Lúc Viên Diệu Diệu ngồi kiệu trở lại Như Ngọc cung, trên người vẫn là bộ dạng lười biếng.
Thuý Trúc vô cùng hiểu điều Miêu tần yêu thích, không đợi Viên Diệu Diệu há mồm (định sửa thành “mở miệng” nhưng truyện ghi “há mồm”), đã chủ động sai người dọn ghế nằm trong sân.
Viên Diệu Diệu không nói hai lời liền nằm lên, đầu mùa đông, được mặt trời chiếu lên người, cảm giác ấm áp đánh úp lại, thật sự thoải mái đến cực điểm.
Nàng khẽ nhắm mắt, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này, cảm thấy mình lại mơ màng sắp ngủ.
“Chủ tử, Quản công công cầu kiến.”
Thuý Trúc chân tay nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng, cong lưng ở bên tai nói nhỏ.
“hắn tới thật nhanh.” Nàng khẽ hừ một tiếng, giọng nói mang theo bất mãn.
hiện giờ Viên Diệu Diệu nghe được tên hắn đã thấy không vui, mỗi lần Quản công công đến đều đưa ra yêu cầu, ngày một cao hơn.
Điều này làm nàng có cảm giác đối phương lòng tham không đáy, huống hồ nàng đứng về phía Vệ Cẩu tử, đương nhiên không hi vọng có người một tay che trời, thế lực trong hậu cung còn to lớn hơn Vệ Cẩu tử.
Ngay cả lúc Viên Diệu Diệu còn đang khống chế hậu cung, cũng khôngbiết đến thế lực này, thật sự vô cùng kỳ lạ.
“Cho hắn vào.” Viên Diệu Diệu từ trên ghế ngồi dậy, nhưng vẫn dựa vào đó, nhắm mắt lại, vẻ mặt ôn hoà, không biết đang suy nghĩ gì, khoé miệng nhếch lên như đang có giấc mộng đẹp.
Lúc Quản công công tiến vào, liền thấy bức tranh mỹ nhân nằm nghiêng, hắn hơi sửng sốt, rồi bước nhanh qua, quỳ xuống hành lễ.
“Quản công công đứng lên đi, không biết Quản công công tìm bổn tần có chuyện gì?”
Viên Diệu Diệu mắt cũng không mở, không biết có phải do không muốn nhìn thấy hắn hay không.
“Nô tài nghe nói tối qua Miêu Tần nương nương theo Hoàng thượng điLong Càn cung phê duyệt tấu chương, cho nên tới hỏi riêng một chút.”
Bởi vì xung quanh chỉ có Thuý Trúc, nên Quản công công không khách khí, trực tiếp nói ra.
Viên Diệu Diệu hơi sửng sốt, ngay sau đó lửa giận trào khắp đáy lòng, nhưng nàng không thể phát giận với hắn.
Chuyện tối qua nàng đi Long Càn cung phê duyệt tấu chương, chỉ có người tròn Như Ngọc cung và Long Càn cung biết, không nghĩ tới, nàng vừa từ Long Càn cung trở về Quản công công đã tìm tới cửa.
Đến cùng là do ai báo tin? Nàng nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tuy trong lòng tức giận đến mức muốn đem người làm lộ bí mật lôi ra, nhưng trên mặt nàng lại không hiện ra chút gì không ổn, ngược lại còn tươi cười.
“Quản công công thật thần thông quảng đại, bổn tần mới chỉ từ Long Càn cung trở về, ngươi đã tìm tới cửa. không sợ Hoàng thượng vẫn chưa đi sao?”
Nàng thuận miệng hỏi, rồi mở to mắt nhìn về phía Quản công công, chẳng qua thần sắc không quá tốt.
Quản công công nghe nàng hỏi, tự nhiên cũng đoán được tâm tư của vị chủ tử này.
Đám người bọn họ cũng không mong bên mình có phản đồ, tuỳ lúc đềusẽ đem sự việc của mình báo cho người khác.
Như vậy làm gì còn bí mật gì, đây là trạng thái vô cùng nguy hiểm, tất nhiên sẽ không thoải mái.
“Miêu Tần nương nương bớt giận, nô tài là được chủ tử bên kia báo cho. Chủ tử thần thông quảng đại, hơn nữa không giống người khác, tin vào lời một phía của nô tài, chủ tử biết ngài trung thành, là đứa trẻ tốt, cho nên không cần sợ hãi. Nếu về sau có cơ hội, các người tự nhiênsẽ gặp mặt.”
Lời Quản công công nói ra cực dễ nghe, đầu tiên giải thích rõ cho mình,nói hắn không có bản lĩnh, không thể thám thính tin tức gì của Viên Diệu Diệu. Sau đó, lại cho nàng biết, tất cả là do chủ tử phía sau an bài, lại còn làm Viên Diệu Diệu yên tâm, không cần sợ bóng gió nóihươu nói vượn, dù sao chủ tử nhìn rõ mọi việc, một câu cũng không tin tưởng, chỉ cần Viên Diệu Diệu trung thành và tận tâm với chủ tử phía sau, vậy về sau nhất định sẽ có vinh hoa phú quý bất tận.
Viên Diệu Diệu nghe Quản công công vẽ ra tương lai tốt đẹp, trên mặt là vài phần cười lạnh, vị công công này mồm mép thật lợi hại.
Tuy phân vị trong cung không cao, nhưng lúc này nàng có thể xác định,hắn không bò lên vị trí cao có lẽ là cố tình. Ít nhất, bản lĩnh lừa dối người này của hắn, thì không thể chỉ làm Quản công công như thế này, ngay cả chức vị cũng không có.
“Bổn tần biết.” Khí thế quanh thân Viên Diệu Diệu thu lại, giống nhưkhông còn tức giận nữa.
Quản công công thấy nàng cười, cả người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy chuyện tấu chương kia…” Quản công công vòng vo trở lại đề tài.
Trong lòng Viên Diệu Diệu cười lạnh liên tục, trên mặt lại không nhìn thấy chút nào.
“Tấu chương hôm qua Hoàng thượng phê duyệt, có mấy quyển nói về chuyện lũ lụt ở Giang Nam, còn có nói đến chuyện xin phong thế tử của nhà hầu tước.
Nàng chọn vài chuyện để nói, chuyện lũ lụt ở Giang Nam ai cũng đãbiết, cho dù có trình lên tiếp, cũng là chuyện công tác tiếp theo, khôngảnh hưởng đến toàn cục.
Còn chuyện xin phong thế tử này lại càng bình thường, nhà hầu tước nào mà vợ cả sinh con, đều sẽ xin phong, trừ khi có đường rẽ ngang gì.
Nhưng Quản công công đối với chuyện xin phong thế tử lại vô cùng hứng thú, thậm chí còn truy hỏi là nhà ai, xin phong cho ai.
Tuy Viên Diệu Diệu cực kỳ không muốn nói, nhưng nàng đã bị bắt buộc đến bước này, nên vẫn phải nói ra.
“Là nhà Lý quốc công, mốn xin phong đích trưởng tử.”
Sau khi Quản công công nghe được tên này, thần sắc trên mặt khôngmặn không nhạt, giống như hắn cũng không muốn người kia được chọn.
Viên Diệu Diệu thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng lộp bộp một chút, chẳng lẽ nhà Lý quốc công có liên quan.
Đương nhiên nàng không trực tiếp hỏi ra, chỉ nghẹn ở trong lòng.
“Còn nữa không?” Quản công công tiếp tục truy vấn.
Mày Viên Diệu Diệu ngưng tụ lại, vẫn còn muốn hỏi tiếp? Nàng đã nóinhiều tin tức như vậy, Quản công công này đúng là lòng tham khôngđáy, con muốn hỏi không ngừng.
“Buổi tối hôm qua ta ngủ rồi, nếu vị truyền tin là người trong cung của ta, vậy công công hẳn biết, ta căn bản không muốn đi Long Càn cung, ta không chịu nổi, thiếu chút nữa là trên kiệu ngủ mất. Hoàng thượngthật ra cũng không muốn ta ở bên trợ giúp phê tấu chương, chỉ là muốn ta ngồi kiệu cùng hắn, tới Long Càn cung hắn liền cho ta đi ngủ. Là ta nhớ tới lời dặn của công công nên mới cố tỉnh, ở bên cạnh giúphắn mài mực.”
“Hoàng thượng là người có tính cảnh giác cao, ta sao dám nhìn nén nhiều, huống hồ đó lại là Long Càn cung, là địa bàn của Hoàng thượng, có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta. Tấu chương là thứ tuyệt mật, nếu ta bị lộ dấu vết, vậy chuyện chờ ta phía sau không thể đơn giản.”
Giọng của nàng có chút kích động, hiển nhiên là đối với giọng điệu nhẹnhàng của Quản công công cảm thấy vô cùng bất mãn.
Rốt cuộc chuyện nàng xem lén tấu chương cũng vô cùng nguy hiểm, mà không chuyện gì so sánh được, làm chuyện cả thiên hạ không đồng tình, đã đủ để chém đầu.
Quản công công bị nàng quát nạt, tức khắc không dám lên tiếng, chỉ xấu hổ ho khan một tiếng.
Chủ yếu là Viên Diệu Diệu được sủng ái quá mức, cho nên làm hắn có ảo giác, tiểu cô nương này có thể làm bất cứ chuyện gì ở trước mặt Hoàng thượng.
Cho nên dù Viên Diệu Diệu đã nói đủ nhiều, nhưng Quản công công vẫn muốn hỏi thêm, như là vĩnh viễn không thoả mãn.
“Miêu Tần nương nương bớt giận, là nô tài quá phận. Nô tài không xem xét đến tình cảnh của ngài, mong nương nương giáng tội.” Quản công công vội vàng xin tha.
Viên Diệu Diệu dựng ngược lông mày, biểu cảm thập phần tức giận.
“Quản công công, ngươi nói thật cho bổn tần, đến cùng là ngươi muốn hỏi nhiều như vậy, hay là người phía sau ngươi muốn hỏi nhiều. Nếuthật là hắn muốn hỏi nhiều như vậy, Viên Diệu Diệu ta thật không thể nghe theo nổi, cứ như vậy đòi hỏi, ta sớm hay muộn cũng bị Hoàng thượng bắt được, là tội chém đầu.”
“Ta không có chín tộc để giết, lẻ loi một mình tiến cung, đương nhiên ít nhiều được vị chủ tử kia nâng đỡ. Dù sao có tội cũng không lan đếnhắn, đến lúc đó ta chết hay không cũng mặc phải không?”
Tiếng của Viên Diệu Diệu đột nhiên dâng cao, ngữ khí trở lên bén nhọn khắc nghiệt, trên mặt nàng đều là phẫn nộ, hiển nhiên tức giận khôngthể giảm.
Quản công công bị doạ ra mồ hôi lạnh toàn thân, không nghĩ Viên Diệu Diệu lại mượn đề tài này.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể lý giải, dù là ai khi bii ngừoi khác khống chế, cũng sẽ sợ hãi.
Hơn nữa, thật sự là hắn hỏi quá nhiều, lòng tham quá lớn, mới làm cho nỗi sợ của Viên Diệu Diệu mở rộng.
Loại chuyện nhìn nén tấu chương rồi tiết lộ ra bên ngoài như này, vốn dĩ chính là khi quân phạm thượng, Viên Diệu Diệu làm được đã thậtkhông dễ dàng, nếu áp bức thêm vậy sẽ bị phản ứng ngược.
“Nô tài đáng chết, là nô tài nhất thời nóng vội, không liên quan đến chủ tử……”
Quản công công lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha, vội vội vàng vàng như sợ Viên Diệu Diệu trở mặt, hoàn toàn xé rách giấy, đến lúc đó hắnkhông có biện pháp báo cáo công tác.
“Quản công công, ta cũng chỉ là người bên dưới, biết ngưoi không có biện pháp kháng mệnh chủ tử. không bằng ngươi giúp ta truyền lời, ta muốn gặp người đứng sau, để hắn gặp mặt ta nói chuyện, cho ta yên lòng. Ta đồng ý làm loại chuyện này, không có nghĩa là ta không tiếc mạng, người lại ta còn rất sợ chết.”
Viên Diệu Diệu cũng không bị động, khuôn mặt nàng âm lãnh, lời nóicường ngạnh, không hề cho phép thương lượng.
Quản công công nghe lời nàng nói, càng thêm sợ hãi. trên trán hắn mồ hôi dày đặc, lòng bàn tay cũng ẩm ướt, hiển nhiên là đã bị doạ.
hắn không phải sợ Viên Diệu Diệu uy hiếp mà là sợ chủ tử phía sau biết.
“Miêu Tần nương nương, để nô tài nói rõ với ngài. Vị chủ tử kia khôngthích nói nhiều, chỉ là sai nô tài tới thám thính một hai. Là nô tài muốn tranh công, cho nên hỏi thêm vài câu, nếu chủ tử biết nô tài chỉ vì cái lợi trước mắt mà làm hỏng việc, chọc cho ngài ấy không vui, vậy nô tài nhất định sẽ bị trừng phạt nặng. Xin Miêu Tần nương nương có thể thông cảm cho nô tài, tha thứ cho nô tài lần này, về sau nô tài nhất định sẽ báo đáp ngài….”
Quản công công quỳ rạp xuống đất, hắn vừa nói vừa không ngừng dập đầu, thần sắc sợ hãi kia làm người thấy phải rung động.
Viên Diệu Diệu nhẹ nhàng nheo mắt, có chút không tin lời Quản công công nói.
“Ý của Quản công công là, thật ra chủ tử của ngươi đối với hạ nhân vô cùng hà khắc, lần này có thể muốn nửa cái mạng của ngươi?”