Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 5: Tôi sẽ cùng anh thử

Ngọc Hân xin nghĩ công việc giao báo buổi sáng sớm vì không còn muốn chạm mặt Uy Phong, không muốn bị hắn ta dùng những lời nói kiêu căng ngạo mạn mà châm chọc cô. Cô bắt đầu làm thêm ở một tiệm bán hàng 24h vào ca đêm để kiếm thêm thu nhập, cô nhất quyết phải kiếm tiền đưa mẹ đi đến bệnh viện vì sức khỏe của mẹ cô càng lúc càng không ổn.

- Hân, con đừng làm quá sức nữa… mặc kệ đừng dùng tiền mua thuốc cho mẹ nữa.- Mẹ cô vừa ho vừa nói.

- Mẹ yên tâm, con không sao đâu… - Cô nắm lấy tay mẹ mình.

- Tội nghiệp con gái tôi, mới mười bảy tuổi đầu đã phải bươn trải kiếm tiền. - Giọt nước mắt rơi ra từ trong khóe mắt sâu nhiều vết nhăng. - Con đáng ra phải được vui chơi cùng bạn bè, được ăn no ngủ kĩ ở cái độ tuổi đang phát triển… là lỗi của mẹ không tốt, không chăm sóc cho con được.

- Mẹ đừng nói như vậy, con sẽ không chịu được vì con quá vô dụng quá bất hiếu… con không thể đưa mẹ đến bệnh viện, mẹ đợi con thêm một chút nữa thôi… lương tháng này con sẽ đưa mẹ đến bệnh viện… mẹ phải khỏe để sống cả đời với con và em.

Mẹ cô không đáp, chỉ nhìn cô rồi dòng nước mắt lăn dài…

Mấy ngày liền cố tình ra ngoài cửa căn biệt thự sớm để đợi cô giao báo nhưng anh có vẻ hụt hẫng vì người giao báo kia không phải là cô nữa.

- Con bé ấy sẽ không đến giao báo vào buổi sáng nữa đâu? - Uy lão gia đi ra từ phía sau mà nói.

- Sao ông biết? - Uy Phong quay lại hỏi.

- Ngày cuối cùng con bé đến đây, nó đến rất là sớm đặt tờ báo vào ô cửa rồi bỏ chạy rất nhanh… ta cảm thấy kì lạ gọi lại và con bé nói rằng hôm đó chính là ngày cuối cùng đến nơi này vào buổi sáng sớm.

- Đó là lí do mấy ngày gần đây ông chẳng thèm dậy sớm nữa. - Uy Phong cau mặt lại.

- Ta cứ nghĩ con không quan tâm. - Uy lão gia nói.

- Con quan tâm điều gì chứ?

- Không quan tâm mà ngày nào cũng thức dậy sớm ra trước cửa đứng đợi… rồi đi vào với gương mặt đầy thất vọng. - Uy lão trêu chọc. - Con đó, không thể qua mặt lão già này đâu.

Uy Phong không đáp mà bỏ vào trong, có thật là đúng như lời ông nói không nhỉ. Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, bao nhiêu cô gái xinh đẹp đến kết giao đều không để mắt tới.. lại quan tâm đến con nhỏ dưới mức bình thường như con bé lau giày đó sao. Uy Phong nghĩ rồi lại nhếch môi cười, chắc là ông đã già rồi nên lẩm cẩm.

*************************

Kì thi đang diễn ra khá căng thẳng, vừa kiểm tra xong môn cuối cùng, Ngọc Hân đang trên đường đến nhà vệ sinh thì bị một đám nữ sinh khác chặn đường.

- Nghe nói mày là học sinh giỏi nhất trường đúng không? - một đám nữ sinh bu quanh lấy cô, đứa con gái hung hăn nhất đẩy Ngọc Hân mà nói.

- Tôi không quen các người. - Ngọc Hân toan bỏ đi, nhưng bị bọn chúng kéo vào trong nhà vệ sinh.

- Mày không nhớ tao ư? - Một đứa con gái có vẻ xinh xắn, cũng có đôi chút quen mặt. - Tao là con nhỏ ngồi gần mày hôm qua trong lúc thi môn Hóa đây, con nhỏ mà mày đã từ chối giúp tao làm bài.

- Tôi không có nghĩa vụ phải giúp bạn. -Ngọc Hân đáp.

- Chát. - Một cái tát thẳng vào mặt cô đau điếng… cô nhìn vào người vừa tát mình thì nhận thêm một cái tát nữa.

- Mày còn dám nhìn hả… - Bọn chúng đẩy cô quỳ gối xuống và bắt đầu dùng chân đạp vào người cô… cùng những câu nói thô tục phát ra từ trong miệng của những cô gái xinh xắn đáng yêu. Cô không phản kháng vì phản kháng cũng không lại bọn chúng, chỉ biết nằm im chịu trận để bọn chúng thỏa mãn…

Đến khi bọn chúng bỏ đi thì toàn thân cô đã bầm tím, cô đứng lên đi về lớp thì mọi người đã ra về cả rồi. Ngọc Hân nhếch môi cười nhẹ:” Cũng may là đồng phục không bị rách.”

Khi bị đánh cô đã che mặt lại nên trên gương mặt chỉ hơi ửng đỏ vì hai cú tát quá mạnh kia thôi, vết thương hầu hết trên người khá nhiều. Đau đớn nhưng chẳng biết nói cùng ai, Ngọc Hân bước trên sân trường vắng người… gió thôi qua tóc cô bay bay, cô không hề rơi một giọt lệ nào.

- Tính tiền cho tôi. - Một giọng nói quen thuộc vang lên, đưa một hộp nhỏ hình chữ nhật về phía Ngọc Hân vào lúc nữa đêm.

Ngọc Hân đưa mắt nhìn lên phía vị khách hàng này, thì ra chính là Uy Phong… cái tên cô không muốn gặp mặt.

- Cô làm ở đây sao, thật là trùng hợp. - Uy Phong giả vờ bất ngờ.

Cô cũng vờ như không quen anh, bắt đầu nhiệm vụ của mình… nhưng nhìn vài chiếc hộp chữ nhật mà anh ta mua liền muốn mắng chửi. Anh ta mua comdom để làm gì chứ, làm cái gì thì việc này ai ai cũng biết… đúng là một con người không đàng hoàng.

- Cô biết đó, đàn ông mà phải có thứ phòng thân… phụ nữ bây giờ ghê ghớm lắm. - Anh cười cười giải thích.

- Của quý khách 50k. - Ngọc Hân tính tiền.

Uy Phong rút tiền trong ví ra liền nói.

- Tôi không mang theo tiền Việt, dùng tiền đô nhé. - Đưa ra tờ 100 đô.

Buổi tối để tránh trường hợp xấu nên ông chủ đã đến lúc chiều thu gôm tiền chẵn về cả, ở đây gôm lại cũng không tới số tiền phải thối cho anh ta.

- Xin lỗi, cửa hàng không có tiền thối… quý khách có thể dùng thẻ. - Ngọc Hân đáp.

- Tôi lại không mang theo thẻ. - Uy Phong đáp.

- Vậy hy vọng lần sau quý khách sẽ ủng hộ cửa hàng chúng tôi. - Ngọc Hân dành lại cái hộp không bán.

- Ôi may quá… tôi hình như có mang theo tiền Việt. - Uy Phong nháy mắt. - Nhưng… cô có thể hướng dẫn tôi cách sử dụng không nhỉ.

Ngọc Hân trừng mắt nhìn anh, xem ra anh ta cố tình đến để châm chọc cô… đúng là con người này thật sự mang cô ra châm chọc là niềm vui của hắn ta.

- Uy Phong, anh muốn gì ở tôi hả. - Cô tức giận nói.

- Tôi sao, tôi muốn gì ở cô nhỉ. - Uy Phong nhìn cô rồi nói. - Cô có gì để khiến tôi muốn ư… nhưng thật ra nếu đổi khẩu vị cũng không phải là quá tệ. - Buông lời châm chọc.

- Anh… bị thần kinh. - Ngọc Hân mắng.

- Loại này mùi hương rất tốt… cô có muốn cùng tôi thử. - Uy Phong chọc tức cô.

- Giám đốc Uy… xem ra anh cũng thật keo kiệt nha. Anh vừa được 100tr tiền thưởng đó thôi, mang ra ngoài mà ăn bánh trả tiền… đến đây van xin tôi thử cùng anh sao, tôi không có tốt bụng mà bố thí cho anh.

- Van xin.. bố thí. - Uy Phong hằn lên sự tức giận mà nói, trước giờ là chưa từng có cô gái nào dám nói với anh như vậy… họ có tự nguyện cho anh cũng không màng động.

- Nếu đã mua hàng xong, mời anh ra ngoài cho chúng tôi kinh doanh. - Ngọc Hân hất mặt lên mà nói.

- Rồi sẽ có một ngày, cô sẽ tự cởi bỏ trang phục trước mặt tôi mà cầu xin tôi động vào cô. - Uy Phong tức giận nói rồi bỏ đi.

Ngọc Hân cũng không vừa mà đáp lại:” Tên thần kinh biến thái.”

Vì công việc phải thức đêm khá vật vả nên cô thường tranh thủ ngủ mọi lúc có thể, cô ngủ vào 5p giữa giờ, ngủ vào cả giờ ra chơi.

- Hân, có người tìm cậu. - Lớp trường đi về phía Ngọc Hân mà gọi.

Cô nhìn ra cửa đã thấy Thanh Duy… kì lạ cậu ta thì có việc gì mà tìm cô.

- Có việc gì sao? - Giọng ngái ngủ.

- Trông cậu có vẻ tiều tụy, hai mắt thâm quầng cả rồi. - Thanh Duy nói.

- Cậu đến tìm mình để nói như vậy sao, vậy tậm biệt… mình vào lớp đây. - Cô định quay vào.

- Không, mình có việc muốn hỏi cậu. - Thanh Duy nói nhanh. - Cậu có ý định chuyển đến Đại Uy không?

Ngọc Hân khẽ đưa tay lên miệng mà ngáp dài:” Không”

- Được rồi, mình biết rồi. - Nói xong Thanh Duy mỉm cười quay bước đi.

Cô nhìn Thanh Duy vài giây rồi cũng quay người vào lớp… tự hỏi trong lòng cậu ta bị làm sao ấy… việc cô ở lại hay chuyển đi thì có gì quan trọng sao?

Đó là một ngày mưa rới rất lớn, cô ngồi trong cửa hàng chống cằm nhìn ra từng hạt mưa rơi tí tách tí tách… Ngọc Hân nhớ khi bé rất là thích mưa, mẹ cô thường hay kể những câu chuyện cổ tích trong những đêm mưa hai mẹ con ngồi trước cổng đợi ba về. Kí ức đẹp đó luôn động lại trong lòng cô, cô nhớ ba mình… nhớ những ngày mưa.

Trong màn mưa, bóng dáng một cô bé vừa chạy vừa khóc toàn thân ướt sũng đang hướng về phía cửa hàng nơi mà NGọc Hân đang làm. Cô hoảng hốt chạy ra ngoài đưa Ngọc Diệp vào bên trong.

- Có chuyện gì sao?

- Chị… mẹ… mẹ ho rất nhiều, lại còn ra máu nữa. - Ngọc Diêp khóc lớn. - Em sợ lắm, em nhanh chóng chạy ra chổ làm của chị.

Ngọc Hân hoàng hốt, cô đóng cửa hàng lại mà chạy về mặc cho có bị đuổi việc… mẹ cô mới là quan trọng nhất.

Khi vào đến trong nhà, mẹ cô đã ngất đi… Ngọc Hân hoàng hốt đến mức không còn suy nghĩ được điều gì… cô nhanh chóng chạy sang nhà hàng xóm nhờ họ gọi cấp cứu…

Mẹ cô được chuyển vào phòng cấp cứu ngay lập tức… hai d9u7a1 trẻ toàn thân ướt sũng với đôi mắt đỏ hoe ngồi trước phòng cấp cứu mà lo sợ.

- Chị hai, có phải mẹ sẽ chết không?

- Đừng nói vậy, mẹ chỉ bị ốm thôi… rồi mẹ sẽ về với chị em mình. - Cô ôm Ngọc diệp vào lòng mà nói.

- Chị hai ơi, em lạnh quá. - Ngọc Diệp nép vào người Ngọc Hân.

Nhìn lại mới thấy toàn thân Ngọc diệp đang lạnh run lên vì bộ quần áo ướt sũng…

- Để chị hai thay quần áo cho em. - May là khi nãy cô có gôm một ít quần áo theo…

Ngọc Diệp được thay quần áo khô thì đã bớt kêu lạnh, con bé ngồi đợi trước phòng cấp cứu khá lâu thì ngủ thiếp đi. Còn cô, cô đang lo lắng rất nhiều… cô sợ mẹ cũng bỏ cô mà đi…

Phòng cấp cứu mở ra, các bác sĩ bước ra với nét mặt căng thẳng.

- Bác sĩ, mẹ con có làm sao không ạ. - Ngọc Hân vội hỏi.

- Là ung thư phổi giai đoạn III, người nhà cần xạ trị cho bệnh nhân trước khi nó di căn. - Bác sĩ nói.

Ngọc Hân toàn thân nhẹ tênh, cô như ngã quỹ xuống sàn nhà… là ung thư phổi sao.

- Người nhà đi đóng tiền và nhanh chóng quyết định trước khi quá trễ. - Vị bác sĩ nói xong thì cũng đi.

Cô nhìn vào phiếu thông báo đóng tiền mà đau lòng như cắt… cô rất muốn cứu mẹ mình, nhưng cô làm sao có thế kiếm được số tiền lớn như vậy được. Nhìn trong ví chỉ còn vài trăm để mua thức ăn qua ngày, số tiền kia lại quá nhiều… cô không biết mình phải làm sao?

Ngồi trong phòng bệnh, từng cơn ho kéo dài của mẹ… máu lại phun ra đỏ cả chiếc khăn. Ngọc Hân đau lòng đến mức khóc ngất.

- Mẹ không sao đâu, chúng ta về thôi. - Mẹ cô cố gắng ngồi dậy, bà biết gia cảnh mình làm gì có tiền mà nằm tại nơi này.

- Mẹ, mẹ phải ở lại để điều trị bệnh… mẹ sẽ vui vẻ sống cùng con và em. - Ngọc Hân ngăn bà lại.

Cơn ho lại kéo tới… bà không nói được lời nào nữa chỉ ho rất nhiều…

Đợi mẹ ngủ, Ngọc Hân nhìn đôi bàn tay gầy yếu của mẹ… cô đứng lên đắp lại chiếc chăn lên cho mẹ và em gái mà rời khỏi bệnh viện… ngoài trời vẫn còn đang mưa…

Cô đi trong mưa… cô biết hiện tại chỉ có một người mới có đủ số tiền kia để cô mượn điều trị bệnh cho mẹ… Không thể giữ thể diện, vứt bỏ đi tự ái… cô nhanh chóng chạy đến căn biệt thự nguy nga kia mà bấm chuông.

- Cô tìm ai. - Nữa đêm có người bấm chuông inh ỏi, người làm ra vẻ khó chịu.

- Cháu tìm Uy Phong. - Cô đáp.

- Phong thiếu gia ngủ rồi, có gì mai đến nhé. - Người làm định đóng cửa lại.

- Cháu có việc rất gấp ạ. - Cô đưa tay ngăn lại. - Cô ơi, phiền cô đi thông báo giúp cháu một câu ạ. Rằng Ngọc Hân đến tìm anh ấy.

Cô giúp việc nhìn Ngọc Hân cũng tồi tội, toàn thân cũng ướt sũng thế kia nên đành gật đầu. Uy Phong nghe tiếng chuông inh ỏi đã giật mình tỉnh lại, chỉ là không thể ngờ Ngọc Hân đến tìm mình.

- Có phải cô đang ngủ, cảm thấy quá nhớ tôi không? - Uy Phong mặc một chiếc áo choàng ngủ mà đi xuống từ phía cầu thang, tay vờ đưa lên tiêng ngáp dài.

- Uy Phong, tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ. - Ngọc Hân đáp.

Uy Phong nhìn cô giúp việc đang chăm chú lắng nghe liền quay sang cô mà nói:” Cảm ơn cô, cô về phòng ngủ tiếp đi.”

Cô giúp việc nghe xong liền cuối chào rồi quay mặt bước đi.

- Uy Phong, tôi muốn… muốn… muốn mượn anh một số tiền. - Ngọc Hân ngập ngừng.

- Ồ! - Uy Phong nhếch môi cười nham hiểm. - Tiền của tôi, để ăn bánh trả tiền.

Ngọc Hân biết anh ta vẫn còn cay cú về việc hôm trước cô đã sỉ nhục anh ta như thế nào. Cô không biết phải làm thế nào để anh bỏ qua cho những lời nói kia, Ngọc Hân đứng lên đi về trước mặt anh… sau đó quỳ xuống.

- Xem như tôi quỳ xuống xin lỗi anh, anh hãy cho tôi mượn tiền… tôi thật sự rất cần nó. - Cô cuối đầu nói.

Uy Phong quay đầu bước đi, chính là cô ta khiến sự tự tôn của anh bị tổn thương nghiêm trọng… nghĩ rằng quỳ xuống như vậy anh có thể bỏ qua hay sao.

- Nếu cô muốn mượn tiền, cũng không phải tôi không thể cho… chỉ là tiền của tôi dùng là có mục đích cả thôi… số tiền ăn bánh kia có thể cho cô mượn nhưng lại nghĩ ai sẽ cùng tôi thử cái món mà tôi mua hôm nọ đây nhỉ.

Ngọc Hân không biết anh chỉ trêu cô… vì trong lòng quá lo lắng cho mẹ nên bước về phía anh, bàn tay cô nắm chặt lại mà nói:” Nếu anh cho tôi mượn số tiền đó, tôi sẽ cùng anh thử.”