Nếu như không phải có chút danh tiếng, lại có Hột Lăng Đậu Uy ra mặt khiến cho Trịnh Nhân Cơ không dám hành động thiếu suy nghĩ thì chỉ sợ tổ tôn bọn họ hôm nay cũng không khác gì hai cái đầu kia. Gia nô cuối cùng cũng là của cải của chủ nhà, ở thời đại này, tuy nói gia nô được cấp hộ tịch nhưng địa vị không được cải biến quá lớn, cũng chỉ là một con kiến, tùy thời có thể bị nghiền chết.
Sau này mình phải cẩn thận hơn mới được....
- Lão thúc, mọi chuyện đã xử lý xong, hai tên nô tài này gây chuyện xích mích thị phi, trộm đi bảo bối của đại công tử, còn mưu toan giá họa cho mọi người. Đại công tử và puh nhân cũng là bị người khác lừa dối, khiến cho mọi người oan uổng, trước đó vài ngày, Ti Triêu Yết Giả Thôi Quân Túc Thôi đại nhân đi qua Lạc Dương còn gọi Thôi phu nhân qua trách mắng một phen.
Ti Triêu Yết giả chính là giống như chức quan ngoại giao ở đời sau.
Mà Thôi Túc Quan chính là đại biểu nhân vật ở Trịnh Châu Phòng của Thanh Hà Thôi thị, bởi vì chuyện liên quan tới thái tử cho nên, Thôi gia cũng phải chấn động, phái Thôi Quân Túc ra mặt, đại biểu cho Trịnh Châu Thôi Thị. Hiển nhiên Thôi gia cũng chú ý tới sự tồn tại của Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh không ngớt cất tiếng:
- Cần gì phải như vậy, cần gì phải như vậy.
Trong lòng ông thực sự lúc trước có oán khí nhưng hiện tại một chút cũng không có.
Trịnh Vi Thiện nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Phụ tủ Thôi Đạo Lâm cũng phải trừng phạt cho đúng tội, lão thúc chớ để ở trong lòng... Ngôn Khánh đây là đồ đạc Nhan tiên sinh chuyển cho cậu, ông ấy còn chuyển lời, cậu đã là Ngỗng công tử, thì đánh cược ngày đó ông ấy sẽ không lưu tình.
Nói xong Trịnh Vi Thiện sai người mang tới một cái giỏ, để trước mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Bên trong cái giỏ là các loại bút ký bản thảo còn sót lại của Trịnh Ngôn Khánh, Nhan Sư Cổ quả nhiên sửa sang lại một phen.
- Nhan tiên sinh còn nói, cậu thiên tư thông minh, chính là kỳ tài trăm năm khó gặp.
- Nhưng càng vì vậy thì càng nên đem tinh lực đặt trên con đường chính đạo, chứ không phải cả ngày nghĩ đến việc biên chuyện tiêu khiển. Chính cậu cũng nói, thơ chỉ là một con đường nhỏ kinh sử mới là cao nhất, ngày sau nếu như cậu muốn xem sách gì thì có thể nói cho ông ấy biết, ông ấy sẽ nghĩ cách.
- Nhan Sư Cổ thật là chân quân tử.
Trịnh Ngôn Khánh mỉm cười:
- Kính xin Vi Thiện thúc chuyển cáo tới Nhan tiên sinh, Ngôn Khánh nhớ kỹ lời ông ấy nói, sẽ không làm cho ông ấy phải thất vọng.
Nói cách khác, Nhan Sư Cổ sẽ không nhận Trịnh Ngôn Khánh làm đệ tử.
Trong lòng Trịnh Thế An cảm thấy hơi thất vọng đồng thời cũng thấp thỏm không yên, Nhan Sư Cổ kia chính là danh sĩ chân chính, gia đình có tiếng, Ngôn Khánh có thể là đối thủ của hắn sao? Thật khiến cho người ta phải cảm thấy bất an.
Chỉ là Ngôn Khánh ngược lại lộ ra vẻ bình tĩnh, một chút bối rối cũng không có.
Trịnh Vi Thiện đem tổ tôn của Trịnh Thế An đi vòng quanh Lạc Dương, không vào thành mà thẳng về phía Tây Nam.
Trên đường đi, Trịnh Thế An đột nhiên hỏi:
- Vi Thiện, Đường Nghê đai lưng ngọc của đại công tử đã tìm được chưa?
Trịnh Vi Thiện lắc đầu cười khổ:
- Chưa tìm được.
- Sao?
- Điền Trang Mao Tiểu Tám mọi người chắc cũng biết.
Trịnh Thế An và Trịnh Ngôn Khánh đồng thời gật đầu, tỏ vẻ nhận thức.
Người này cùng với Thôi gia phụ tử cấu kết với nhau, Thôi Sinh đem đai lưng ngọc Đường Nghê giao cho Mao Tiểu Tám, rồi bảo hắn cất ở trong phòng của Ngôn Khánh. Mao Tiểu Tám phát hiện ra trong phòng của Ngôn Khánh có đai lưng ngọc giống hệt như vậy vì vậy liền động tâm tư, cầm lấy đai lưng ngọc của đại công tử, một mình chiếm lấy. Vào lúc ban đêm, đại công tử đã phái người đến điền trang nhưng không thấy tung tích của Mao Tiểu Tám đâu.... Cho nên tung tích của đai lưng ngọc Đường Nghê vẫn không tìm được.
- Sao? Hôm nay đã tìm thấy tung tích của Mao Tiểu Tám chưa?
Trịnh Vi Thiện lắc đầu cười khổ.
- Ta về sau thẩm vấn Mao Vượng nghe Mao Vương nói rằng tiểu Tám thích võ nghệ nhưng nhà lại không có tiền cho hắn học.
Trước kia có vị phật di lặc áo trắng tới truyền đạo, muốn nhận đệ tử, đoán chừng Mao Tiểu Tám đã cầm đai lưng ngọc tìm phật di lặc áo trắng.... Phật Di Lặc Áo trắng hành tung bất định, cộng thêm đây chỉ là phỏng đoán của Mao Vượng, quan phủ cũng không cách nào truy tra.
Phật Di Lặc áo trắng, lại là phật di lặc áo trắng.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh có một loại dự cảm là Mao Tiểu Tám đã gia nhập tà giáo.
- Còn cái tên Mao Vượng kia thì sao rồi?
Trịnh Vi Thiện nói:
- Mao Vượng bị Mao Tiểu Tám hại cho rồi... Đại công tử sai người đem một nhà Mao Vượng khu trục khỏi điền trang, Lữ quản sự thì bị nhốt vào đại lao Lạc Dương, Mao Tiểu Tám tỷ tỷ cũng bị đuổi ra khỏi nhà, hôm nay ở xung quanh điền trang, dựa vào ăn xin mà sống.
Trịnh Thế An thở dài:
- Mao Vượng là người chân thật, chỉ bị đứa con này của hắn làm thành như vậy.
- Đúng thế, ta cũng thấy Mao Vượng xui xẻo, sinh ra đứa con trai như vậy. Nhưng gặp phải tình huống này, ai dám dùng hắn nữa chứ?
Mao Vượng là tá điền của điền trang, nhà cũng không có ruộng đồng gì hết.
Hôm nay bị đuổi khỏi điền trang, sinh hoạt của hắn nhất định sẽ rất gian nan.
Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh không nói gì, hắn chỉ yên lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau rồi nghĩ tới chuyện của phật di lặc áo trắng.
Mao Tiểu Tám, hiện tại trốn ở nơi nào?
Ánh trăng như tám, thành Lạc Dương đóng chặt lại rồi tiến vào ban đêm. Vào ban đêm, ở Lạc Dương bị cấm đi lại.
Sở dĩ ban đêm bị cấm đi lại cũng không phải là không có nguyên nhân, bởi vì đầu tháng ba, Tùy Đế bị một bệnh không dậy nổi.
Đế vương có chuyện, thân là thái tử Dương Quảng lập tức ra chiếu, từ nay về sau, cấm đi lại ban đêm.
Sau giờ hợi, mọi người không được ra khỏi nhà nữa.
Lúc này ngày bình thường chính là lúc vui đùa, hôm nay hoàng thân không tốt, các ngươi còn có tâm tư vui đùa sao? Dương Quảng ra chiếu lệnh này cũng cho thấy lòng hiếu thảo của hắn, vì vậy tất cả những nhà cửa ở trong thành Lạc Dương đều đóng chặt lại, người đi trên đường càng thưa thớt.
Lý Cơ cưỡi con ngựa gầy đi vào trong tộc thôn của Đậu gia tộc.
Ở trong lão trạch hắn khẽ gõ cánh cửa, từ bên trong đi ra một lão bộc.
- Lý tiên sinh, tộc lão ở hậu viện đang nghỉ mát chờ ngài.
- Làm phiền rồi.
Lý Cơ cũng không khách khí đem dây cương giao cho lão bộc, đi thẳng vào trong hậu hoa viên.
Tới lão trạch của Đậu gia phải đi qua một con đường mòn, con đường này hắn vô cùng quen thuộc cho nên cũng không cần người dẫn dắt, trên đường cũng không gặp phải ngăn cản gì.
Ở trong đình viện, Đậu Uy đang cùng với một nam tử khác đánh cờ.
Nam tử kia niên kỷ chừng bốn mươi tuổi, mình mặc áo gầm, áo khoác dài nửa cánh tay, lông mày uốn thành một đoàn.
Ở trên bàn cờ, hai quân cờ đen và trắng dây dưa vào nhau, chém giết thảm thiết.
Lý Cơ đi tới, không nói chuyện gì, chỉ lẳng lặng quan sát cuộc đấu xung quanh.
Quân cờ của Đậu Uy đang dần chiếm thượng phong mà quân cờ của nam nhân kia đang chống đỡ hết nổi, lông mày uốn éo thành đoàn.
- Lão thúc kỳ lực của thúc thật là cay độc.
Đậu Uy cười ha hả:
- Mạc Phục Lạc, ngươi ở Trường An vài năm, kỳ lực cũng tăng không ít.
Mạc Phục Lạc là một trong tám bộ thiên long của phật giáo, là biệt xưng của Ma Hà la, là quý tộc lũng đoạn, thích dùng tên của phật giáo.
- Ngươi tới rồi.
Lý Cơ cũng mỉm cười không nói chuyện.
Đậu Uy cất tiếng nói:
- Tiểu nhi của Trịnh gia hôm nay cũng trở về.
- Con cũng nghe nói.
- Ngươi có biết, ta trong thời gian gần đây bận gì không?
Lý Cơ giật mình rồi khẽ lắc đầu.
- Ta đi Trường An một chuyến, lại để cho Mạc Phục Lạc hỏi thăm một chút chuyện của Trịnh tiểu nhi.