Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 2 - Chương 9

Edit + beta: Thanh Uyên.

Giang Lạc Trạch là một ngôi sao đang ‘hot’ hiện nay, thành công đến khó có thể diễn tả được thành lời, anh không chỉ có khuôn mặt tinh xảo, mà còn có thể đảm nhiệm được những vai hành động. Không ai biết là ai đã đề cử anh vào giới diễn viên, chỉ biết rằng anh đã nổi tiếng sau khi quay xong bộ phim điện ảnh《 Sát thủ 》. Trong phim anh nhận một vai phụ là sát thủ, bất hạnh mất đi người thân, lại bị bạn mình phản bội, trong phim khuôn mặt của anh không mấy khi được lộ ra, chỉ có thể thấy được đôi mắt, lời thoại cũng chỉ được có vài câu.

Vừa quay xong《 Sát thủ 》anh nhận được một lời mời đóng vai nam chính Sở Hoà trong bộ phim cổ trang tên là 《 Hồng nhan 》, Quý Hựu Đồng cũng vậy, dù là người mới nhưng cô được nhận đóng vai nữ chính Khanh Đồng Đồng trong phim. Bọn họ rất có tài, một nhóm người mới chỉ cần nhờ vào một bộ phim truyền hình đã bắt đầu nổi tiếng, bài hát chủ đề cũng nổi tiếng khắp nơi, mọi người đều điên cuồng theo dõi phim, những từ ngữ đang lưu hành lúc đó cũng từ trong bộ phim ấy mà ra.

Từ đó con đường diễn xuất của Giang Lạc Trạch càng ngày càng đi lên, bất kể là ai diễn cùng anh, hoặc là từng tham gia hoạt động cùng thì đầu đề bài báo ngày mai chắc chắn chính là người đó. Có rất nhiều nữ nghệ sĩ muốn diễn cùng anh, nhưng tiếc là không phải kịch bản nào anh cũng nhận. Không biết có phải tiếng tăm của anh quá tốt hay là ánh mắt của anh quá độc đáo, mỗi một kịch bản được anh chọn lựa, sau khi công chiếu đều rất nổi tiếng.

Nhưng anh rất biết an phận, ra mắt đã mấy năm nhưng không hề có scandal gì, làm việc gì cũng rất cẩn thận, sau khi quay xong《 Hồng nhan 》anh đã từng có một khoảng thời gian ngắn qua lại với Quý Hựu Đồng.

Tính cách Quý Hựu Đồng vốn lạnh lùng, không thích nói nhiều. Tuy cô là con gái một của tập đoàn nhà họ Quý, nhưng cũng không phải là người cơm đến thì há mồm, áo đến thì đưa tay, cũng càng không phải là kiểu người õng ẹo như những thiên kim nhà giàu khác. Nhà họ Quý dạy cô rất nghiêm khắc, bất kể là trong học tập, hay là thái độ của cô. Cô là một cây mai kiêu ngạo, cao ngạo lại xinh đẹp, không thèm để bất cứ thứ gì trong đời này vào mắt.

Gia thế của cô, tính cách của cô, rất nhanh đã khiến các đồng nghiệp khác vừa ganh tỵ lại vừa bất mãn. Quý Hựu Đồng không quan tâm, cô có tiền nên cũng chẳng quan tâm thiếu mất một hai bộ phim hay quảng cáo gì đó, càng không quan tâm mình có thêm người bạn nào hay không, đối với cô mà nói, bạn thân chắc gì đã là thực lòng với mình. Cô từng mắng trợ lý của mình tới máu chó chảy đày đầu, từng sỉ nhục bạn diễn là đến cả lễ phép cơ bản cũng không biết, từng mắng một nghệ sĩ mới vào nghề diễn quá kém, từng ném trả lại một cái kịch bản lên đầu đạo diễn, trực tiếp rời đi không diễn nữa.

Tất cả mọi người đều không thích cô, chỉ có Giang Lạc Trạch là đối xử tốt với cô, cưng chìu cô, khoan dung cô. Nhưng Quý Hựu Đồng lại không phải là người biết cảm ơn, từ nhỏ cô đã được giáo dục rằng, đồ vật đã là của cô rồi thì dù thế nào cũng đều là của cô thôi. Vì lẽ đó, dưới mấy lần nhắc nhở của Giang Lạc Trạch, tác phong làm việc của cô vẫn như cũ, chẳng biết hối cải.

Giang Lạc Trạch chọn rời bỏ cô, biến mất gần một năm trời, trong một năm, fan của anh toàn bộ đều sắp điên tới nơi rồi, còn đến công ty của anh để mắng chửi, bọn họ tưởng công ty dấu anh đi mất còn tụm năm tụm ba đến thẳng công ty gây chuyện, nhưng họ không biết là đến cả công ty cũng đang đi tìm anh.

Một năm sau, Giang Lạc Trạch trở về, bên cạnh còn mang theo một nữ sinh đáng yêu, cô ta tên là Sở Dao Dao, khuôn mặt cô ta như một đứa trẻ khiến người khác không thể nhìn ra được tuổi tác.

Cô ta vừa mới tốt nghiệp, nên vẫn chưa được tiếp xúc với nhiều đạo lý đối nhân xử thế, luôn hướng về phía làng điện ảnh. Lúc cô đi du lịch ở nước ngoài thì gặp gỡ Giang Lạc Trạch, cô kích động đến suýt chút nữa ngất xỉu, xin cùng anh chụp ảnh kí tên, chủ động giúp anh đi xếp hàng khi mua đồ, Giang Lạc Trạch bị dáng dấp của cô chọc cho phì cười.

Như thế, bọn họ bắt đầu liên hệ, phần lớn là Sở Dao Dao muốn học hỏi anh những kỹ thuật liên quan tới diễn xuất.

Sở Dao Dao hoàn toàn không giống với Quý Hựu Đồng, cô thích cười, lại bằng lòng trả giá, luôn liều mạng nỗ lực để vào giới giải trí. Nhưng là, cô quay đầu phiền não nói, “Nhưng cái khuôn mặt em bé của em không thể nào thay đổi được mà, hay là em đi sửa mặt nhỉ?”

Giang Lạc Trạch dịu dàng xoa đầu cô, “Đóng phim là để xem diễn xuất, mặt em bé cũng có thể đóng được rất nhiều nhân vật.”

Sở Dao Dao ôm lấy cánh tay của anh làm nũng, “Em thật sự rất thích Lạc Trạch…”

Anh cười nhàn nhạt, ánh mắt cô đơn, Quý Hựu Đồng chưa bao giờ nói với anh một câu yêu hay thích anh, thậm chí cũng không chủ động ôm anh.

Quý Hựu Đồng rất kiêu ngạo, không có phép thứ gì của mình thuộc về người khác, bao gồm cả người. Cô bắt đầu làm khó dễ với Sở Dao Dao, dùng tiền để mua vai diễn cho diễn viên khác diễn, chặt đứt con đường của Sở Dao Dao.

Giang Lạc Trạch nổi giận, anh nói: “Đủ rồi! Quý Hựu Đồng em đừng có quá đáng!”

Anh rất có bản lĩnh, bất luận là Quý Hựu Đồng làm khó dễ thế nào, anh cũng tìm được một vai diễn khác thích hợp với Sở Dao Dao hơn. Quý Hựu Đồng lúc này mới phản ứng lại, nửa năm ở cùng anh, ngoại trừ biết Giang Lạc Trạch là một nghệ sĩ, còn lại cô không biết gì về anh cả, cô chỉ bận chăm lo việc của mình, nên chẳng khi nào quan tâm đến người khác.

Cô giống như bị điên rồi vậy, muốn cướp Giang Lạc Trạch về, lúc này cô mới phát hiện là cô yêu anh, rất yêu anh, nhưng cô lại chẳng biết quý trọng cũng chẳng biết cách để biểu hiện ra ngoài.

Cô làm mất lòng rất nhiều người, nên khi thấy Sở Dao Dao kết bạn được với rất nhiều người khác, cô lại càng thêm ganh ghét, vậy nên cô thuê một tên côn đồ, muốn gã đến uy hiếp Sở Dao Dao. Cô đúng thật là rất quá đáng, đến nỗi khiến Giang Lạc Trạch phải tát cô một cái trước mặt tất cả mọi người.

Danh tiếng của Quý Hựu Đồng bắt đầu xấu đi, các đạo diễn cũng không đồng ý đến mời cô diễn nữa, thế nên cô không thể không làm những chuyện như quy tắc ngầm được, khiến danh tiếng của bản thân xấu đi. Các fan liên tục rời bỏ cô, công ty người mẫu không thể không huỷ hợp đồng với cô. Hết cách, cô đành phải ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu hai năm, trên đường đi cô gặp phải một người đàn ông tên là Cận Ly.

Cô thật sự rất mệt mỏi, nên đã nhanh chóng kết hôn với Cận Ly.

Sau ba năm kết hôn, cô sinh được một đứa con trai. Vốn nghĩ rằng cả nhà mình sẽ được hạnh phúc, bất ngờ, cha cô vì làm việc vất vả mà mắc bệnh, mẹ cô thì không có chính kiến riêng của mình nên gia nghiệp nhà cô từ từ bị hai người cậu tranh giành mất. Quý Hựu Đồng bắt đầu đóng phim từ năm 19 tuổi nên căn bản là không biết gì về chuyện làm ăn. Cô nghe lời chồng khuyên, đưa toàn bộ cổ phần của mình cho anh ta.

Mãi đến khi Quý Hựu Đồng bị đuổi ra khỏi cửa, người cha đang sống của cô vì tức giận mà qua đời, cô mới hiểu ra mọi chuyện là như thế nào.

Cô đi tìm Giang Lạc Trạch, bởi vì anh thật sự rất nổi tiếng nên cô không thể gặp được anh, màn hình điện thoại hiển thị tin tức về anh và Sở Dao Dao, nó viết Giang Lạc Trạch đã cầu hôn Sở Dao Dao rồi.

Quý Hựu Đồng hối hận vô cùng, nhưng trong giới giải trí chẳng có ai đồng ý giúp cô cả, cũng có phóng viên chụp lại hình ảnh của cô để viết báo, gọi cô là một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ.

Giang Lạc Trạch bỗng tìm đến cô, hỏi cô có cần anh giúp gì không, cô lẩm bẩm cầu xin, đặt xuống toàn bộ sự tự tôn của mình, “Dẫn em đi được không? Xin anh…”

Sở Dao Dao đi đến tát cô một cái, “Đúng là không biết xấu hổ!”

Quý Hựu Đồng trở về nhà, mẹ cô mắc bệnh nhưng lại không có tiền trị liệu, cô đến đòi tiền Cận Ly, nhưng đổi lấy lại là sự nhục nhã. Cuối cùng, kết thúc của cô lại như một vở tuồng vậy, sau khi Giang Lạc Trạch kết hôn, cô không còn tiền để dùng nữa, rồi sau đó vì chết đói mà bị chôn sống.

Nguyện vọng của Quý Hựu Đồng là, để Giang Lạc Trạch yêu cô một lần nữa, không bao giờ gây tổn thương cho những người cô từng tổn thương kia, và không để cơ nghiệp của nhà họ Quý không bị cướp đi nữa.



Quý Hựu Đồng tiếp nhận xong ký ức của ký chủ khi còn sống, chậm rãi uống hết nước thuốc, hệ thống nói, loại nước thuốc này có thể giúp cô có thể nhớ tất cả mọi chuyện đã gặp phải. Cô nhắm mắt lại nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

Sau khi thân thể chậm rãi thích ứng được, trong đầu cô không ngừng chuyền đến những ký ức thuộc về ký chủ. Cô rất giật mình, tri thức trong đầu cô có thể nói là nhiều vô cùng, piano, violin, hát, khiêu vũ, toàn bộ cô đều biết! Không chỉ như thế, cái môn tiếng Anh mà cô hay lo lắng kiếp trước, giờ đây chỉ cần đọc một văn bản tiếng Trung là cô đã có thể dịch nó ra tiếng Anh rồi.

Không ngờ ký chủ lại là người ưu tú đến như vậy, nhưng cuối cùng lại nhận được một kết cục thật quá thảm thiết.

“Tiểu thư, cô tỉnh rồi?” Thím Vương đặt bộ quần áo xuống cạnh giường, “Ngày hôm qua cô có dặn là phải mặc bộ đồ này nên tôi đã ủi cho cô đây.”

Quý Hựu Đồng chớp mắt mấy cái, “Thím Vương, để tôi thay quần áo trước đã, thím đi ra ngoài đi.”

Sau khi thím Vương đi ra ngoài, Quý Hựu Đồng đứng dậy nhìn quanh phòng, căn phòng lớn được trang trí xa hoa, trên người cô đúng là mặc một bộ đồ ngủ, cảm giác khi mặc chiếc váy ngủ thật sự rất thoải mái. Mở cửa tủ quần áo đi vào bên trong, bên trong là phòng để áo, mũ, giầy cùng túi xách, quần áo trong tủ đúng thật là đủ để mở nguyên một shop bán quần áo.

Đứng thử quần áo trước gương, cô vuốt ve khuôn mặt này, khuôn mặt này chỉ có năm sáu phần tương tự với khuôn mặt của cô, bởi vì khuôn mặt này thật sự rất đẹp, da dẻ trắng nõn nhẵn bóng, đôi mắt trong suốt sáng sủa, cánh môi như hoa cánh hoa, hồng nhạt mềm mại.

Tóc cô rất dài, dày nhưng lại mềm mại. Cô cũng rất gầy, nhưng lại khoẻ mạnh hồng hào, cả người đều ửng lên một màu hồng nhàn nhạt khác với cô của kiếp trước, tuy kiếp trước cô cũng gầy, nhưng da dẻ lại vì căn bệnh của cô mà không có chút màu máu nào cả.

Nhưng hai hàng lông mày trên khuôn mặt này lại khiến khuôn mặt cô thoạt nhìn rất lạnh lùng lại hờ hững, khiến Quý Hựu Đồng có chút khó chịu, cố gắng làm một vài ánh mắt dịu dàng, cô quay lại nhìn chính mình trong gương thì lại càng giật mình, cái ánh mắt này thật sự là quá quyến rũ rồi.

“Đồng Đồng, Khương Thanh chờ con rất lâu rồi đấy, sao con vẫn còn chưa xuống?” Mẹ Quý không đợi được nữa đành đẩy cửa đi vào, “Sao vẫn còn chưa thay quần áo? Con quên hôm nay là ngày đầu tiên đi quay phim à?”

Quý Hựu Đồng cuống quýt làm ra vẻ mặt lạnh nhạt, xoay người lại nói: “Mẹ, con biết rồi.”

Trợ lý Khương Thanh đứng chờ cô dưới lầu, Quý Hựu Đồng nhìn sắc mặt lo lắng của cô, hỏi: “Khi nào thì quay?”

Khương Thanh nghe thấy giọng nói của cô thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Chín giờ rưỡi.”

Quý Hựu Đồng nhìn điện thoại di động, đã tám giờ năm mươi, cô chạy chậm tới bàn ăn cầm lấy hai phần sandwich xong lập tức kéo Khương Thanh ra ngoài, “Ba mẹ con đi trước.”

“Cái con bé này…” Mẹ Quý lắc đầu một cái, nói với thím Vương, “Thím dọn bát đũa của Đồng Đồng đi.”

……

Khương Thanh hoảng sợ mở to hai mắt, cái biểu hiện tức giận của Quý Hựu Đồng ngày hôm qua vẫn còn xuất hiện sờ sờ trước mắt cô, sao hôm nay lại đột nhiên như biến thành người khác thế này?

“Đây, cho chị,” Quý Hựu Đồng đưa một phần sandwich cho cô, một phần khác thì để lại cho mình, “Chắc chị vẫn chưa ăn đâu nhỉ?”

Khương Thanh nhìn phần sandwich, nhận lấy cũng không được mà không lấy cũng không được. Sắc mặt cô trắng xám, tưởng Quý Hựu Đồng đổi trò mới để khiến cô cực khổ, “Quý… Quý tiểu thư…”

“Chị gọi em là Đồng hoặc Đồng Đồng là được rồi.” Quý Hựu Đồng nở nụ cười xán lạn, cảnh tượng ngày hôm qua đương nhiên cô đã thấy trong kí ức của kí chủ rồi, cô tạt cả một ly cà phê lên trên mặt Khương Thanh, mắng cô ấy làm việc không tốt, còn dám gọi thẳng tên cô, bắt cô ấy từ nay về sau phải gọi cô là Quý tiểu thư.

“Chúng ta… hay là mau đi thôi.” Khương Thanh không hiểu sao trăng gì, đành nhận lấy sandwich đưa Quý Hựu Đồng vào trong xe, dặn tài xế chạy nhanh một chút.

Đối với nhân vật Khương Thanh này, Quý Hựu Đồng đã từng nhìn thấy tất cả những ký ức liên quan đến cô, cô là trợ lý có lai lịch tốt ở Vạn Ngu, cũng là Quý Hựu Đồng bổ nhiệm cô. Trong công việc sau này, ký chủ đã không ít lần mắng cô, nhưng cô vẫn cố gắng làm trọn vẹn những việc trong bổn phận của mình, giúp ký chủ sắp xếp tất cả công việc, mãi cho đến khi ký chủ huỷ bỏ hợp đồng, cô mới được giải thoát.

Không thể không nói, Khương Thật đúng thật là một người quản lý vô cùng tốt, “Chị Thanh,” Quý Hựu Đồng ngọt ngào gọi cô, “Nếu hôm trước em có làm gì quá đáng, mong chị đừng để ở trong lòng, em thật sự xin lỗi chị.”

“Không, không có gì.” Khương Thanh có chút lúng túng, “Quý tiểu thư, hôm nay cô sao vậy?”

“Đừng gọi em là Quý tiểu thư nữa, chị còn lớn hơn em, người phải dùng kính ngữ nên là em mới đúng.”

Khương Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô ở chung với Quý Hựu Đồng mới có ba ngày, mấy ngày trước chắc do vui buồn thất thường nên mới khiến tâm tình của con bé này không tốt đi. Quý Hựu Đồng cũng không phải ngôi sao nổi tiếng gì, nhưng lại rất phô trương, bổ nhiệm cô làm trợ lý, là cách làm xưa nay chưa từng có. Cô làm ở Vạn Ngu cũng rất tốt, vốn là không muốn đồng ý, nhưng cuối cùng lại không ngăn nổi bị tiền mê hoặc mất.

“Đúng rồi chị Thanh, thân phận của em, chị đừng nói với người khác nhé, em không muốn mọi người có ác cảm với em.” Quý Hựu Đồng làm bộ dáng xin nhờ, vẻ mặt rất đáng yêu. Ký chủ đã từng rất phô trương, lấy thân phận của mình để chèn ép người khác, quậy đến cả trường quay đều không vui.

Khương Thanh thấy cô nở nụ cười, cô vốn lớn lên đã rất xinh đẹp, làm ra bộ dáng này quả thật khiến người khác không cưỡng lại nỗi. Cô thả lỏng người, nói: “Được.”