Soán Đường

Quyển 3 - Chương 71: Thôi thị

Trịnh Ngôn Khánh biết rõ ở Trịnh châu còn có một tộc phòng của Thanh Hà Thôi thị.

Vợ của Trịnh Nhân Cơ cũng là người của Thôi Thị nhưng vì gia thế của Trịnh thị xuống dốc cho nên Thôi thị cũng không muốn ra tay cứu giúp.

Thôi phu nhân hẳn là không mời được Thôi Chí Nhân.

Thôi Chí Nhân có tước vị tứ phẩm khai quốc công, đủ để triệt tiêu áp lực của sáu phòng còn lại.

Trưởng Tôn Thịnh muốn hắn bái phỏng người này thì đã tính trước. Trịnh Ngôn Khánh liền khom mình thi lễ, quay người mà rời đi.

Ra khỏi thư phòng, Trịnh Ngôn Khánh định rời khỏi thư phòng đang chuẩn bị rời đi thì bị Trưởng Tôn Vô Kỵ ngăn lại.

- Trịnh Ngôn Khánh, ta mong ngươi lần sau đừng kể cho Quan Âm tỳ nghe những câu chuyện cổ quái kia nữa, mấy ngày nay nó không chịu đọc sách lộ vẻ kỳ quái, cái gì là hồ ly tinh cái gì là mỹ nhân ngư, ngươi cũng là người đọc sách cũng biết được đó chỉ là những quái lực loạn thần chuyện này lan truyền ra thanh danh của ngươi cũng không ổn.

- Vô Kỵ huynh, ta cũng biết rằng huynh lo lắng Quan Âm tỳ nhưng Quan Âm tỳ tuổi còn nhỏ nàng thích những điều đó, hăng hái say sưa nghe kể chuyện, vậy thì cứ để cho muội ấy được thỏa mãn vui sướng, việc gì phải cưỡng cầu.

- Thế nhưng ngươi có biết hay không, muội ấy...

Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng không vui, sắc mặt âm trầm kéo Trịnh Ngôn Khánh qua một bên:

- Hảo ý của ngươi ta cũng biết nhưng ngươi có biết rằng những ngày hôm nay Quan Âm tỳ vô cùng cổ quái không?

- Ví dụ như muội ấy buổi sáng nằm ý không dậy khiến cho mẹ ta phải lo lắng, lúc đó nó mới nói, phải để vương tử hôn môi thì mới có thể tỉnh lại.

Khiến cho mẹ ta huyên náo một hồi, làm nên tình huống dở khóc dở cười.

Hoặc là lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ đọc sách nàng ta đem mấy tỳ nữa ra ngoài cửa sổ giả thần giả quỷ.

Thậm chí còn đem tì nữ làm nên bộ dáng của Hồ ly tinh dụ dỗ Trưởng Tôn Vô Kỵ sau đó trịnh trọng tuyên bố khảo nghiệm ý chí của hắn.

Loại chuyện này phát sinh tới lần thứ ba thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã chịu không được.

Bất đắc dĩ hắn đành phải tới tìm Trịnh Ngôn Khánh.

Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hơi buồn cười, hắn không ngờ Trưởng Tôn hoàng hậu hiền lương khi còn bé lại có tính tình này.

Hắn liên tục ghi nhận lời nói của Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này mới qua cửa được.

Chỉ là lúc Trịnh Ngôn Khánh đi khỏi, bị Trưởng Tôn Vô Kỵ giữ chặt lại, thần thần bí bí mà hỏi:

- Ngôn Khánh, Tam Quốc diễn nghĩa của ngươi còn có phần sau không?

-----------

Ngày hai tháng ba

Trịnh Ngôn Khánh ngày hôm nay đường về Lạc Dương.

Ngày hôm nay có rất nhiều nhã sĩ phong lưu thư sinh hoặc mang theo nữ quyến hoặc đi một mình tới bên bờ Lạc Thủy, ngâm thơ đối hát.

Trịnh Ngôn Khánh ngồi sau xe, Ngọc Đề Tuấn theo sát phía sau.

Ba huynh đệ họ Đảng một người đánh xe hai người cưỡi ngựa tất cả đều mang cung tiễn đao kiếm theo bên người, khí khái hào hùng vô cùng rời khỏi Lạc Dương. Ba huynh đệ này hấp dẫn không ít những thiếu nữ hoài xuân, chỉ là không ai dám bước ra ngăn cản, nhìn cỗ xe và chiến mã sang trọng này bọn họ đều biết rằng đây chính là phú hào.

Xe ngựa chạy khỏi Lạc Dương theo đại lộ mà tiến tới.

Trịnh Ngôn Khánh khẽ vuốt ve hai con chó ngao bên cạnh của mình, hai con mắt của hắn thì nắm chặt, trong lòng suy nghĩ về những chuyện cần làm khi tới Lạc Dương. Nếu như Trương Trọng Kiên không thể làm xong việc thì tình huống vô cùng không tốt, Trịnh Nhân Cơ làm sao có thể chống lại sự công kích của những phòng còn lại?

Tuy nhiên Trưởng Tôn Thịnh không phải muốn hắn đến gặp tộc nhân Thôi thị, thu nhận sự ủng hộ của họ Thôi ở Trịnh Châu hay sao?

Nhưng Ngôn Khánh rất rõ ràng đối với thế gia đại tộc mà nói, gia tộc tranh chấp với nhau, những người đừng ngoài cho dù ra mặt tương trợ nhưng cũng chỉ khiến cho Trịnh Thiện Nguyện không dám dùng một số thủ đoạn hạ lưu để đối phó mà thôi.

Mọi chuyện vẫn cần phải dựa vào thực lực của song phương.

Dù sao thế gia đại tộc rắc rối tình huống cũng rất phức tạp, Trịnh Ngôn Khánh thở dài một tiếng, Lý Kiến Thành là con rể nhà họ Trịnh ở tam phòng, chuyện này khiến cho Trịnh Thiện Nguyện cũng có ưu thế, nếu như Trường An Lý Uyên có thể đứng ra nói một câu thì hiệu quả vô cùng lớn, chỉ là Lý Uyên có thể ra mặt không?

Cho dù hắn quan tâm tới Trịnh Ngôn Khánh thì cũng không vì Trịnh Ngôn Khánh mà tham dự cuộc đấu tranh nội bộ của Trịnh gia.

Ngôn Khánh nghĩ tới đây không khỏi thầm lắc đầu.

Nếu như Trịnh Nhân Cơ thật sự bị đẩy ra khỏi An Viễn đường thì Đông Sơn tái khởi ngày sau làm sao có thể chuẩn bị được?

Mọi thứ trước hết phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất đây cũng là thói quen của Trịnh Ngôn Khánh, hắn ở trong xe lâm vào trầm tư.

Bất tri bất giác ánh mặt trời tươi đẹp đã bị mây đen che lấp.

Sau giờ ngọ thời tiết thay đổi bất ngờ, trên bầu trời lại xuất hiện mưa bụi tí tách.

Đảng Sĩ Kiệt bỗng nhiên cất tiếng đánh tan sự trầm tư của Trịnh Ngôn Khánh:

- Thiếu gia, trận mưa này có vẻ lớn, chúng ta tìm một chỗ để trú đi.

Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu.

Hắn biết rằng đi trong trời mưa rất dễ gặp chuyện không may.

Chỉ là hắn cũng biết, mưa phùn này đối với người canh nông mà nói là vô cùng trân quý, mùa màng sẽ vô cùng tốt tươi.

- Ta nhớ bốn năm trước đi qua đây, phía trước có một mảng rừng thưa, bên trong hình như còn có nhà gỗ.

- Chỉ là không hiểu bốn năm trôi qua gian nhà gỗ kia còn không, Sĩ Anh Sĩ Hùng các ngươi cưỡi ngựa qua đó xem một chút, nếu như còn thì chúng ta vào đó trú mưa, mong rằng trận mưa này cũng không quá lâu.

Đảng Sĩ Anh, Đảng Sĩ Hùng hai huynh đệ ứng tiếng rồi lập tức chạy đi.

Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả nói:

- Sĩ Kiệt, trận mưa này có vẻ lớn, nếu như mà nó không ngừng thì xem ra chúng ta phải ngủ ở ngoài trời hoang rồi.

Đảng Sĩ Kiệt là người cẩn thận, hắn vung roi ngựa, miệng không ngừng thét to, cỗ xe tiến lên rồi đi nhanh hơn.

Cỗ xe nhanh chóng đi vào trong rừng thưa, dừng ở căn nhà gỗ kia.

Chỉ là nhà gỗ đó lâu năm không tu sửa, tuy bị tàn phá nhưng che mưa che gió vẫn được, hai người Trịnh Ngôn Khánh sau khi tới rừng thưa, hai huynh đệ họ Đảng đã tiến vào bên trong đốt lò sưởi lên.

Căn nhà gỗ này không thiếu củi lửa, chắc là người nào hảo tâm đi ngang qua để lại thuận tiện cho người đi đường đốt để sưởi ấm.

Mấy người Trịnh Ngôn Khánh dùng cơm tối qua loa rồi đi nghỉ.