước hắn nhận được cũng chothấy oai phong của hắn thế nào rồi, từ trước đến giờ chưa có người nào nhỏ tuổihơn Ngôn Khánh mà được phong tước vị này.
Quan trọng là... mạng lưới quan hệ của Trịnh Ngôn Khánh vô cùng mạnh mẽ.
Nhì những người dự thi Cúc chiến thì biết, có hai người là Hà Đông Tiết thị,một người là Hà Đông Bùi thị, một người thuộc về Đậu thị, hiện nay lại còn cóTrưởng Tôn Thịnh đứng ở phía sau.
Cho nên đối với sự sắp xếp cho Trịnh Thế An, Trịnh Nhân Cơ vô cùng dụng tâm.
Chỗ ở của Trịnh Thế An là một nơi tiếp giáp Động Lâm hồ phong cảnh vô cùng độnglòng người.
Đối với một lão nhân mà nói, sự sắp xếp này vô cùng thích đáng.
Hiện nay ở trong trạch viện của Trịnh Thế An, còn có Mao Tiểu Niệm và ThẩmQuang.
Cỗ xe dừng lại ở cửa sân, Trịnh Thế An dưới sự trợ giúp của Bùi Thục Anh màtiến vào bên trong.
- Bùi nương tử, xin nương tử cứ để tiểu gia hỏa kia đến gặp ta, nơi này đều làngười của ta không cần phải lo.
Bùi Thục Anh cười cười:
- Trịnh thúc thúc chúng ta cứ vào nhà nói chuyện.
Sau đó nàng quay đầu kéo Trịnh Ngôn Khánh tới.
- Tiểu nha đầu ngươi cũng đến đây.
- Thiếu gia.
Mao Tiểu Niệm vừa đi ra khỏi chính đường, trông thấy hình bóng quen thuộc liềnchạy tới, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh thoáng chốc nàng đã ngẩn cả người.
Trịnh Ngôn Khánh mỉm cười:
- Gia gia, mọi người cứ tiến vào phòng nói chuyện đã. Thẩm đại ca, huynh sắpxếp ngựa cho tốt.
Thẩm Quang lúc này nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh cũng giật mình.
Nhưng dù sao hắn cũng đã chứng kiến rất nhiều người trong xã hội cho nên khácvới Mao Tiểu Niệm, hắn che giấu được sự kinh ngạc của mình.
- Chuồng ngựa ở bên cạnh, xin mời đi theo ta.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, rồi dắt ngựa đi, Trịnh Thế An cảm thấy hồ đồ,Trịnh Ngôn Khánh đang làm chuyện gì vậy, đem ngựa giao cho Thẩm Quang là đượctại sao phải tự mình đi.
Bùi Thục Anh nói:
- Trịnh thúc thúc, chúng ta vào nhà nói chuyện.
Bùi Thục Anh chỉ ở Động Lâm hồ có một ngày.
Nhưng nàng tới đây chỉ đến xem Trịnh Thế An, ngoài ra nàng không gặp bất kỳngười nào ở Huỳnh Dương.
Sáng sớm hôm sau Bùi Thục Anh đã đi.
Chỉ là nàng vẫn để lại bốn hộ vệ và một tên sai vặt phụ trách chiếu cố củaTrịnh Thế An, hành động này vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa nhiều thâm ý bêntrong, ánh mắt của Trịnh thị thất phòng đều nhìn về phía trạch viện này.
Trịnh Thế An mỗi ngày làm gì, cho dù là thắp hương cũng có người nhìn chằm chằmvào.
Bùi Thục Anh đi tới ngày thứ ba có người kìm nén không được gõ cửa động lâm venhồ này.
- Trịnh huynh, huynh đúng là nhàn nhã.
Người đến đúng là tộc nhân của Trịnh thị luận bối phận thì đúng là huynh đệ củaTrịnh Thế An.
Hắn là tộc lão của chi thứ hai, còn có thân phận chính là phụ thân của Trịnh ViThiện, Trịnh Vi Thiện và Trịnh Thế An có giao tình không kém, Trịnh tổ đến báiphỏng cũng là điều vô cùng phù hợp.
Trịnh Tổ nhè nhẹ đi tới, chỉ mang theo một gã sai vặt.