Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại

Chương 49: 49 Mộc Lăng



Mộc Lăng trong màn hình máy tính có ngũ quan giống Du Trì như đúc, có thể là bởi vì phong cách không giống, cả người tán mát ra khí chất hoàn toàn khác.
Nếu Du Trì cho người khác cảm giác không hề có tính xâm lược, thì Mộc Lăng cho người khác cảm giác ôn hòa, có thể bao dung tất cả.
Tuy rằng khí chất không giống nhau, nhưng tướng mạo giống nhau, cho nên khi nghe Li Hựu hỏi như vậy Du Trì cũng không trả lời.
Trả lời sẽ có vẻ như là đang tự khen mình.
Tập Lang thấy bên này náo nhiệt, cũng thả bút vẽ trong tay xuống, ôm Phỉ Phỉ đến tham gia trò vui.
Ừm, chưa từng thấy.
Li Hựu cũng không để ý Du Trì trầm mặc, tự mình nói tiếp: "Trì Trì, cậu có muốn nghe chút chuyện cũ về Mộc Mộc không?"
Trước đây Ngôn Dục cũng từng hỏi Du Trì vấn đề tương tự, lần trước Du Trì trả lời là không muốn.
Nhưng bây giờ thấy chân dung của Mộc Lăng, trong lòng Du Trì Mộc Lăng đã không còn đơn thuần chỉ là một cái tên, đã có cảm giác chân thực.

Đột nhiên Du Trì lại muốn biết về quá khứ của người đang cười tủm tỉm này.
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của bọn Kim Ngao và Du Trì, Li Hựu cong khóe môi cười, đáy mắt ôn nhu, từ từ mở miệng: "Mộc Mộc là một gốc cây cổ thụ hóa yêu đồng thọ với Ly Hàn Cảnh, cũng là cảnh linh Ly Hàn Cảnh..."
Lúc nghe đến ba chữ Ly Hàn Cảnh, Kim Ngao, Tiêu Ny và Tập Lang đều sững sờ, quay đầu nhìn nhau – Ly Hàn Cảnh, là Ly Hàn Cảnh mà chúng ta biết sao?
Không phải Ly Hàn Cảnh đã biến mất rồi hay sao?
Du Trì chưa từng nghe qua Ly Hàn Cảnh, nghiêm túc nhìn Li Hựu, nghe y dùng âm thành hơi thấp khàn khàn nói về điều cậu không biết, lại là cố sự ngàn vạn năm trước có liên quan tới Mộc Lăng.
"Thật ra gọi là Ly Hàn Cảnh, cũng chỉ là một cái kết giới ngăn vực sâu mà thôi, xung quanh Ly Hàn Cảnh đều là vách núi âm hàn trơ trụi chót vót, nhưng bên trong kết giới là cảnh đẹp bốn mùa như xuân, hoa thơm chim hót."
"Mộc Mộc là cổ thụ sinh trưởng trong cảnh, cái tên Ly Hàn Cảnh này, là sau khi y hóa yêu thì tự mình đặt."
Lúc nói đến Mộc Lăng, thần sắc Li Hựu càng ôn nhu: "Tôi vô ý xông vào Ly Hàn Cảnh, lúc đó tôi nô đùa với bọn Chu Tước, tôi chọc bọn họ, bọn họ đuổi theo tôi, trong lúc chạy tôi bị ngã vào Ly Hàn Cảnh..."
......

Lúc ngã xuống sườn núi Li Hựu cũng không hoang mang, y không hoang mang chút nào, vừa định thi pháp bay lên thì bỗng nhiên cảm giác được bên dưới truyền đến một lực hấp dẫn rất mạnh kéo y xuống vực sâu, lúc đó y quay đầu lại, chỉ thấy một ánh sáng xanh biếc lóe lên.
Còn không đợi Li Hựu phản ứng lại thì y đã rơi vào trong Ly Hàn Cảnh, ánh sáng chói mắt chiếu tới, y theo bản năng mà nhắm chặt mắt.
"A, là một người."
Còn không đợi Li Hựu mở mắt, âm thanh của một thiếu niên hưng phấn đã truyền vào tai y, hơn nữa còn từ phía trên truyền xuống, đau đớn trong dự kiến không có kéo tới.
Nhắm mắt lại, Li Hựu có cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng sượt qua mặt y, có chút ngứa.

Li Hựu vừa mở mắt ra, đập vào mắt là một thiếu niên áo xanh ngồi xổm bên cạnh đang chống cằm nghiêng đầu đánh giá bộ dáng của y.
Đằng sau thiếu niên là một gốc cây cổ thụ che trời, rễ cây đan xen chằng chịt, cành láche kín bầu trời, một mảnh sinh cơ bừng bừng dạt dào màu xanh biếc.

Mái tóc màu đen sau lưng bay múa trong gió, tùy ý lộ liễu, như mực nước nhỏ vào trong bức tranh, không chỉ không đột ngột, trái lại còn bổ sung cho nhau.
Li Hựu sống mấy ngàn năm, đã từng chấn động khi rơi xuống hồ sâu vạn trượng, cũng đã từng thấy được cảnh đẹp nhất khi đến Lưu Vân quanh co khúc khuỷu, y ăn uống chơi đùa trong mây cũng từng theo gió mà nổi lên thương xót khi quan sát chúng sinh.
Y từng gặp mỹ cảnh vạn ngàn và bách thái thế gian, nhưng chưa có hình ảnh nào giống giờ khắc này, khiến cả tâm thần y đều chấn động.
Li Hựu chớp mắt mấy cái, vừa nãy chạm vào mặt y là thiếu niên tóc dài này.
Thiếu niên học theo bộ dáng của Li Hựu chớp mắt mấy cái, duỗi một tay ra chọt chọt lên mặt Li Hựu đang mờ mịt, mở miệng cười: "Ta tên Mộc Lăng, ngươi tên gì? Sao ngươi lại rơi từ trên kia xuống thế? Quá nguy hiểm, vừa nãy nếu không phải ta cứu ngươi thì ngươi đã rơi thành bánh bùn rồi đó."
Mặt Li Hựu tiếp xúc với đầu ngón tay hơi lạnh của thiếu niên, đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng ngồi dậy.
Thấy Li Hựu nhìn xung quanh, Mộc Lăng cười nói: "Đừng nhìn nữa, nơi này trừ ta và ngươi không còn ai khác đâu."
Li Hựu nghe vậy đảo mắt nhìn cậu.

Thấy nãy giờ Li Hựu không nói gì, Mộc Lăng nhẹ nhàng nhíu mày một cái, hạ thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ té từ trên xuống hỏng đầu rồi?"

Li Hựu nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ thầm: ngươi mới hỏng đầu, nếu không phải ngươi kéo ta thì ta đã bay lên được rồi.
Để chứng minh đầu óc mình còn tốt, Li Hựu nói câu đầu tiên sau khi hai người gặp nhau: "Đây là đâu?"
Nghe Li Hựu nói chuyện, trong lòng Mộc Lăng thở phào nhẹ nhõm – may quá, không có bị ngốc.
Mộc Lăng ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, tay trái vân vê một cái lá hình quạt, đáp: "Đây là LyHàn Cảnh, vừa nãy ngươi rớt xuống đây."
Ly Hàn Cảnh?
Trong lòng Li Hựu yên lặng đọc cái tên này một lần, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Chưa từng nghe qua."
Mộc Lăng nghe xong cũng không tức giận, vẫn cười híp mắt: "Chưa từng nghe qua rất bình thường, ngươi là người đầu tiên còn sống rơi xuống đây."
Li Hựu nghe vậy thu hồi ánh mắt đánh giá xung quanh, híp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi là thụ yêu?"
Mộc Lăng gật gật đầu: "Đúng vậy, ngươi là yêu gì?"
Li Hựu thấy Mộc Lăng không phải người xấu, tuy rằng kéo y xuống, thế nhưng vốn dĩ là muốn cứu y, vì vậy cũng không giấu giếm, nói: "Ta tên Li Hựu, là Ngoa Thú."
Mộc Lăng nghe xong ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt: "Đói bụng gầy? Ngươi không ăn sao? Sao lại đói bụng gầy?"
Li Hựu: "..."
Li Hựu nhặt cành cây khô bên cạnh, viết tên của mình lên đất.

Mộc Lăng thấy vậy bừng tỉnh: "Thì ra là viết như vậy, tên thật đặc biệt."
Thường xuyên qua lại, Li Hựu và Mộc Lăng từ từ thân với nhau, ba ngày thì hết hai ngày Li Hựu đến Ly Hàn Cảnh tìm Mộc Lăng chơi.
Lúc biết trong Ly Hàn Cảnh bốn mùa như xuân không có mùa đông, Li Hựu muốn mang Mộc Lăng ra ngoài chơi, nói cho cậu biết bên ngoài có tuyết rơi rất đẹp.
Nhưng Mộc Lăng chỉ ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt có chút ngóng trông, sau đó lắc đầu cười: "Ta cũng muốn ra ngoài, nhưng mà ta không ra được."

Vì thế Li Hựu mới biết Mộc Lăng không thể rời khỏi kết giới, phạm vi hoạt động chỉ ở trong Ly Hàn Cảnh, không có cách nào tiếp cận đến kết giới, vừa đến gần sẽ bị một sức mạnh vô hình kéo về dưới cây cổ thụ.
Trước khi gặp Li Hựu, Mộc Lăng cũng từng tò mò về thế giới bên ngoài kết giới, nhưng bất kể cậu có thử cách nào thì cũng không chạm được vào kết giới, sau đó cậu từ bỏ.
Trong lòng nghĩ không ra ngoài được thì không ra, tuy rằng trong Ly Hàn Cảnh không có sinh vật thứ hai có thể nói chuyện khiến cậu cảm thấy có chút tẻ nhạt, thế nhưng từ khi có ý thức Mộc Lăng đã ở đây, cho nên cảm thấy như vậy vẫn tốt.
Nhìn cây cối hoa cỏ xung quanh, cũng có thể giết thời gian.
Sau đó Li Hựu mới biết, trước đây lúc y chuẩn bị bay lên là Mộc Lăng cố ý kéo y xuống, chỉ có một lý do – thật vất vả mới nhìn thấy một sinh vật sống, cậu tò mò.
Nếu Mộc Lăng không ra được, Li Hựu cũng chỉ có thể kể lại, miêu tả thế giới bên ngoài cho cậu, nói về cảm giác khi tuyết rơi và mưa rơi, Mộc Lăng nghe vậy lắc đầu.
Mộc Lăng: "Thỏ con, ta không thích mùa đông, quá lạnh, ta không chịu được."
Từ sau khi biết được chân thân của Li Hựu giống thỏ, Mộc Lăng liền gọi y là thỏ con, cho dù Li Hựu có uy hiếp như thế nào cũng không đổi..

Truyện Trọng Sinh
Li Hựu cảm thấy rất phiền muộn, y cảm thấy cái danh xưng thỏ con này nghe mềm mềm, không suất khí chút nào.

Không biết sao Mộc Lăng lại thích, sau vài lần xoắn xuýt, Li Hựu cũng tùy ý cậu.
Mộc Lăng tò mò về mái tóc của Li Hựu: "Nhưng mà tóc của Thỏ con rất đẹp, tuyết ngươi nói cũng trắng, có phải tuyết cũng đẹp vậy không?"
Mộc Lăng chỉ vô ý thuận miệng hỏi, nhưng Li Hựu nghe trong lòng lại đau xót.
Y thật sự rất muốn mang Mộc Lăng ra ngoài xem non sông tươi đẹp, muốn cùng cậu cưỡi mây, uống rượu, muốn cùng cậu xuống nước chơi đùa, muốn cho cậu xem phượng hoàng giơ chân phun lửa buồn cười như thế nào...
Tuy cảnh sắc Ly Hàn Cảnh đẹp, nhưng quá mức yên tĩnh tịch liêu, không hề có sức sống.
Trong lòng Li Hựu còn chưa sầu não xong, Mộc Lăng ở bên kia vừa cười vừa nói: "Thỏ con, sao mùa xuân mà ngươi còn rụng lông?"
Li Hựu phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy giữa ngón tay của Mộc Lăng có một sợi tóc của mình, có chút phản quang.

Thì ra lúc nãy Mộc Lăng sờ tóc y, thì rụng xuống một sợi.
Li Hựu thuận tay cầm sợi tóc kia quấn vài vòng lên ngón tay Mộc Lăng, vừa nghịch vừa biện giải cho mình: "Ly Hàn Cảnh này của ngươi quanh năm như xuân, nếu như ngươi nói thì động vật nơi này đều không rụng lông sao?"

Mộc Lăng cũng không rút tay về, mở to mắt tùy ý để Li Hựu quấn sợi tóc quanh ngón tay giữa và ngón áp út của mình, chậm rãi mở miệng: "Có rụng, nhưng ta rất ít khi nhìn thấy."
Sau khi nói xong Mộc Lăng cúi đầu lượm được một sợi tóc của mình, nói với Li Hựu: "Tóc của ta rơi xuống đất liền biến thành lá cây, cho nên ta cũng không biết là mình rụng tóc hay nguyên hình rụng lá."
Mộc Lăng còn cố ý nhổ một sợi tóc của mình xuống cho Li Hựu xem.

Sợi tóc kia rơi xuống đất thật sự biến thành lá cây hình quạt, có chút ố vàng.
Li Hựu nhìn tóc đen Mộc Lăng xõa xuống, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi có muốn cột tóc lên không, như vậy hoạt động sẽ dễ hơn."
Có lần Li Hựu thấy Mộc Lăng đến bờ sông uống nước, tóc cũng rũ xuống theo.

Mỗi lần Mộc Lăng uống nước xong thì tóc cũng ướt hơn phân nửa.
Mộc Lăng cầm lấy tóc của mình, nghiêng đầu nhìn Li Hựu: "Cột như thế nào? Như ngươi sao? Nhưng ta không biết."
Trước khi Li Hựu tới, trong Ly Hàn Cảnh chỉ có mình Mộc Lăng là yêu hóa hình, cho nên không có ai thảo luận với cậu chuyện có muốn cột tóc lên hay không, sau khi cậu gặp Li Hựu cũng chưa hề nghĩ tới.
Tóc Li Hựu chỉ cột một nửa, nghe Mộc Lăng nói thì lắc đầu một cái: "Tóc ngươi dài, cột hết đi."
Nói xong nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Mộc Lăng, Li Hựu cười cười, giơ tay vuốt nhẹ lên tóc mình, một sợi tóc màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó biến thành một cái khăn lụa dài màu trắng.
Li Hựu đi tới sau lưng Mộc Lăng, đè lại bờ vai của cậu đang muốn quay người lại, nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta vấn tóc giúp ngươi."
Sau đó Mộc Lăng cảm giác được đầu ngón tay Li Hựu nhẹ nhàng xuyên qua tóc chạm vào da đầu của cậu, động tác rất nhẹ.

Trong chốc lát đã xong, Li Hựu quan sát kiệt tác của mình một chút, hài lòng vỗ tay một cái: "Được rồi."
Mộc Lăng nghe vậy giơ tay sờ soạng một chút, sau đó quay đầu cười hỏi Li Hựu: "Đẹp không?"
Li Hựu bị nụ cười của Mộc Lăng làm lung lay thần hồn, sau khi y phục hồi tinh thần lại thì Mộc Lăng đã vô cùng vui vẻ chạy đến bên bờ sông nhìn bộ dáng bây giờ của mình.
Nhìn bóng lưng Mộc Lăng, trong lòng Li Hựu yên lặng trả lời – đẹp lắm.
Còn đẹp hơn tiên nữ y từng gặp trên trời..