- Ha mẹ quên rồi sao, chính là tên Bán Duyến Quân đó ?
- À, chính là người sáng chế ra Vịnh Ngỗng thể, làm bài thơ có câu sĩ cam phần tử bất công hầu phải không?
- Ngoài hắn ra, còn có thể là ai?
Thanh nien kia lại lên xe, thúc xe mà đi.
Tiểu nữ hài kia nhịn không được mà hỏi:
- Mẹ, ai là Bán Duyến Quân vậy?
- Là hài đồng tử vừa rồi.
Tiểu nữ hài muốn hỏi tiếp nhưng đã bị thanh niên kia cướp lời:
- Mẹ, chúng ta vừa từ Trường An tới, không biết bán duyến quân và gia gia của hắn sống nương tựa lẫn nhau, trước kia phụ thân của hắn cũng vì muốn tránh ồn ào nên thoái thác căn nhà mà Trịnh gia cho. Tiểu hài nhi này có chút thần kỳ, mỗi sáng sớm mặc mưa gió đều tới Học Xá ở trường, cho nên Lạc Dương Thành còn gọ con đường này là Trúc Viên Sách Đường.
- A...
Phu nhân xinh đẹp kia kìm không được mà gật đầu:
- Xem ra đồng tử kia đúng là không tầm thường.
- Cung không hẳn vậy.
Thanh niên kia lái xe, đi vào Y Thủy Kiều
Hắn khẽ nói:
- Gia gia của Bán Duyến Quân là thương nhân, cho nên xuất thân của hắn hôm nay chỉ là danh sĩ phong lưu không khó, nhưng nếu có thành tựu thì không hề đơn giản.
- Ha ha, nói như thế thì phải xem có người muốn giúp hay không.
Phu nhân xinh đẹp cười cười:
- Nếu như có người đắc lực giúp hắn, xuất thân tứ phẩm cũng không tính là gì, chỉ cần hắn có bổn sự, sau khi trở về nói đệ đệ của con lưu ý chú là được, nói không chừng tương lai nó có đại tiền đồ.
- Đúng thế, mẫu thân nói hắn có đại tiền đồ thì dĩ nhiên không phải là giả rồi.
Thanh niên kia cười cười sau đó lái xe qua Y Thủy Kiều.
Phu nhân xinh đẹp cũng không nói năng rườm rà ôm tiểu hài nhia kia đang nhắm mắt lại, giống như ngủ say.
Trịnh Ngôn Khánh đi vào học xá, giống như ngày thường, sửa sang lại phòng học.
Sau khi hắn hoàn tất, chỉ thấy Đậu Phụng Tiết ngồi ở trên xe ngựa, mang vào một gói nhỏ.
- Ngôn Khánh, ăn bánh nào.
Mở hộp ra chỉ thấy bên trong có bốn cái bánh nhỏ.
Ngôn Khánh cười ha hả lấy một cái ra ăn, Đậu Phụng Tiết cũng sóng vai với hắn ở trên bậc thang mà ăn điểm tâm.
Hiện nay Ngôn Khánh ở Đậu gia học xá là một tồn tại đặc biệt, các hài tử cùng tuổi vừa muốn tìm hắn đi chơi vừa không dám tìm bởi vì Ngôn Khánh sau khi trở về, người trong nhà đã nói cho bọn họ biết, các ngươi tới học xá gặp tiểu hài nhi của Trịnh gia không được tùy tiện trêu chọc, người ta chính là Ngỗng công tử đại danh đỉnh đỉnh, tuổi không lớn nhưng rất nổi danh.
Thậm chí một tiểu hài tử muốn ra ngoài chơi đùa cũng bị đại nhân quát lớn:
- Ngươi xem đi, Ngỗng công tử người ta bằng tuổi ngươi danh tiếng như vậy mà vẫn tới tiên sinh thỉnh giáo, các ngươi cả ngày chỉ biết rong chơi thì đến khi nào mới có thể viết ra Vịnh Ngỗng thơ?
Kể từ đó, bọn nhỏ đối với Ngôn Khánh có chút tôn kính, lại sợ hãi, lại có phần ghen ghét.
Vì vậy Ngôn Khánh thời gian qua cũng bị cô lập, không khác biệt với Đậu Phụng Tiết là mấy. Không chỉ ở trong các lớp học vỡ lòng, ngay cả các học sinh lớp khác cũng đều bị các tiên sinh cảnh cáo không được chọc tới Trịnh Ngôn Khánh. Khắp học xá, chỉ có Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết là bạn với nhau, có khi Trịnh Ngôn Khánh có cảm giác đồng bạn tương liên.
- Trịnh Ngôn Khánh.
Ánh mắt trời tối lại, một người bước tới trước mặt Ngôn Khánh.
Đậu Phụng Tiết run rẩy một chút, khẽ lùi về phía sau, đem thân thể nấp sau lưng Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh ngẩng đầu, không vui nói:
- Đậu Hiếu, ngươi che mất ánh nắng của ta rồi.
Người trước mặt Trịnh Ngôn Khánh chính là người trước kia khi dễ Đậu Phụng Tiết, về sau lại bị Trịnh Ngôn Khánh giáo huấn cho một trận, trên người của hắn mặc một cái áo vải xanh gia trời, chân đeo giày vải, chắp tay sau lưng, tỏ ra thái độ nhăn nhó.
- A!
Đậu Hiếu vội vàng nghiêng người đi, nhìn bánh bọt trong tay Ngôn Khánh và Đậu Phụng Tiết, khẽ nuốt nước miếng.
- Ngươi có đói bụng không?
Ngôn Khánh biết rõ, nhà Đậu Hiếu cũng không giàu có, trong nhà bảy người hắn nhỏ tuổi nhất, dựa vào Đậu gia cho lộ điền mà sinh sống, bọn họ có thể đưa Đậu Hiếu tới đây đọc sách cũng không phải là điều dễ dàng. Điểm tâm? Nhà nghèo miễn cưỡng no bụng là được, điểm tâm đối với bọn họ mà nói là một chuyện xa xỉ.
Đậu Hiếu đỏ mặt lên không trả lời.
- Mời ngươi ăn bánh.
Ngôn Khánh cầm lấy hộp bánh đưa cho Đậu Hiếu.
Đậu Phụng Tiết ở phía sau hắn khẽ chọc một cái ý nói: Tại sao lại phải mời hắn ăn bánh?
- Ta không đói.
Đậu Hiếu lắc đầu liên tục, bàn tay chắp lại sau lưng, nhưng đôi mắt đôi lúc lại liếc nhìn hộp bánh của Ngôn Khánh.
- Đây chính là bánh ngọt rất nổi danh ở Lạc Dương đó.
Trịnh Ngôn Khánh nở nụ cười:
- Cho ngươi ăn, ăn rồi ít nói lời vô ích, ngươi có phải có chuyện tới tìm ta không? Ăn trước rồi nói sau.
- A....
Đậu Hiếu do dự một chút, đưa tay khẽ lấy cái bánh trong hộp.
Hắn ăn như hổ đói.
Trịnh Ngôn Khánh nhịn cười không được mà nói tiếp:
- Còn thừa một cái ngươi ăn nốt đi.
- Cái này...
- Được rồi, không nói nhảm nữa, ăn xong rồi nói, chốc lát tiên sinh sẽ đến.
Đậu Phụng Tiết tuy trong lòng không vui nhưng không ngăn cản Ngôn Khánh, hơn nữa hắn cũng không dám... Mấy cái bánh ngọt này đối với hắn mà nói không đáng là gì. Thế nhưng đối với Đậu Hiếu mà nói giống như là lễ mừng năm mới vậy, hắn ăn xong cái bánh ngọt kia, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Ngôn Khánh, ra vẻ muốn dập đầu.
- Trịnh Ngôn Khánh, ta tới là để thực hiện lời hứa trước kia...
- Lời hứa?
- Hôm qua Thiên tiên sinh giảng bài, nói trượng phụ nói phải giữ lời, ta trước kia cùng ngươi đánh nhau, ai thua phải dập đầu trước đối phương ba cái.
Chỉ là ta về sau...
- Ngươi tìm ta vì chuyện này?
- Đúng thế!
Trịnh Ngôn Khánh thở ra một hơi:
- Được rồi, ta đã sớm quên chuyện này.
- Vậy làm sao được?
Đậu Hiếu hơi nóng nảy, lớp học tuy nói lấy nhập môn kinh sử làm chủ nhưng ngẫu nhiên vẫn có những thứ khác.
Các tiên sinh lúc cao hứng còn kể một chút điển cố.
Hôm qua hắn nghe xong câu chuyện Quý Bố một dạ giá trị nghìn vàng thì tràn ngập cảm xúc cảm thấy đại trượng phu trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cho nên sáng sớm đi tới học xá, bởi vì hắn biết Ngôn Khánh đi rất sớm.
Hắn muốn khấu đầu ba cái trả lại bằng không trong lòng rất không thoải mái, nhưng không ngờ Đậu Phụng Tiết cũng ở đây, không đợi dập đầu đã ăn hai cái bánh, Đậu Hiếu càng cảm thấy ngượng ngùng.