Ba ngày, Sở Sở cùng Thuấn An Nhan ở trong trang ngây người ba ngày, ngày thứ tư sắc trời mới vừa tối sầm, Tiểu Lục tử liền đem xe ngựa dừng ở cửa hông hẻo lánh. Sở Sở mặc y phục của Tiểu Lục tử, may mà Tiểu Lục tử không cao, hơn nữa có đai lưng, từ xa nhìn lại vẫn còn rất giống như một gã sai vặt bình thường, Sở Sở thật nhanh vào buồng xe, Tiểu Lục tử đưa xe ngựa chạy tới cửa chính. Thuấn An Nhan mới cất bước ra ngoài, khom người ngồi vào trong xe, đi theo ở đằng sau là mấy đại nô tài cùng đi Đông phủ, đoàn người vội vã trở về.
Một lúc lâu sau, đã trông thấy bên ngoài cửa thành, xa xa cũng có thể thấy được, nơi cửa thành ra vào kiểm tra vô cùng nghiêm. Thuấn An Nhan vén thảm xe lên, lộ ra một bản gỗ, nhẹ nhàng đẩy một công tắc ngầm, mặt bên có mấy lỗ thông hơi nho nhỏ, địa phương mặc dù không lớn, Sở Sở nếu co rúc vẫn là có thể, Thuấn An Nhan đỡ Sở Sở nằm vào, chuẩn bị xong mới trải thảm lại.
Sau khi bị giày vò xong, chỉ chốc lát sau đã đến ngoài cửa thành Vĩnh Định, ở Vĩnh Định môn coi chừng không là ai khác chính là Thập Tam a ca Dận Tường. Tứ a ca cảm thấy Vĩnh Định môn này là cửa vào thành gần nhất từ làng du lịch vào thành, mình mỗi ngày tại nội thành coi chừng, liền sai Thập Tam ở nơi này nhìn chằm chằm.
Thập Tam xa xa đã nhìn thấy xe ngựa Đông phủ, không khỏi sửng sốt, nghe Tứ ca nói, mấy ngày trước Thuấn An Nhan mới đi thôn trang, sao nhanh như vậy trở về thành. Xe ngựa Đông phủ đến cửa thành dừng lại, Tiểu Lục tử xuống thỉnh an, bởi vì sư phụ của bọn họ là Pháp Hải, Thuấn An Nhan cùng Thập Tam Thập Tứ đều là rất quen thuộc, vì vậy Thuấn An Nhan xuống xe cùng Thập Tam hàn huyên mấy câu.
Thập Tam cười nói:
“Tứ ca nói ngươi không phải ở thôn trang sao? Sao mới mấy ngày đã trở lại rồi?”
“Chỉ vì ngày giỗ bạn tốt Đông Lang sắp đến rồi, muốn đi Lục Thủy Đình ở vài ngày để hoài niệm, vì vậy trở lại trước thời gian.”
Thập Tam biết hắn và Minh Châu con của Nạp Lan Dung Nhược có giao tình từ nhỏ, gật đầu một cái, cũng không hỏi kỹ để hắn tiến vào, Đông quý phi mặc dù hoăng nhưng quyền thế Đông phủ vẫn không thể khinh thường. Dọc theo đường đi vẫn rất thuận lợi tránh thoát tầng tầng kiểm tra đến biệt viện Lục Thủy Đình, Sở Sở đã suýt nữa buồn chết nàng rồi. Đến được biệt viện Lục Thủy Đình thời gian không còn sớm, Sở Sở thoải mái xách theo rương nhỏ văn phòng tứ bảo tùy thân của Thuấn An Nhan, giả trang thành bộ dạng thư đồng, theo Thuấn An Nhan bước vào Lục Thủy Đình nổi tiếng đã lâu.
Trước mặt là hai cánh cửa không lớn, nói là biệt viện cũng chỉ là tiểu viện hai cổng, phía trước có hai bà tử thô sử coi chừng, chăm sóc làm chút chuyện lau dọn vệ sinh, hậu viện cũng rất không giống nhau, so với phía trước lớn hơn gấp đôi, bên hồ có một đình rất lớn, không phải dạng mái hiên cong lộng lẫy, đình rất đơn giản bình thường, xây ngay trên mặt nước, bốn phía đều là cửa sổ có thể khép mở, đối diện có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu Đắc Ý lâu của Cửu a ca, dưới đình có thật nhiều cành sen tàn, đông cứng trong miếng băng mỏng, trùng điệp hơn 10m vuông, nếu muốn ngắm vào hạ nhất định là một mảnh cảnh đẹp lệ thủy, đúng như thơ của Nạp Lan tả:
Tiểu Lục tử tự mình đi dọn dẹp phòng hậu viện, Thuấn An Nhan lại đi theo bước chân của Sở Sở vào Lục Thủy Đình, đại khái là vì trong đình bốn bề cửa sổ đều mở, có thể vừa xem cảnh sắc phía trước hồ, trong đình an bày thanh nhã, nhưng vẫn có một mùi ẩm ướt thoang thoảng, ba mặt trên đình khảm tấm biển phong cách rất cổ xưa, chia ra đề:
“Thanh Triệt, Đạm Bạc, Hàm Viễn.”
Cổ xưa theo thời gian của chính nó, rất có phong cách Nạp Lan từ. Sở Sở nhìn về nơi xa, trên hồ là một tầng băng mỏng, chiếu ánh đèn thương phố đêm phồn hoa đối diện phản xạ ra một mảnh trong suốt.
Thuấn An Nhan nói:
“Nàng cũng tạm thời ở nơi này đi, qua một thời gian liền nói với bên ngoài ta nạp thiếp thất an trí ở chỗ này, cũng liền thuận lý thành chương che giấu tai mắt người khác.”
Trong mắt Sở Sở lóe lên một nụ cười nói:
“Vậy qua mấy tháng ta đi, làm sao huynh giao phó, chẳng lẽ nói huynh có mới nới cũ nên bỏ thiếp thất này sao?”
Thuấn An Nhan cười nói:
“Làm như vậy không tồi, làm vậy thanh danh của ta từ đó phá hủy, cách cách trong cung cũng không dám gả cho nữa cũng chưa biết chừng
Sở Sở âm thầm le lưỡi thầm nghĩ:
Phò mã này là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng công chúa thật là đoản mệnh.
Hai người thương lượng thỏa đáng, qua hơn mười ngày liền nói với bên ngoài, Thuấn An Nhan mới thu nữ nhân người Hán làm thiếp thất, trong nhà không đồng ý vào cửa, chỉ đành phải an trí tại trong ngoại trạch trước. Sở Sở ngược lại có thân phận mới, trừ không thể ra cửa, những ngày sau này rất tốt.
Tứ a ca thì bể đầu sứt trán, gần như tới bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ rồi, kín đáo tra xét một hơn tháng, nào có chút bóng dáng của nha đầu kia, tựa như lúc tới nàng đột nhiên liền biến mất. Tứ a ca bắt đầu sợ, hắn không mong muốn nhất là chuyện này.
Thập Tam nhìn Tứ ca cả ngày buồn khổ nóng nảy nghĩ kế nói:
“Không bằng như vậy, chúng ta trước buông lỏng, tựa như Sở Sở, để cho nàng cho là chúng ta bỏ qua, sau âm thầm nhìn chằm chằm, đoán chừng năm sau nàng sẽ đi ra, dù sao chúng ta biết nàng sẽ lên thuyền đi Macao, đến lúc đó chúng ta tại trong kinh không bắt được nàng, cũng có thể dọc đường vây bắt nàng, khi đó nàng chắp cánh bay cũng không bay về phía Nam được!”
Tứ a ca suy nghĩ hồi lâu nói:
“Chỉ có thể làm như vậy!”
Không khỏi thầm hận: lần này bắt được nha đầu kia, chính là bẻ gãy cánh của nàng, cũng phải đem nàng buộc vững vàng ở bên người.
Từ đó Tứ a ca dần dần rút lui kiểm tra, Sở Sở âm thầm cao hứng, Thuấn An Nhan cơ hồ ba ngày sẽ tới Lục Thủy Đình ở cả đêm, đem tin tức phía ngoài nói cho Sở Sở. Vừa bắt đầu Sở Sở không tin Tứ a ca nhanh như vậy liền buông tha, nàng tin tưởng ánh mắt mình, Tứ a ca không phải người dễ dàng liền lui về phía sau. Thật ra hắn là người tính toán rất chi li, bị chính mình đùa bỡn hắn hơn nửa năm, lửa giận của hắn sẽ không có vài ngày như vậy liền thở ra bình thường được.
Sau này nàng dần dần có chút tin, bởi vì Thuấn An Nhan nói thứ phúc tấn Trương thị của Tứ a ca sinh a ca cho hắn, hoàng thượng ban tên cho là Hoằng Huy, mặc dù hậu sản liền qua đời, nhưng hài tử vẫn ghi tạc dưới tên Na Lạp thị. Người ta bây giờ có con trai vạn sự sung túc rồi, vậy còn lo lắng một tiểu nha đầu không danh không phận như nàng làm gì, nghe nói hắn đã dời xa Dung Nguyệt cư, trở về phủ ở lâu dài rồi. Biết những chuyện đó Sở Sở không khỏi có chút khổ sở, đây không phải là mình hy vọng ư, đâu đã vào đấy, mình lấy được tự do, Tứ a ca được con trai, Khang Hi được sự chuyên tâm ban sai của con trai cùng hoàng tôn, nữ nhân trong phủ cũng đều thăng bằng, trượng phu đã trở về, thiên hạ thái bình rồi.
Sở Sở ở Lục Thủy Đình qua năm mới, đến giữa tháng hai Sở Sở quyết định đi, dù sao lúc này công cụ giao thông rất cổ xưa. Chậm rãi, nàng tính mình từ nơi này đến Thông Châu, mướn thuyền xuôi Nam đến Giang Tây lại đi đường bộ tới Nghiễm châu, ở Đông Hoàn ngồi thuyền cho đến cảng biển Macao. Đoạn đường này tính toán mất ít nhất phải hơn hai tháng, hiện tại đi, đến Macao thì thương thuyền của John đã khởi hành trở về rồi. Dĩ nhiên mình tính toán một đường chơi đùa đi, cho nên thời gian thoải mái một chút mới được, coi như tự đi du lịch một vòng Thanh triều.
Thuấn An Nhan hết sức ngăn trở, trừ đi lòng riêng, hắn quả thật rất lo lắng cho Sở Sở, lần đi lộ trình gần mười ngàn dặm, một nữ nhân sao có thể đi được, gặp phải người xấu làm sao bây giờ, bị bệnh một cái làm sao bây giờ? Sở Sở rất cảm động, nhưng nàng sẽ không tiếp tục đợi ở chỗ này, vì mau sớm thoát khỏi nhà tù, cũng vì ánh mắt của Thuấn An Nhan ngày càng nhiệt liệt, không thể cam đoan tương lai, cũng không cần trêu chọc hiện tại, giống như ban đầu nàng cùng Tứ a ca, đây chính là châm ngôn dạy dỗ mà nàng học được.
Vì vậy mấy ngày sau, Sở Sở cự tuyệt Thuấn An Nhan lần nữa giữ lại, lên đường, nàng trước đó đã chuẩn bị đầy đủ. Đầu tiên bảo Tiểu Lục tử đem ba trăm lượng bạc của nàng đổi thành hai ngân phiếu một trăm lượng và một năm mươi lượng, còn dư lại đổi bốn mươi nén bạc, cùng một chút bạc vụn. Mặc y phục của Tiểu Lục tử, ăn mặc thành người nam nhân rất bình thường, hơn nữa còn nói Tiểu Lục tử thêm hai bộ quần áo thay thế đặt ở trong túi đồ. Nhìn mặt Tiểu Lục tử không muốn chút nào, từ trong hà bao của Cửu a ca, Sở Sở lấy ra một kim nguyên bảo ném cho hắn, Tiểu Lục tử mới mặt mày hớn hở.
Vì bảo đảm có thể đạt được mục đích, còn theo biện pháp cũ, đem Sở Sở len lén đưa ra thành, đến cửa cảng huyện Thông Châu, đáp một thương thuyền lên đường, nhìn cánh buồm càng ngày càng xa, Thuấn An Nhan một mảnh chán nản, nhiều lần suy nghĩ cứ như vậy theo nàng đi, bất kể chân trời góc biển. Nhưng Đông gia giống như một vỏ rùa nặng ngàn cân, đội lên trên sống lưng của hắn, làm hắn nửa bước khó đi, thở thật dài một cái nói:
“Tiểu Lục tử, trở về đi thôi.”
Tiểu Lục tử cũng cùng Sở Sở tiếp xúc nên có chút cảm tình, hốc mắt có chút hồng hồng, khẽ nghẹn ngào nói:
“Thế tử, ngài nói Đông cách cách thật sự không trở lại nữa ư, ở nơi người nước ngoài đó dù sao không phải địa phương của chúng ta không phải sao?”
Thuấn An Nhan nhìn sông nước mênh mông phía trước một cái, ánh sáng mặt trời lộ ra ánh vàng nhàn nhạt ấm áp, tinh thần bỗng nhiên phấn chấn, kiên định nói:
“Ta tin tưởng nàng sẽ trở lại, bất kể bao nhiêu năm nhất định sẽ trở về.”
Dứt lời xoay người lên xe ngựa, Tiểu Lục tử thét một tiếng, xe vội vã đi thật nhanh, rất nhanh rời đi bến cảng, xa xa để lại phía sau.
Lại nói Sở Sở đáp thương thuyền, nguyên là từ phía Nam mới vừa chở lá trà đến cảng khẩu Thông Châu, trở về rất vô ích, nên người chủ thuyền muốn tiện thể chở vài người khách trở về, nhưng dòng sông mới vừa tan băng không lâu, chỉ có Sở Sở một người lên thuyền, Sở Sở vui vẻ cho hai mươi lượng bạc bao cả thuyền. Chủ thuyền người Tứ Xuyên, mừng rỡ đem nhà kho mình ở tặng cho Sở Sở ở, Sở Sở ăn mặc nam trang vẫn tương đối thành công, nhìn qua tựa như một thanh niên gầy yếu ở phương Nam, cũng không dễ coi, vả lại đám người chèo thuyền đều là hán tử Tứ Xuyên rất chất phác, rất bộc trực đáng yêu.
Dĩ nhiên điều kiện so với lúc Sở Sở theo Khang Hi Nam tuần một trời một vực, nhưng lại có một phen thú vị khác, ăn uống là chuyện đầu tiên làm Sở Sở rất thích. Kể từ khi Sở Sở nhìn thấy mấy người chèo thuyền ở chung một chỗ ăn cá cay, Sở Sở liền lại cho chủ thuyền mười lượng bạc, lấy làm vào chuyện phí dụng, đối với điểm tâm tinh xảo mà Thuấn An Nhan cho nàng để lót dạ, ghét bỏ vứt sang một bên, mỗi ngày ba bữa cơm đều cùng đám người trên thuyền nhét chung một chỗ. Vừa nghe bọn họ tám chuyện bát quái ở Tứ Xuyên, vừa ăn những thức ăn ngon rất thuần túy và tinh khiết của dân chúng Tứ Xuyên, ngày qua ngày thích ý vô cùng.
麻鱼 - cá cay (má ơi, ta cũng là đứa thích ăn cay mà nhìn mấy cái tô canh cá như vậy vừa thèm chảy nước miếng vừa muốn đau dạ dày!)
Sở Sở ở nơi đó như mùa xuân đến, trong phủ Tứ a ca lúc này vẫn còn đắm chìm ở trời đông giá rét, lạnh lẽo vô cùng. Ngày qua ngày, Tứ a ca cơ hồ sắp tuyệt vọng, kể từ truyền đến tin tức có thương thuyền người nước ngoài ở Macao đã lục tục rời đi, Tứ a ca càng đứng ngồi không yên, mặc dù đã giao phó rõ ràng, Sở Sở vạn vạn không lên được thuyền của mấy con quỷ Đông Dương đó, trong lòng vẫn sợ vô cùng. Bên ngoài một hồi giọng nói truyền đến, âm thanh rất thấp lại làm Tứ a ca nghe rất rõ ràng, ấy là đại nha đầu Na Lạp thị cùng Cao Vô Dung nói chuyện:
“Cao công công ngài phải đi bẩm báo gia đi, tiểu a ca thật không được tốt, khóc đã lâu, phúc tấn cũng không có biện pháp, bị sốt rồi, hãy để cho gia đi thăm một chút được không?”
Cao Vô Dung thầm nghĩ:
“Phúc tấn, chiêu số của ngài cũng nên thay đổi, luôn là mang tiểu a ca ra ngụy trang, vừa bắt đầu Tứ gia còn thỉnh thoảng đi nhìn một chút, sau này cũng liền dần dần tập mãi thành thói quen rồi, đây chính là Đông cách cách nói qua, chuyện xưa ‘sói đến đấy’.”
Nhớ tới cô nương tinh linh cơ trí kia, Cao Vô Dung âm thầm thở dài, ngài nói ai có thể nghĩ tới, nàng cứ như vậy liều mạng chạy trốn, bỏ lại Tứ gia trong nhà mỗi ngày nuốt hận, làm mâu thuẫn với Thập Tứ gia Cửu gia càng ngày càng kịch liệt, quả thực là một cục diện rối rắm không có cách nào dọn dẹp.
Mệnh của tiểu a ca Hoằng Huy không biết là tốt hay là xấu, phải nói đây là a ca duy nhất ở phủ đệ Tứ gia, lại được Vạn Tuế Gia yêu thương, ghi tạc dưới tên đích phúc tấn, thực sự có mệnh làm thế tử, nhưng lại không biết gửi hồn người sống, lại gửi hồn ở trong bụng Trương thị. Ngươi nói nếu là trực tiếp gửi hồn ở trong bụng Đông cách cách, không phải không có Trương thị đó, cũng không còn những chuyện sau này sao, khi đó hẳn là một thân được ngàn vạn sủng ái. Hiện tại tốt rồi, sanh ra thân thể liền yếu ớt quá, không dám nói lời bất kính chứ, tương lai có tốt hay không thì không biết, chính là Tứ gia đem lòng kết mất đi Đông cách cách, thắt ở trên người tiểu a ca, tương lai là phúc là họa cũng khó định.
Đuổi đi nha đầu có tâm cơ, Cao Vô Dung tự mình pha chén trà mới bưng vào cho Tứ a ca. Trong thư phòng không có thắp đèn, Tứ a ca tựa vào trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ say, xuyên thấu qua ngoài cửa sổ, có ánh trăng cùng bóng trúc chập chờn, cả phòng có vẻ rất lạnh lùng, có thể nhìn thấy Tứ a ca nhíu chân mày thật chặt, cùng sắc mặt xám xịt. Nhẹ nhàng đem ly trà đặt ở trên bàn kháng, thở dài thật thấp, Cao Vô Dung lui ra ngoài.