Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa

Chương 17: Rừng trúc và mai xanh (5)

Editor: tuanh0906

"Cô... run cái gì?"

Mộ Thanh bất ngờ cười to khiến miệng vết thương bị chấn động, Lăng Diệu Diệu cảm thấy tay nóng lên, quả nhiên là máu lại trào ra, lòng đầy tuyệt vọng, nàng quát: "Đừng cười. Mau câm miệng."

Tay phải nàng cầm một miếng băng gạc mới để dự phòng, cố gắng giữ vững cơ thể hắn, nhìn qua như là đang ôm hắn.

Trên người nàng có một mùi thơm thoang thoảng, là mùi các cô nương thường dùng cánh hoa ngâm nước tắm, lúc này bởi vì thân thể nàng nóng lên khiến mùi hương toàn bộ bay ra, cách một lớp áo hơi mỏng thân thể ấm áp như có như không dán sát vào hắn.

Lạnh, thật sự quá lạnh.

Lăng Diệu Diệu lại nóng tới mồ hôi đầy đầu: "Ngươi đổ máu như vậy thật không sao chứ?"

Nước dần mất đi độ ấm, lòng bàn tay hắn lạnh như đá, môi trắng bệch, bắt đầu chậm rãi run rẩy: "Cả người máu... ta hận không thể... chảy hết mới tốt..."

Người trong lòng run rẩy rất kịch liệt.

Run rẩy? Lăng Diệu Diệu nhớ ra, hình như mất máu quá nhiều sẽ có biểu hiện như thế.

Ôi má ơi, Hắc liên hoa có gan hạ gục đại yêu quái trong nháy mắt, lúc một mình chiến đấu đầy ngạo mạn vậy mà, thì ra là dùng tính mạng để làm màu?

Nàng tức giận đến hết muốn phê bình, đành phải nói: "Ngươi buông ta ra, ta đi lấy cho ngươi cái chăn."

"Ngươi... Ngươi biết ta lạnh ư?"

"Còn phải nói sao?" Tay Lăng Diệu Diệu bị hắn giữ chặt, không thể động đậy: "Trên người ngươi lạnh như vậy..." Nàng lấy ra một bàn tay, rút dải lụa choàng trên người mình xuống giũ ra khoác lên vai hắn, người lại dựa vào gần hơn, cố gắng làm hắn ấm hơn một chút.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diệu Diệu trong lòng bất ổn, đứng ngồi không yên.

"Như thế này chỉ sợ không ổn, phải đi tìm Liễu đại ca..."

"Cô dám đi?" Mộ Thanh từ trạng thái mê mang bừng tỉnh, đột nhiên mở mắt, ánh mắt tàn khốc đáng sợ.

"Được rồi, ta không đi..." Nàng không dám manh động, đành chán nản ngồi xuống.

Cũng may Lăng Diệu Diệu vẫn luôn đổ mồ hôi, thân thể vẫn còn ấm, Mộ Thanh lại vô thức dựa sát vào nàng.

"Này, ngươi không có biện pháp nào sao?" Lăng Diệu Diệu sắc mặt phức tạp nhìn Mộ Thanh đang trong trạng thái nửa sốc, giọng nói chua xót: "Nếu ta hôm nay không tới tìm ngươi, ngươi định làm thế nào?"

"Không làm thế nào..." Giọng của hắn nhẹ như nói mê, đầu óc hỗn loạn vô cùng, không ngừng hiện lên vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Dao. A Thanh, đệ là hy vọng của Mộ gia.

Nếu nàng biết hy vọng của Mộ gia không chỉ có xuất thân như vậy mà còn vẽ Phản viết phù hết sức thuần thục...

Thật buồn cười.

Giọng nói trong trẻo bên tai vẫn còn lảm nhảm: "Đúng rồi, đạo sĩ bắt yêu các ngươi không phải đều có loại bùa cầm máu sao? Hoặc là cái loại đốt lên pha vào nước uống có thể chữa bách bệnh..."

Mộ Thanh cười lạnh một tiếng: "Cô nói chính là đạo sĩ giả lừa đảo bịp bợm."

"Vậy làm sao bây giờ?" Lăng Diệu Diệu khóc không ra nước mắt, thuốc cầm máu trong tay cũng ngăn không được miệng vết thương quá lớn của hắn: "Tiếp tục thế này ngươi sẽ chết."

"Chết? Chết thì có làm sao..." Hắn nở một nụ cười mỉa mai, sắc mặt ngày càng lạnh lẽo, cả người tái nhợt như thể giây tiếp theo sẽ lập tức hoá thành tiên.

"Không được... Ngươi không thể chết đâu..." Lăng Diệu Diệu căng thẳng nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn mơ mơ màng màng, nàng vội cất cao giọng hung tợn nói: "Có nghe thấy không, ngươi không thể chết. Mau nghĩ cách, núi đao biển lửa ta thay ngươi làm... Bằng không, ngươi vừa ngất xỉu ta lập tức đi gọi tỷ tỷ ngươi tới.

Mộ Thanh nhìn nàng, im lặng đến kỳ lạ.

Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: "Ta không thể dùng."

Lăng Diệu Diệu trong đầu hiện lên câu "đường ngang ngõ tắt" của Liễu Phất Y. Trong truyện viết, Mộ Thanh tâm tư bất chính, kiếm tẩu thiên phong*, đi chính là tà đạo. Nhưng lại không nói rõ rốt cuộc là tà đạo ở chỗ nào.

*không theo thói thường, dùng biện pháp khác thường để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.

Nếu đối tượng công lược của nàng chết có phải nàng sẽ trực tiếp bị chuyển thẳng đến thế giới trừng phạt? Đã như vậy thì là chính hay tà có liên quan gì tới nàng.

"Vì sao không thể dùng, bảo mệnh quan trọng." *giữ mạng

"Hôm nay ta đã phạm sai một lần..."

"Ta biết, chuyện đó ngươi không muốn để tỷ tỷ ngươi biết. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói nửa chữ, ngươi mau dùng đi."

Sắc mặt Mộ Thanh tái nhợt như tờ giấy, sợi tóc ướt sũng dán trên trán, vẻ mặt mê mang, càng khiến đôi mắt hắn có vẻ đen nhánh sạch sẽ: "Hôm nay ngươi nhìn thấy rồi, không sợ sao?"

"Phải, ta thấy rồi." Nàng đáp qua loa, lòng nóng như lửa đốt: "Cần gì phải quan tâm cái gì mà đường ngang ngõ tắt, có thể giết yêu quái không phải được rồi sao? Nếu có thể giữ được mạng ngươi, vì sao lại không thể dùng, nhanh lên."

Hắn chậm rãi cúi xuống người, dựa lên người nàng, giọng nói nhẹ nhàng, có vẻ ngoan ngoãn lạ kỳ: "... Cô giúp ta."

"Ta...... Ta giúp ngươi thế nào?"

"Giúp ta chải đầu."

Hắn buông tay, mu bàn tay Lăng Diệu Diệu đã bị mồ hôi dính ướt, nàng đi hai ba bước về phía tủ, lấy ra một chiếc lược, run run rẩy rẩy c ắm vào đầu tóc Hắc liên hoa.

"Dây cột tóc... cởi nó ra..." Giọng nói của hắn mơ hồ bay bổng.

"À..." Lăng Diệu Diệu duỗi tay kéo dây cột tóc màu trắng của hắn một chút, vừa kéo một chút nàng bỗng cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên không bình thường.

Bốn phía quanh nàng hóa thành vô số lốc xoáy, xoay tròn vặn vẹo, người trước mắt dường như có một lực hấp dẫn trí mạng, giống như cây anh túc trắng như tuyết đung đưa trong gió, dụ người hái...

Vẻ đẹp quyến rũ tẩm độc như vậy là thần tiên trên chín tầng mây, là ma quỷ chìm nổi trong bể dục, lúc thì cao không thể phàn, lúc lại cực kỳ sa đọa, vô số ảo ảnh đan xen biến hóa, thứ bất biến chính là một đôi mắt đen như mực, đuôi mắt xếch lên tràn đầy mị lực, trong mắt là lốc xoáy ngân hà, đong đầy tình cảm trong sáng nhất thế gian.

Chỉ nhìn một cái đã đủ khiến người ta không nhịn được tới gần hắn một chút, lại gần một chút, cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân hắn, làm vật tế cho hắn, mặc hắn điều khiển.

Cổ họng bỗng có vị ngọt, khi nàng lấy lại tinh thần một ngụm máu đã từ trong miệng chảy xuống cằm, nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị một bàn tay vô hình xoa bóp nhưng kỳ lạ là không cảm thấy đau mà có một loại cảm giác... khoan khoái thỏa mãn.

Tâm trạng hưng phấn nhưng lý trí lại làm nàng lông tơ dựng ngược.

Đây là cứu người sao? Đây là muốn nàng chôn cùng mà.

"Khụ..." Một búng máu lại trào ra, trước mắt biến thành màu đen nhưng bàn tay cứ không nghe sai bảo vẫn đặt trên dây cột tóc của hắn.

"Bang —— ­­" cánh tay đột nhiên bị nắm lấy sau đó bị người dùng sức kéo, một mông ngồi ở trên mặt đất.

"Đủ rồi."

Luồng sức mạnh* thần bí đó chợt tiêu tán, nàng như người nổi tại không trung bỗng rơi xuống đất, lúc này mới cảm thấy nội tạng trong cơ thể đều điên đảo sai vị trí, cảm giác đau đớn giờ mới ập tới khiến nàng ộc ra một búng máu, phải quỳ rạp trên đất th ở dốc.

*nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực vô hình của con người hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Mộ Thanh hơi quay đầu, Diệu Diệu thấy miệng vết thương của hắn vẫn còn nhưng máu đã ngừng chảy.

Sắc mặt hắn trắng như tuyết, không hiểu sao đuôi lông mày và khóe mắt lại hiện lên một màu sắc đẹp kỳ dị, cho dù giờ phút này trên mặt hắn nóng lạnh thất thường, ánh mắt sâu không thấy đáy: "Cút, tránh ta xa một chút."

"......"

Có người đối với ân nhân cứu mạng như vậy sao?

Nàng xoa cánh tay bị Mộ Thanh đánh đau, co rúm vào một góc. Nhìn Mộ Thanh vươn hai tay, thong thả tao nhã buộc chặt dây cột tóc, sau đó mặc thêm quần áo.

Ánh trăng ngưng tụ trên dải lụa trắng khiến nó trông càng có vẻ thần bí.

Hắn tu cái gì tà thuật không biết, mạnh như vậy? Hiện tại nhớ tới luồng sức mạnh vừa rồi nàng vẫn còn cảm thấy sợ. Khó trách Mộ Dao không cho hắn dùng, hắn cứ tiếp tục phát triển như thế không chừng sẽ trở thành thủ lĩnh tà giáo cũng nên.

Mộ Thanh buộc tóc xong, mặc xong quần áo xong bắt đầu ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần.

"Ờm.. Ngươi khỏe rồi?" Lăng Diệu Diệu nhàm chán trốn ở góc phòng nửa ngày, không được nhịn phá vỡ yên tĩnh.

"Sự việc hôm nay, một chữ cũng không được nói. Nếu không, ta sẽ không lại..."

Ngữ khí của hắn lạnh băng, đang nói lại ngừng.

Diệu Diệu hoang mang, Hắc liên hoa mắc bệnh gì... Vừa rồi vẫn còn là cừu con dựa vào lòng nàng, sao tự nhiên chỉ trong một tích tắc đã trở mặt?

Đột nhiên, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu nàng, tức khắc cả người toát mồ hôi lạnh, từ đầu đến chân đều cứng lại.

Một kẻ vì trả thù, lòng dạ hẹp hòi đến mức hại người cả nhà người khác... Một đóa Hắc liên hoa, ngoại trừ bỏ tỷ tỷ vạn vật ở trong mắt hắn đều là chó má... Hắn có thể có lương tâm gì?

Trong lòng hắn biết hậu quả của hành động này thế nào mà còn từng bước dẫn dụ nàng làm. Vừa rồi hắn thô bạo quăng ngã nàng lại là hắn lâm thời thay đổi chủ ý, buông tha nàng sao?

"Đúng là... phải cảm ơn ngươi." Nàng rặn ra một câu từ kẽ răng.

Mộ Thanh vẫn luôn đưa lưng về phía nàng, vạt áo ngoài xoè tung như hoa nở, hắn trầm mặc sau một lúc mới châm chọc cười: "Lăng tiểu thư, quá thông minh chưa chắc đã là chuyện tốt."

"Ngươi sai rồi, Mộ Thanh." Lăng Diệu Diệu dựa lưng vào vách tường. Dưới chân, thuyền bỗng nhiên xóc nảy một chút.

"Thật sự thông minh chỉ là vì tự bảo vệ mình, chưa bao giờ là dùng để thương tổn người khác."

Ngọn nến tối tăm leo lắt, trong phòng lại là một đợt yên tĩnh.

"Ngươi không tin?" Lăng Diệu Diệu cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi tin Mộ Dao là người tốt tuyệt đối, vậy dựa vào cái gì ngươi không tin trên đời có người giống nàng?"

Mộ Thanh không rõ ý vị cười nói: "Cô đang nói chính mình sao?"

"Có phải ngươi cảm thấy ta đánh đồng bản thân với tỷ tỷ ngươi là rất buồn cười?" Lăng Diệu Diệu lăn lộn một hồi bụng lại kêu lên, nàng dứt khoát ngồi xổm trong một góc ăn màn thầu.

"Không sai, ta và nàng vẫn là có chút khác." Nàng vừa nhai vừa nói: "Con người ta không phóng khoáng, trong lòng không có nhiều đại nhân đại nghĩa như vậy. Chỉ cần người ta để ý có thể bình an vui vẻ, là ta cảm thấy đủ rồi."

Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện một vết nứt dài dưới chân, thuyền lại xóc nảy một chút, vết nứt lập tức phụt ra mấy cái bọt nước.

Hử? Nàng nhăn mày.

Dưới chân có một bóng đen bao phủ nàng, nàng ngẩng đầu lên, phát hiện Mộ Thanh đã đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng. Trong mắt hắn có một loại cảm xúc kỳ lạ, tựa tò mò lại tựa nghi hoặc: "Cô không oán ta?"

"Oán ngươi làm cái gì?" Nàng cố tình giả ngu, trong lời nói như có gai: "Lúc trước ngươi đã nói là đường ngang ngõ tắt, là ta kiên trì muốn ngươi dùng, nếu ta bất hạnh mà chết, cũng trách ta mệnh không tốt thôi."

Nàng nuốt xuống màn thầu, hài lòng li3m môi, vị ngọt khiến nàng cảm thấy vui vẻ, ngay cả cảm giác cáu kỉnh muốn mắng chửi người cũng bình phục.

Lăng Diệu Diệu đã tức giận không nổi, toàn thân căng thẳng. Nhiệm vụ hai đúng là khó ngoài dự kiến.

"Lấy một mạng của ta đổi một mạng của Mộ công tử, nghĩ ra cũng rất công bằng." Nàng ngọt ngào mỉm cười.

Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén. Không nghĩ tới người trước mắt nhìn như mềm yếu, bên trong lại tính khí rất lớn...

*ý là không dễ bắt nạt, biết cáu

Tựa hồ là đấu tranh hồi lâu hắn mới điều chỉnh lại cảm xúc, chỉ là trên mặt càng thêm lạnh băng: "Cô ——"

"Ào ào..." Bên ngoài bỗng có một tiếng vang lớn, dường như nước sông đột nhiên nổi lên sóng to gió lớn, dưới chân, thuyền bắt đầu kịch liệt chấn động, xóc nảy lên.

"Sao lại thế này?"

"Á, nước vào......"

Âm thanh bên ngoài trở nên ồn ào, hình như có rất nhiều người chạy ra khỏi phòng. Trong nhất thời, ngọn nến trong tay nối tiếp nhau xếp chồng lên nhau, như đom đóm bay múa không ngừng chạy loạn trên boong tàu, tiếng bước chân hỗn loạn.

"Răng rắc ——" Diệu Diệu trợn mắt há hốc mồm bị di chuyển vị trí, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống phía trước, vết nứt nhỏ dưới chân bỗng nhiên mở rộng, trong phút chốc tựa như mãnh thú há to mồm máu, theo nước sông dao động một luồng khí đen đột nhiên từ kẽ nứt chui ra tới, xông thẳng phía chân trời.

Diệu Diệu bị luồng khí đen như khói báo động làm cho sợ ngây người, cổ tay bỗng nhiên bị Mộ Thanh bắt lấy, kéo sang bên kia kẽ nứt, hắn đẩy nàng về phía cửa nói: "Đi, bảo Liễu Phất Y mang A tỷ đi."

Lăng Diệu Diệu quay đầu, thấy ống tay áo Mộ Thanh còn dính máu, có chút do dự: "Ngươi...... chịu được không?"

"Đừng lảm nhảm, đi mau."

Đuôi tóc Mộ Thanh tung bay, hai lá bùa đã bay khỏi cổ tay áo, thấy nàng quay đầu chạy trở về, nhịn không được giận dữ quát: "Không phải bảo cô đi sao? Cô quản ta làm gì."

"Ai quản ngươi?" Lăng Diệu Diệu chạy mấy bước về đến trước ngăn tủ, nhanh chóng chộp lấy tay nải để trên tủ lùn, cõng trên lưng, xoay người tông cửa xông ra: "Ta không cầm màn thầu."

"......"

Tác giả có lời muốn nói:

A Thanh thật sự rất nghiêm túc. Hắn thật sự nghiêm túc diễn vai ác, mọi người bao dung một chút giai đoạn đầu hắn hư ác.