Trịnh Ngôn Khánh rất rõ ràng, tuổi thọ của nhà Tùy sẽ không tới mười năm nữa, mà lúc đó Từ Thế Tích đã hơn hai mươi tuổi, lúc này tiền đồ của hắn có ích lợi gì. Hắn biết rõ quan hệ giữa Từ Thế Tích và hắn là không tệ nhưng hắn cũng cần một lực tuyến liên hệ giữa Từ Thế Tích và hắn cùng một chỗ.
Có Lý Cơ, Trịnh Ngôn Khánh biết rõ ràng mình cũng có liên quan với Lý Uyên.
Nhưng điều đó là chưa đủ.
Con của Lý Uyên ai cũng ngoan tâm thủ lạt, ngay cả huynh đệ cũng không buông tha thì há có thể bỏ qua một đệ tử tộc nhân? Trịnh Ngôn Khánh một mực ôm đùi, suy tư nghĩ cách bảo vệ cho mình.
Từ Thế Tích là một tấm lưới khá chắc, còn có Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, có những người này hắn đủ để than thản ôm đùi tiêu dao khoái hoạt.
Lại nói tiếp, Ngôn Khánh rất tiếc nuối.
Lý Uyên hai lần đi vào Lạc Dương hai lần hắn đều chưa gặp mặt.
Ngẫm lại hắn cũng thật không cam lòng, thân phận và địa vị của Lý Uyên hiện tại vô cùng nhạy cảm vô cùng vi diệu.
Cảnh đêm âm trầm, mọi người đã ngủ say
Ngôn Khánh không ngủ được hắn ngồi ở cửa hiên, chăm chú pha trà.
Hương trà tràn ngập tiếng lá trúc sàn sạt, Trịnh Ngôn Khánh lúc này híp nửa mắt tựa như đã ngủ, tuy nhiên gió thổi lung lay hắn lập tức sẽ có phản ứng.
Trịnh gia nội chiến?
Ngôn Khánh cũng không thèm để ý đến chuyện này.
Với thân phận địa vị tài phú của hắn hôm nay, mặc kệ Trịnh Nhân Cơ có thể chấp chưởng An Viễn đường hay không, Trịnh gia cũng không thể động đến hắn.
Hắn đường đường là Vân Kỵ úy trong triều đình.
Lại là đệ tử của Trưởng Tôn Thịnh, cho dù là Trịnh Thiện Nguyện hay là Trịnh Sĩ Cơ, cho dù muốn chạm vào Trịnh Ngôn Khánh cũng phải suy nghĩ lợi hại, cho nên Trịnh Ngôn Khánh không sợ.
Hắn hiện tại đang suy nghĩ làm sao để tổ tôn hắn đạt được lợi ích.
Làm sao để cho Trịnh Thế An có thể tiến vào trong tộc hội như vậy ngày sau hắn ở Trịnh gia cũng có một địa vị.
Chớ xem thường lão tộc hội ở thời đại này, tông tộc đôi khi có thể ảnh hưởng tới một triều đại.
Một lão tộc hội có thể ẩn chứa một lực lượng khổng lồ, có thể phát ra tiếng nói của mình ở trong tộc, đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, nó có chỗ tốt cực kỳ lớn, cái này cũng giống như là thường vụ cho trong huyện ủy vậy, tác dụng vô cùng to lớn.
Cha mẹ thân sinh, đến nay không có manh mối.
Ngôn Hổ sống chết không rõ, hắn cũng không biết cha ruột của hắn là ai, nhất định phải đứng vững ở trong Trịnh gia.
Theo Trịnh Thế An quy tông, đây là bước đầu tiên.
Lấy được chức vị lão tộc hội hắn sẽ tiến hành kế hoạch bước thứ hai.
Rồi sau đó theo thời gian sẽ khống chế cả Huỳnh Dương Trịnh thị.
Thông qua Trịnh thị hắn có thể xây dựng thế trận bất bại, cho dù Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân có tranh đoạt chức vị thái tử thì hắn cũng sẽ đứng ở vị trí trung lập, tìm cơ hội.
Dựa lưng vào cây đại thụ Trịnh gia hắn sẽ có mạng lưới quan hệ rất lớn, lúc đó ai còn dám động tới hắn?
Bản vẽ này chính là bản vẽ Khúc Viên cày ba năm trước.
So với những chiếc cày ở thời tùy đường thì Khúc viên cày này đã cải tiến hơn rất nhiều, cầm cày không những thuận tiện hơn mà còn có thể dễ dàng quay đầu, so với cày thẳng thì thuận tiện hơn rất nhiều, thuận tiện cho con người sử dụng và súc vật kéo.
Căn cứ vào trí nhớ của mình, Trịnh Ngôn Khánh đã vẽ ra bản vẽ của chiếc cày này.
Loại cày này đem ra sử dụng có thể thâm canh, cày sâu tới ba tấc.
Đồng thời cũng đem đất đẩy ra bên cạnh, giảm bớt lực cản.
Trong lịch sử, chiếc cày này khi xuất hiện nó đã cải tiến nông nghiệp, mặc dù trải qua bốn triều tống nguyên minh thanh thậm chí là nước cộng hòa về sau cũng không có chuyển biến gì lớn.
Đời sau chỉ đem nó cải biến cho nhỏ hơn, khiến hợp lý hóa hơn mà thôi.
Trịnh Ngôn Khánh sắp đặt thiết kế Khúc viên cày, sau đó đã nhờ Hùng Đại Chuy, tự mình chế tạo.
Nhưng lúc đó chỉ mới chế tạo một cái, hắn cần tìm một cơ hội thích hợp để mở rộng khúc viên cày này ra.
Đem kỹ thuật chế biến đường cát giao cho Trương Trọng Kiên đã khiến cho hắn nhận được tình hữu nghị với Trương thị gia tộc.
Hiện tại hắn muốn có tiếng nói ở trong Trịnh thị gia tộc, giao Khúc viên cày này ra chính là thời điểm gặt hái.
Nghĩ tới đây, Ngôn Khánh liền đem bản vẽ của khúc viên cày đặt lại vào trong hộp.
Uống thêm một ngụm trà nữa, Ngôn Khánh nhắm mắt lại, tận hưởng gió đêm rồi thở ra một hơi.
Ngày hôm sau, Ngôn Khánh đã sớm rời giường.
Tuy đêm qua qua ngủ hơi trễ nhưng đồng hồ sinh học đã thành thói quen cho nên vừa mới tới giờ dần, trời còn đang tối thì Ngôn Khánh đã tỉnh lại.
Hắn mang theo hai con chó ngao đi ra khỏi trúc viên.
Chạy ba bốn vòng xong, Trịnh Ngôn Khánh liền dừng lại trong một bãi đất trống để bắt đầu luyện công.
Một đạo dưỡng sinh thuật sau khi luyện xong, Trịnh Ngôn Khánh bắt đầu tập trung tư tưởng suy nghĩ về Hỗn Nguyên Thung.
Hỗn Nguyên Thung là thứ mà Trưởng Tôn Thịnh truyền cho Trịnh Ngôn Khánh, dùng để dẹp loạn khí huyết, tăng sự phù trợ cho dưỡng sinh thuật, rất có hiệu dụng.
Đồn thời Hỗn Nguyên Thung có thể tăng trưởng thị lực và khả năng cường tráng thân thể.
Đây là căn bản cho việc học tập tiễn thuật của Trưởng Tôn Thịnh. Thị lực của Ngôn Khánh vốn đã tốt hơn so với người bình thường nay lại được sự trợ giúp của Hỗn Nguyên Thung.
Trời bắt đầu tờ mờ sáng, mọi người ở trong trúc viên cũng đã bắt đầu có hoạt động.
Mao Vượng bắt đầu quét dọn con đường ở trong trúc viên mà ba huynh đệ Đảng Sĩ Kiệt dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Quang đang bắt đầu cùng với Từ Thế Tích và Vương Chính luyện đao pháp, rồi luyện tập thuật cưỡi ngựa mã giáo căn bản.
Thừa dịp Từ Thế Tích luyện công, Vương Chính khoan thai thay đổi cái áo rộng từ từ bước tới rừng trúc.
Trịnh Ngôn Khánh gọi Mã Tam Bảo tới, đem một phong thư giao cho hắn.
- Tam Bảo ta có một chuyện vô cùng quan trọng cần giao cho ngươi.
Ngươi cầm lấy phong thư ngày, trưa nay nhanh chóng tiến về Giang Đô Trương phủ giao cho Trương tam ca, nói với Trương tam ca, trong vòng mười ngày phải xử lý thỏa đáng, ta sẽ thiếu nợ hắn một nhân tình.
Mã Tam Bảo trịnh trọng gật đầu, sau khi tiếp nhận thư thì chuẩn bị vật phẩm.