Lúc Đậu Uy và Lý Cơ đang than ngắn thở dài, Trịnh Ngôn Khánh và Trịnh Thế An đã tới phía trên hậu đường của An Viễn đường.
Trịnh Đại Sĩ đem chuyện Ngôn Khánh viết thơ tại Vạn An sơn cũng nổi lên sóng to gió lớn không ít.
Mặc dù hắn biết được Trịnh Ngôn Khánh là Ngỗng công tử nhưng Trịnh Đại Sĩ cũng không nghiên cứu thơ quá nhiều, hắn chỉ đang nghĩ thanh danh của Ngỗng công tử này mang cho An Viễn đường bao nhiêu chỗ tốt mà thôi. Về phần Trịnh Ngôn Khánh tài hoa rốt cuộc thế nào, xuất sắc đến thế nào, hắn không lưu ý nhiều.
Bằng vào dòng dõi của Trịnh gia, muốn đem Trịnh Ngôn Khánh điểm tô không cần tốn nhiều sức.
Chỉ cần một chút điểm tốt thì cho dù là thế hệ bình thường cũng là dương danh thiên hạ, nhưng điểm tốt này không dễ tìm.
Nếu không sĩ tộc Quan Đông nhiều như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác đều đi tìm Trịnh Ngôn Khánh .
Tư liệu sống, tư liệu sống, muốn nâng lên cũng khó khăn...
Mà trên người của Trịnh Ngôn Khánh tư liệu sống đều đầy đủ, niên kỷ của hắn còn nhỏ, hắn có thể sáng tạo ra Vịnh Ngỗng thể, chính là sách thể từ xưa đến nay chưa có, khí phái vô cùng, đã tạo thành một trường phái riêng biệt. Bát pháp luận đã đủ cho hắn dừng chân ở trên văn đàn.
Nhân khất tế dư kiêu khiếp phụ
Sĩ cam phần tử bất công hầu
Dịch thơ:
Kẻ xin đồ cúng, khoe cùng vợ
Người trốn rừng thiêu, bỏ tước triều
Kẻ xin đồ cúng : người đi xin đồ cúng tế ăn uống no say, về nhà khoe với vợ là được nhà quyền quý mời mọc.
*Người trốn rừng thiêu : ngày xưa Từ Thôi giúp Trùng Nhĩ (Tấn Văn Công) thuở hàn vi. Về sau Trùng nhĩ làm quan to, quên phong thưởng bạn. Từ Thôi đem Mẹ già vào núi ở. Trùng Nhĩ mời không được, đốt rừng, nhưng ông nhất quyết không ra, chịu chết cháy trong rừng .
Trịnh Đại Sĩ nhìn biểu lộ của Trịnh Ngôn Khánh thật lâu không nói lời nào.
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh không có thanh danh ở bên ngoài, chỉ bằng hai câu thơ vừa rồi, Trịnh Đại Sĩ tuyệt đối sẽ đem Trịnh Ngôn Khánh giết chết.
Có thể viết ra những chữ như vậy hắn có bản tính cương trực cỡ nào.
Những người này xuất phát từ sự kiêu ngạo bên trong, muốn hắn thuần phục không phải là chuyện dễ.
Nếu như không có chuyện Đường Nghê đai lưng ngọc, Ngôn Khánh viết ra những từ ngữ nà, Trịnh Đại Sĩ sẽ không hề do dự mà tán thưởng, nhưng hiện tại hắn viết ra Người trốn rừng thiêu, bỏ tước triều
lại khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.
- Thế An, Nhân Cơ đã biết sai rồi, ngươi chớ trách hắn.
Trịnh Đại Sĩ quyết định ra tay trước, bỏ bức thơ xuống rồi khẽ nói:
- Ngươi theo ta xuất sinh nhập tử, ngươi là loại người gì ta trong lòng dĩ nhiên tinh thường, Nhân Cơ bị con đàn bà chan chua kia xúi giục khiến ngươi phải chịu ủy khuất, ta xin tạ lỗi với ngươi.
Nói xong, Trịnh Đại Sĩ hướng về phía Trịnh Thế An mà vái chào.
Cho dù tâm tình của Trịnh Thế An đã nguội lạnh nhưng tôn ti quan niệm vẫn tồn tại sâu trong lòng.
Hắn nào dám chịu lễ của Trịnh Đại Sĩ, vội vàng nghiêng người sợ hãi nói:
- Lão gia, lão nô sinh là người của Trịnh gia, chết là người của Trịnh gia, nửa điểm ủy khuất đó thì đáng gì, người đừng làm vậy... lão nô xấu hổ mà chết mất.
- Thế An, ngươi đừng gọi là lão nô nữa.
- Tổ tiên ngươi mấy đời là người của Trịnh gia, gia gia của ngươi chôn hài cốt cũng cạnh gia gia của ta, ta chưa từng xem ngươi là người ngoài. Lại nói tiếp, mẹ của ngươi vẫn là a di của ta, chúng ta phải gọi là huynh đệ mới xứng.
- Ngươi lại xưng hô là lão nô, cái này không coi chúng ta là người một nhà rồi.
Mẫu thân của Trịnh Thế An, là tộc nhân Trịnh thị, đúng là không giả.
Chỉ là dựa vào quan hệ huyết thống thì cách Trịnh Đại Sĩ không biết bao nhiêu khoảng, hơn nữa địa vị cũng khác biệt nhiều, nếu không sẽ không thể gả cho phụ thân của Trịnh Thế An.
Trịnh Đại Sĩ đem tầng quan hệ này lập ra, Trịnh Thế An cũng không thể nói gì.
Chỉ là xưng hô có thể cải biến, nhưng tôn ti không thể thiếu.
Trịnh Đại Sĩ lại nói tiếp:
- Ta đã bảo với huyện phủ, đem tổ tôn của ngươi chuyển thành Tứ phẩm xuất thân.
- Ngươi trở về lần này cũng tốt, hai ngày nữa là Thanh Minh, tất cả mọi người cùng về thừa dịp dỗ tổ, ngươi cũng nên quy tông nhận tổ.
Trịnh Thế An nghe được thì mừng rỡ.
Vốn hắn còn nghĩ cách làm sao để kiếm tiền mua một xuất thân thật tốt cho hắn nhưng hiện tại xuất thân đã giải quyết, còn có thể gia nhập Trịnh gia, đã có Trịnh gia phía sau ủng hộ, Ngôn Khánh sau này cũng tốt hơn rất nhiều, Trịnh Thế An vội vàng kéo Trịnh Ngôn Khánh tiến lên bái tạ Trịnh Đại Sĩ.
Nguyện vọng nhiều năm cuối cùng có thể thực hiện, trước kia tuy có oán hận nhưng nay cũng tan thành mây khói.
Chỉ là biểu hiện của Trịnh Ngôn Khánh lúc ra đi vô cùng cao hứng.
Trong lòng hắn lại muốn nhân cơ hội này để gia gia và Trịnh gia phân rõ giới hạn.
Không ngờ Trịnh Đại Sĩ lại thay đổi như chong chóng, nhẹ nhõm giải quyết chuyện này.
Tuy không thể đoán ra dụng ý chân thật của Trịnh Đại Sĩ, nhưng Ngôn Khánh vẫn loáng thoáng cảm thấy, tổ tôn mình bị Trịnh Đại Sĩ lợi dụng.
Nghĩ tới đây, Trịnh Ngôn Khánh hận đến mức cắn chặt hàm răng.
- Ngôn Khánh à, lão thúc của ngươi làm việc lần này không đúng, ngươi cũng đừng để ở trong lòng.
- Cũng là do Thôi phu nhân kia ở bên cạnh xíu giục, ta quay lại tới Lạc Dương sẽ phái người bảo lão thúc của ngươi bỏ phụ nhân kia, ở bên trong cuối cùng sẽ hết phiền toái.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng nói:
- Đại lão gia không được, cũng là do Ngôn Khánh ăn nói không đúng, không nên nói những lời... đại nghịch bất đạo kia.
- Lão gia đối với tổ tôn bọn con ân trọng như núi, con nguyện muôn chết không từ để báo đáp, chuyện của phu nhân không cần phải so đo, tiểu tiểu thư không có mẫu thân, đại công tử vì chuyện này mà trách tội tổ tôn con thì tổ tôn con làm sao sau này có chỗ dừng chân.
Như vậy thật là tốt!
Mặc dù Trịnh Đại Sĩ muốn như vậy nhưng Trịnh Ngôn Khánh đứng ra ngăn cản vẫn tốt hơn.
Dù sao, tình cảm vợ chồng Trịnh Nhân Cơ cũng không tệ, vì nguyên nhân này mà bỏ Thôi phu nhân thì Trịnh Nhân Cơ tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng sẽ không tránh khỏi việc oán hận. Đã không cách nào thoát khỏi Trịnh gia thì cũng không nên vô duyên vô cớ tạo nên một địch nhân trước mặt, cái được không bù được cái mất.
Trịnh Đại Sĩ đúng là đại sĩ, khó trách có thể chấp chưởng cả An Viễn đường.
- Ngôn Khánh đã nói như vậy thì cứ như thế đi.
Trịnh Đại Sĩ trong lòng thầm than, tiểu tử này tuổi không lớn lắm nhưng lại biết phân nặng nhẹ, thật là gia hỏa lợi hại.
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh không đứng ra ngăn cản, Thôi phu nhân cho về nhà thì đắc tội không chỉ với Trịnh Nhân Cơ.
Dù sao sau lưng của Thôi phu nhân cũng có một luồng thế lực...
Tiểu tử này nếu như có thể nhiệt tình giúp đỡ Hoành Nghị thì nhất phòng do tổ phụ Liên Sơn truyền lại có thể nắm chắc An Viễn đường, sau này không chừng có thể lấy lại Kinh Đường. Chỉ là phải làm sao cho tiểu tử này hồi tâm, trước hết cần phải từ từ lôi kéo. Tuổi nó còn nhỏ đã có khí khái và ý chí như vậy thì sau này nhất định sẽ thành châu báu.
Trịnh Đại Sĩ nghĩ tới đây cười nói:
- Thế An, ngươi đi đường mẹt nhọc mau mang Ngôn Khánh đi nghỉ ngơi đi, các loại tế tổ chấm dứt ngươi và Ngôn Khánh trở lại Lạc Dương. Nhân Cơ tuy vẫn đảm đương nhưng ngươi yên tâm, ta đã hạ lệnh chuyển trăm mẫu ruộng tốt ở điền trang cho ngươi, làm lễ cho ngươi quy tông, hi vọng ngươi không chối từ.
Lạc Dương phồn hoa, Ngôn Khánh ở đó cũng có thể kết giao danh sĩ, đối với học vấn của hắn sẽ có lợi rất lớn.
Trịnh Thế An cảm kích muôn phần, liên tục cảm tạ Trịnh Đại Sĩ, sau đó mang Trịnh Ngôn Khánh đi xuống.
Đi ra khỏi hậu đường, Trịnh Ngôn Khánh không kìm được nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Đại Sĩ đang nở nụ cười ôn hòa đằng sau.