Bọn họ đều biết Trịnh Ngôn Khánh là môn sinh đắc ý của Trưởng Tôn đại nhân, tên tuổi vang dội.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười, kéo Trưởng Tôn Vô Cấu vào chỗ hành lang mà ngồi xuống:
- Quan Âm tỳ đã nghe lời vậy thì ta kể cho muội nghe một câu chuyện.
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ, trong Tam Quốc muốn tìm ra một câu chuyện kể cho Quan Âm tỳ đúng là rất khó.
Ngôn Khánh giật mình, chợt nhớ tới câu chuyện về công chúa bạch tuyết ở đời sau.
Loại câu chuyện này đối với tiểu nữ hài nhi mà nói, hấp dẫn nhất là ở việc phân ra thiện ác rõ ràng.
- Thật lâu thật lâu trước đây có một hoàng hậu độc ác...
Nói thật công chúa bạch tuyết là truyện phương tây nhưng nó lại bắt nguồn ở bối cảnh phương đông, Trưởng Tôn Vô Cấu nghe một hồi thì trở nên mê mẩn, đôi mắt lúng liếng liền trở nên căng tròn.
Mà những tỳ nữ kia cũng cảm thấy hứng thú, chạy tới nghe tiểu lang quân kể chuyện.
Nghe Ngôn Khánh kể đến đoạn công chúa bạch tuyết ăn phải quả táo độc, Trưởng Tôn Vô Cấu đỏ cả hai mắt lên, liên tục nắm chặt cánh tay của Ngôn Khánh.
- Tiểu ca ca, có phải công chúa bạch tuyết chết rồi không? Vô Cấu không muốn công chúa bạch tuyết phải chết.
Trịnh Ngôn Khánh dở khóc dở cười, gãi gãi đầu xoa đầu Trưởng Tôn Vô Cấu:
- Công chúa bạch tuyết dĩ nhiên là không chết.
Vì vậy hắn tiếp tục kể chuyện Trưởng Tôn Vô Cấu càng nghe thì khuôn mặt càng cười tươi rạng rỡ, những tỳ nữ khác cũng vô cùng vui vẻ.
- Được rồi, tiểu ca ca phải về.
Vô Cấu có vẻ không tình nguyện, nắm cánh tay của Trịnh Ngôn Khánh, thà chết cũng không buông:
- Không được, tiểu ca ca phải kể tiếp cơ.
- Quan Âm tỳ nếu như nghe lời thì sau này mỗi ngày ta đều kể chuyện cho muội.
- Thật không?
- Đương nhiên là thật, tiểu ca ca nói sẽ giữ lời.
Vô Cấu lúc này mới buông tha cho Trịnh Ngôn Khánh, lưu luyến không rời tiễn đi.
Ngôn Khánh ra khỏi đại môn là lúc vào buổi trưa.
Ngôn Khánh dắt ngựa từ từ chậm rãi đi trên phố.
Vốn hắn định tiện đường đi qua nhà Bùi Nhân Cơ mà vào thăm Bùi Hành Nghiễm, nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện xấu của hắn và Bùi Thúy Vân vẫn chưa qua, bây giờ mạo muội tới Bùi gia thì chẳng phải là dấy nên lời đồn nữa sao?
Không thể phủ nhận Trịnh Ngôn Khánh cũng thích ở cạnh Bùi Thúy Vân.
Dù sao có mỹ nhân làm bạn cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ, Trịnh Ngôn Khánh cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ là có chút không tốt, chính là Thúy Vân mỗi khi gặp Trịnh Ngôn Khánh đều đòi hắn làm thơ.
Sau cơn mưa, thành Lạc Dương không khí đặc biệt trong lành.
Ngôn Khánh ngẩng đầu thấy sắc trời còn sớm, liền ra phố mua rượu và một ít đồ ăn, lại mua hai hộp bánh ngọt chuyển đến Lạc Dương huyện lao.
Hùng Đại Hải hiện nay cũng đã ngồi tù được một thời gian khá dài rồi.
Trịnh Ngôn Khánh luôn sợ hãi hắn bị trong lao bị đè nén, nên thậm chí còn để lại Hàng Long công cho Hùng Đại Hải trong tù tập võ, Hùng Đại Hải vô cùng hưng thú.
Trông coi huyện lao vẫn là Đồng Hoàn.
Vừa nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh, Đồng Hoàn vội vàng tiến lên chào đón mà vấn an:
- Trịnh công tử, công tử đến thăm huynh đệ của mình sao?
- Đồng đại nhân vất vả rồi.
Trịnh Ngôn Khánh lấy rượu và thức ăn đưa cho hắn:
- Đây là một chút tâm ý của ta, huynh đệ của ta bên trong, phiền đại nhân hao tâm một chút.
- Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi.
Đồng Hoàn híp hai mắt lại thành một đường nhỏ.
- Trịnh công tử không phải là người bình thường, địa vị xuất thân bất đồng với chúng ta, đối với những khổ cực này quả là không đáng gì.
Kỳ thật đối với địa vị của Trịnh Ngôn Khánh bây giờ, chỉ cần phái người tới phân phó một tiếng, bọn Đồng Hoàn cũng không dám từ chối.
Chỉ là Ngôn Khánh vẫn như lúc trước không có chuyển biến gì lớn.
Điều này khiến cho bọn Đồng Hoàn cảm thấy ấm áp, cảm thấy Trịnh Ngôn Khánh vẫn để cho bọn họ một chút mặt mũi.
Ngôn Khánh kính Đồng Hoàn một xích, Đồng Hoàn kính lại hắn một trượng mà thôi.
- Huynh đệ ta trong thời gian này tốt chứ?
Ngôn Khánh thấp giọng hỏi thăm, nụ cười trên miệng của Đồng Hoàn bỗng trở nên không được tự nhiên.
- Thế nào có phải hắn gây phiền toái cho đại nhân?
- Phiền toái thì không có, chỉ là gần đây trong lao kín hết người không để ý tới Hùng huynh đệ được, để hắn ở chung với mấy người kia, ta không cân nhắc chu toàn, lúc đưa đồ ăn cho Hùng huynh đệ, đám điêu dân kia nhìn thấy liền tới tranh giành, Hùng huynh đệ quá nóng nảy hoàn thủ phản kích đã đả thương mấy người rồi.
- Sao?
Chỉ là Trịnh thiếu gia cứ yên tâm, đó đều là lũ du côn trên phố, việc này ta đã đè nén xuống.
Trịnh Ngôn Khánh nghe xong không nói nhiều lời lấy ra ba quan tiền nhét vào trong tay của Đồng Hoàn.
- Đồng đại nhân, ta hôm nay không mang theo nhiều tiền, số tiền này để cho đại nhân uống rượu.
- Về phía tổn trị thương, ta sẽ thông báo cho Hùng gia, chữa trị cho đám du côn kia. Ngươi cũng biết, Hùng huynh đệ của ta tính tình nóng nảy, xung đột khó tránh khỏi nên phiền đại nhân hao tổn thêm tâm tư.
- Việc này ngài cũng đừng báo lên trên, Phòng đại nhân tuy có chút giao tình với ta, là quan hệ chú cháu nhưng thiết diện vô tư, ta sợ ông ấy sẽ mất hứng.
Ta cho ngươi tiền nhưng cũng là cảnh cáo ngươi.
Nhớ ngày đó ngươi nhận tiền của ta, đáp ứng cho Hùng Đại Hải một gian phòng độc lập hôm nay tại sao lấy cớ nhiều phạm nhân mà chuyển cho hắn ở hỗn tạp? Người bị thương ta sẽ bồi thường tiền nhưng ngươi muốn đỗi đãi với Hùng Đại Hải thế nào thì đối đãi.
Ta với Hà Nam doãn Phòng Ngạn Khiêm là quan hệ chú cháu, gây chuyện ra ta sẽ tìm Phòng Ngạn Khiêm nói đạo lý.
Lạc Dương huyện lao tuy nói là trực thuộc huyện nha nhưng cũng chịu sự quản lý của Hà Nam doãn.
Người trong thiên hạ ai không biết Phòng đại nhân liêm khiết chính trực, cũng có mấy người không biết nhờ bài Vôi Ngâm của Trịnh Ngôn Khánh mà Phòng Ngạn Khiêm mới được một bước lên mây. Nói chú cháu là quan hệ thô thiển không chừng... Đồng Hoàn là loại người nào dĩ nhiên là hiểu chuyện này.
Hắn làm sao có thể nhận ra trong lời nói của Trịnh Ngôn Khánh có vẻ không vui, hắn liền vội vàng nói:
- Trịnh thiếu gia yên tâm, chuyện của Đại Hải ta sẽ làm cho thật tốt, không để cho Hùng thiếu gia phản ủy khuất. À, đám du côn kia cứ để cho bọn chúng ở chung một phòng là được, Hùng thiếu gia có một vị ca ca như Trịnh thiếu gia đúng là phúc khí.
Trịnh Ngôn Khánh nghe thấy Đồng Hoàn nói một câu này liền đem rượu thức ăn và tiền nhét vào trong tay của hắn.