Y điểm một nụ cười, ánh mắt và nụ cười của y tàn khốc quá, y không đợi Trương Khiếu Lâm đáp, hỏi xong lại tiếp luôn:
-Giả sử, Trương huynh hỏi nàng có bao nhiêu tình nhân nàng sẽ khai hàng tá cho mà xem! Trương Khiếu Lâm dặng hắng một tiếng bước tới gần bên cúi đầu sát mặt Trầm San Cô hỏi:
-Ngươi có nhận ra ta chăng?
Trầm San Cô gương mặt thất thần nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên nàng bật cười khan:
-Ta nhận ra ngươi rồi! Ngươi là tình nhân của ta, một tình nhân làm cho ta mãn nguyện nhất! Nhưng ngươi là một tên cuồng bạo, một tên súc sanh... Lãnh Thu Hồn cười lạnh:
-Bì nàng sĩ mắng là súc sanh, tức nhiên Trương huynh phải có bản lĩnh ghê gớm lắm! Hai tiếng súc sanh do thiếu nữ thốt lên Có cái ý nghĩa đặc biệt không nổi! Trương Khiếu Lâm cười khổ, đưa tay vuốt nhẹ chót mũi từ tốn hỏi:
-Tại sao ngươi muốn tìm hiểu bí mật của ta?
Trầm San Cô buông cộc lốc:
-Ngươi hỏi tại sao? Tại vì ngươi và Lãnh Thu Hồn có những hành động kỳ quái lúc đầu hôm, ta muốn biết các ngươi thương luợng những gì?
Trương Khiếu Lâm tặc lưỡi:
-Nhưng điều đó có liên quan gì đến Thiên tinh bang?
Trầm San Cô hừ lạnh:
-Không liên quan? Cho ngươi biết, Thiên tinh bang đến Tế nam lần này với mục đích duy nhất là tìm Chu sa môn đdây! Mà Lãnh Thu Hồn là một nhân vật quan trọng trong Chu sa môn! Lãnh Thu Hồn điểm phớt một nụ cười:
-Từ bao lâu nay, Chu sa môn với Thiên tinh bang không hề liên lạc với nhau, thì làm gì phải tìm nhau ngoài vạn dặm chứ?
Trầm San Cô trầm giọng:
-Chưởng môn nhân Thiên tinh bang là Thất Tinh Đoạt Hồn Tả Hựu Tranh đột nhiên mất tích, lần cuối cùng xuất ngoạiđể rồi mất tích luôn, người có tỏ cho trong bang biết là sẽ đến Chu sa môn tìm gặp Sát Thủ Thư Sinh Tây Môn Thiên! Trương Khiếu Lâm sáng ngời ánh mắt:
-Ngươi biết chưởng môn tìm Tây Môn Thiên để làm gì chăng?
-Không! Trương Khiếu Lâm alị hỏi:
-Ngày thường, Tả Hựu Tranh và Tây Môn Thiên có hay lui tới với nhau chăng?
Trầm San Cô lắc đầu:
-Chẳng bao giờ! Trương Khiếu Lâm cau mày:
-Ngươi có biết là hiện tại, Tây Môn Thiên đã mất tích chăng?
Trầm San Cô lắc đầu:
-Không! Trương Khiếu Lâm lại cau mày một tý, hắn khôngnói gì nữa. Đôi mắt đăm đăm nhìn một nơi, trầm tư mặc tưởng.
Lãnh Thu Hồn bỗng nhiên cao giọng hỏi:
-Thàm án phát sinh tại bổn môn đêm qua, có liên quan gì đến Thiên tinh bang không?
Trầm San Cô trố mắt:
-Thảm án gì? Ta có biết chi đâu?
Lãnh Thu Hồn lại đưa mắt nhìn sang Trương Khiếu Lâm.
Trương Khiếu Lâm không để ý đến cái nhìn của y, hắn thản nhiên đưa mắt trở lại Trầm San Cô:
-Trước lúc xuất ngoại, tả Hựu Tranh có tiếp nhận một phong thư kín chứ?
Trầm San Cô khôngngạc nhiên về câu hỏi đột ngột của hắn. nàng suy nghĩ một chút, đoạn đáp:
-Có! Trương Khiếu Lâm sáng mắt:
-Ngươi biết phong thư đó hiện giờ ở đâu chăng?
Trầm San Cô lại suy nghĩ một chút:
Chưởng môn nhân của ta trao lại cho nhị sư huynh ta! Trương Khiếu Lâm nhìn sững nàng:
-Nhị sư huynh của ngươi là ai?
Trầm San Cô đáp nhanh:
-Thiên Cường Tinh Tống Cang.
Trương Khiếu Lâm hỏi dồn:
-Hiện giờ hắn ở đâu?
Trầm San Cô không giấu diếm:
-Hiện tại, nhị sư huynh ta ở Từ Châu đang chạy bạc trả tiền thù lao cho Nhất Điểm Hồng. Nội đêm nay, người sẽ có mặt tại Tế Nam.
Lãnh Thu Hồn giựt mình vội chen lời:
-Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng? Có phải tên sát thủ, máu lạnh như giá băng sinh hoạt bằng nghề giết mướn? Thiên tinh bang các người vì lý do gì lại cung ứng cho hắn một số thù lao trọng đại?
Trầm San Cô cười mĩa:
-Vì lý do gì? Hừ! Mục đích là để đối phó với Chu sa môn các ngươi đó thôi! Chứ còn lý do gì nữa? Nếu bọn ta xét ra Chu sa môn các ngươi có một nghi ngờ gì trong mưu toan sát hại chưởng môn nhân của ta, thì Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng có nhiệm vụ làm cỏ tất cả bọn ngươi! Lãnh Thu Hồn biến sắc, mặt ái nhợt đến không còn một hạt máu, y không hay biết là tay đã nắm chuôi đao giắt bên cạnh sườn từ lúc nào.
Y trầm giọng nói:
-Số thù lao lên đến bao nhiêu! Trần San Cô thản nhiên buông một con số, thản nhiên như người mất một sợi lông chân:
-Một vạn lượng! Đó là tiền ứng trước. Còn như giết người, cứ mỗi nhân mạng thêm một ngàn lượng. Riêng chiếc đầu Lãnh Thu Hồn thì thêm năm ngàn lượng! Lãnh Thu Hồn đã lấy lại bình tỉnh, bật cười khanh khách:
-Hay quá! Bây giờ ta mới rõ là chiếc đầu ta có giá cao hơn mọi đầu khác! Nhưng, năm ngàn lượng phỏng có là bao! Ta có thể cấp cho Nhất Điểm Hồng một vạn, hai vạn lượng... Trần San Cô lắc đầu:
-Vô ích! Dù ngươi có chi ra gấp mười số đó, vị tất ngươi được toại nguyện! Nhất Điểm Hồng là người trọng chữ tín nhất trong thiên hạ, đã nhận lời với giá một vạn, thì dù ngươi có đem trăm vạn dâng hiến y cũng chẳng hề đổi ý.
Lãnh Thu Hồn tắt ngang nụ cười. Bàn tay y nắm chặt chuôi đao hơn, mắt y chuyển hướng vể cửa sổ, sợ một sự xuất hiện bất thần.
Y không cười nữa, thì đến lượt Trần San Cô cười. Nàng vừa cười vừa nhìn Trương Khiếu Lâm, hỏi:
-Ngươi tên họ chi? Đáng lẽ, ngươi nên lấy danh hiệu Thiên Cường Tinh mới đúng! Nhi sư huynh ta, dù mang danh hiệu đó, nhưng chẳng cường tráng tý nào! Trương Khiếu Lâm nhẹ tay điểm vào huyệt ngủ của nàng, rồi lẩm nhẩm:
-Là nữ nhân, ngươi không nên lắm mồm lắm miệng. Nếu ngươi lắm mồm lắm miệng, còn ai dám rước ngươi về làm vợ lẽ nữa! Ngươi không sợ ế chồng à! Ta thì ta rất ghét cái thứ ế chồng, trên thế gian này, nếu đừng có những gái ế chồng thì đời sống êm dịu làm sao! Chỉ có thứ ế chồng mới tạo nhiều thị phi nhất! *** Trần San Cô bị điểm huyệt ngủ say liền.
Lãnh Thu Hồn vẫn còn đăm đăm nhìn qua cửa sổ y lẩm nhẩm:
-Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng! Kiếm pháp của y như thế nào? Nhanh, ác độc, đúng như lời truyền thuyết trên giang hồ chăng, không lẽ y... Trương Khiếu Lâm bật cười một tiếng:
-Lãnh huynh thắc mắc làm gì? Trong giây phút đây, y sẽ đến Lãnh huynh sẽ biết y hơn! Lãnh Thu Hồn vụt đứng lên, tay nắm chặt chuôi đao, kêu khẽ:
-Y sẽ đến đây trong giây phút! Trương Khiếu Lâm gật đầu:
-Nếu tại hạ đoán không lầm.
Lãnh Thu Hồn bóp mạnh chuôi đao đến độ mấy ngón tay trắng dã không còn một hạt máu.
Đột nhiên, y vỗ tay kia xuống bàn, kêu bốp một tiếng, cao giọng thốt:
được rồi! Y muốn đến, cứ đến! Dù cho Đạo Soái Lưu Hương có đến đây, vị tất ta sẽ sợ, sá gì Nhất Điểm Hồng chứ?
Trương Khiếu Lâm cười nhẹ:
đạo Soái Lưu Hương lợi hại hơn Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng à?
Lãnh Thu Hồn hừ một tiếng:
-Trên đời này, còn tay nào đáng sợ hơn gã Lưu Hương chứ?
Trương Khiếu Lâm mơ màng:
-Theo tại hạ nghĩ, gã Lưu Hương lợi hại chứ không đáng sợ. Hắn hòa dịu, lương thiện lắm mà! Trong thiên hạ, không ai hòa dịu, lương htiện bằng hắn! Hắn như vậy cóù gì đáng sợ đâu?
Lãnh Thu Hồn bật cười ha hả:
-Buồn cười thay cho nhận xét của Trương huynh! Nếu Lưu Hương nghe được câu nói của Trương huynh, hắn sẽ cười vỡ bụng mà chết! Trương Khiếu Lâm thở dài, cười khổ:
-Con người! Nghĩ cũng kỳ quái! Sự thật thì không tin lại tin những điều bịa đặt phao truyền sai sự thật! Vừa lúc một tiếng "cách" khẽ vang trên mái sảnh có bàn tay vô hình gỡ mất một miếng ngói.
Lãnh Thu Hồn ngưng bặt tiếng cười, đề cao cảnh giác đến cả từ sợi lông quanh mình. Y lao vút thân mình đến cạnh cửa gọi to:
-Vị bằng hữu nào đó đã đến đây, xin cứ vào, cần gì phải lấp ló bên ngoài?
Trương Khiếu Lâm xô vẹt cánh cửa, bước ra ngoài điềm nhiên điểm một nụ cười:
-Nếu các vị muốn đánh nhau, thì vào trong mà tìm y, còn như muốn gầy một vài canh bạc, thì tại hạ đây! Thiết tưởng ai đến Khoái ý đường này cũng không ngoài hai mục đích đó! Dưới ánh sao, có nhiều bóng người dao động lăng xăng, họ đang nhóm tụ một nơi, họ thì thầm bàn luận, sau một lúc có năm người nhảy xuống sân.
Trên mái ngói của gian nhà đối diện, có một người đứng lặng tay chắp sau lưng, thần thái nhàn nhã vô cùng, đôi mắt của người này sáng lạ lùng, chỉ nhìn đôi mắt đó mà không cần nhìn người Trương Khiếu Lâm cũng biết ngay là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.
Trong bọn năm người, người nhảy xuống trước hết vận y phục bó sát mình, có hàm râu rồng quá rậm, thân hình ốm nhỏ, không cân xứng với bộ râu. Bốn người kia có vóc dáng bình thường, song tất cả đều có thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, chứng tỏ họ đã luyện thuật khinh công đến mức cao tuyệt.
Người đứng đầu nhìn Trương Khiếu Lâm một thoáng, vòng tay lạnh lùng hỏi:
-Các hạ là chủ nhân ngôi nhà này?
Ngón giữa và một ngón vô danh của bàn tay tả, mỗi ngón có ba ngón bằng đồng đen, rất có thể những chiếc nhẫn đó là tín vật của y.
Trương Khiếu Lâm cười nhẹ:
-Các hạ là Thiên Cường Tinh Tống Cang, vì quyền chưởng môn trong Thiên Tinh Bang?
Người đó gật đầu:
-Chính tại hạ! Trương Khiếu Lâm mở rộng cánh cửa, nép mình qua một bên, điềm nhiên chỉ tay vào trong:
-Chủ nhân ngôi nhà này đang chờ các hạ trong ấy, xin mời vào! *** Lãnh Thu Hồn đã ngồi lại trên chiếc ghế bành, thanh đao sáng loáng vẫn còn nơi tay, nhưng lưỡi đao đặt nơi cổ Trần San Cô, sẵn sàng ấn xuống, nếu cần. Lưỡi đao trông sắc bén vô cùng, tưởng chừng nếu ấn xuống tảng đá dày cũng phải bị chẻ làm hai, huống hồ da thịt con người?
Y lạnh lùng nhìn Thiên Cường Tinh Tống Cang đang bước đến ngưỡng cửa, thản nhiên thốt:
-Tống nhị tiên sinh đến rất đúng lúc! Tại hạ vừa tóm được nữa tặc, định thẩm vấn đây! Nếu tiên sinh thấy hứng, chúng ta cùng làm việc đó cho vui! Tống Cang đứng tại ngưỡng cửa, cố trầm khí uất không phát tiết ra ngoài, gương mặt biến sang màu tím.
Y đắn đo, không biết nên tiến vào, nên đứng đó, hay phải lui ra về?
Lãnh Thu Hồn bật cười ha hả:
-Bộ y phục của tiên sinh hơi chật đ6áy, thảo nào mà chẳng khó chịu! Tiên sinh đặt may ở hiệu nào mà thợ vụng đến thế? Nếu cần tại hạ sẽ giới thiệu cho một nơi đặc biệt! bảo đảm sẽ được hài lòng trọn vẹn! Mấy tên đệ tử Thiên tinh bang đứng bên ngoài biến sắc, cùng hét lên một tiếng, cùng xông vào.
Tống Cang hoành tay ra sau, khoát nhẹ. Những tên đó bị cái khoát của y, bật vội trở lại y như quả bóng dội vào tường.
Đoạn y gượng điểm một nụ cười, vòng tay nhẹ giọng:
-Có lẽ... đây là một sự nhầm lẩn... Lãnh Thu Hồn sờ hai vai:
-Nhầm lẩn?
Tống Cang gật đầu:
-Kẻ đang nằm dưới lưỡi đao của Lãnh công tử là sư muội của Tống Cang này! Lãnh Thu Hồn kêu lên:
-A! Vậy thì tại hạ lỗi quá! Nếu lệnh sư muội chịu nói ra lai lịch sớm một chút là tại hạ làm gì dám vô lể như thế này! Nói thì vậy, nhưng Lãnh Thu Hồn không rút đao về trái lại dường như lưỡi đao còn nặng hơn một chút.
Tống Cang dù trầm tỉnh đến đâu cũng phải khẩn trương ra mặt. Tuy nhiên, y vẫn gượng cười tiếp nói:
-Nếu huynh đài rộng lượng giao hoàn sư muội tại hạ, thì tại hạ cảm kích vô cùng! Lãnh Thu Hồn cười lớn:
-Giữa nam nữ, nếu đúng là có sự liên hệ phi thường thì khó mà che giấu được cái liên hệ đó! Tống Cang biến sắc:
-Lãnh công tử nói sao?
Lãnh Thu Hồn ngẩng mặt lên không, giọng trầm trầm:
-Tại hạ nói rằng, tiên sinh quá lo cho số phận người sư muội đa tình, mà quên đi hoàn cảnh của vị sư huynh biệt tích! Tống Cang đỏ mặt, đỏ vì thẹn mà cũng đỏ vì phẫn nộ. Y bật cười cuồng dại:
-Sư muội của ta! Sư huynh của ta! Bỗng, Lãnh Thu Hồn đứng lên, cao giọng:
-Người chính không bàn việc tối, ta nên thẳng thắng với ngươi, Tả Hựu Tranh sống hay chết như thế nào, đi về đâu, ở nơi đâu, điều đó không mảy may liên quan đến Chu sa môn. Còn sư muội ngươi, nếu muốn ta phóng thích, thiết tưởng không phải ngươi muốn mà được dễ dàng! Tống Cang nắm chặt tay quyền rung rung giọng:
-Nghĩa là ngươi muốn đặt điều kiện?
Lãnh Thu Hồn gật đầu:
-Ngươi thông minh đó! Ngươi phải tuyên thệ, vĩnh viễn Thiên tinh bang không bén mảng đến vùng Tế nam, và luôn cả vị đứng trên nóc nhà đối diện, ngươi hãy mời y cùng rời khỏi Tế Nam ngay! Lãnh Thu Hồn vừa dứt tiếng, một tiếng gió nhẹ rít lên, một bóng người từ cửa sổ bên này, vút vào phòng, rồi vọt trở ra, xuyên qua cửa sổ bên kia. Thoáng mắt, bóng đó đã đứng đúng chỗ cũ trên mái nhà đối diện.
Đương bay của bóng đó vẻ lên như một vệt khói mờ, vừa hiện vừa tan, trong lúc hiện một tiếng leng keng vang khẽ, thanh đao trong tay Lãnh Thu Hồn bắn vọt đi một nơi.
Không cần suy nghĩ, tất cả những người hiện diện cũng dư hiểu bóng đó là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.
Nhất Điểm Hồng không thích nói chỉ thích làm. Lãnh Thu Hồn buộc Tống Cang phải đưa lão ra khỏi Tế nam, lão muốn tỏ cho Lãnh Thu Hồn biết, đi hay ở tùy ở lão, cũng như muốn vào nhà là lão vào, muốn ra là lão ra, chẳng ai cưỡng bách lão được! Lãnh Thu Hồn biến sắc, nhưng lấy ngay bình tỉnh, sửa giọng dịu lại một chút, tiếp nối:
-Tại hạ không mong muốn gì hơn là từ nay huynh đài đừngt bao giờ can dự đến bất cứ việc riêng tư nào của Chu sa môn cả. Thiên tinh bang có những phần việc phải to hơn là phí công can thiệp vào việc người. Tại hạ hứa là nếu Thiên tinh bang có cần phải đến Tế nam, xin cứ báo trước Chu sa môn sẽ làm hướng đạo cung cấp đủ mọi tiện nghi! Nhất Điểm Hồng thách thức Lãnh Thu Hồn. Lãnh Thu Hồn lờ đi lại hướng sang Tống Cang, Tống Cang không đáp lời Lãnh Thu Hồn lại trách cứ Nhất Điểm Hồng:
-Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng! Ngươi giết chết đệ tử của ta, ta không oán, trái lại, ta còn mắng chúng dám vô lễ với ngươi, thiết nghĩ, ta đối xử với ngươi như vậy còn hơn với cha ta. Tại sao ngươi đã vào nhà, mà không cứu sư muội của ta?
Nếu ngươi muốn cứu thì có gì khó khăn đâu?
Nhất Điểm Hồng buông lạnh:
-Ta xưa nay chỉ biết giết người, chứ không biết cứu người! Tống Cang mấp máy môi định mỉa hắn vài câu cho hả tức, nhưng khi chạm phải tia mắt lạnh hơn ánh thép của hắn, Tống Cang đâm ngán, thụt luôn.
Một lúc sau, gã mới ráng lên nói được một câu:
-Thế... thế sao ngươi không giết hắn cho rồi?
Nhất Điểm Hồng đáp:
-Ta giết người chứ không ám toán người. Ngươi bảo y bước ra đây, ta sẽ giết y cho! Lãnh Thu Hồn bật cười sằng sặc:
-Chỉ sợ là tại hạ trước khi bước ra, chiếc đầu của lệnh sư muội đã rơi trước xuống đất rồi! Tống Cang vô kế xoay sở, đành dậm chân tức tối:
được rồi, ta thuận theo lời mi, bắt đầu từ hôm nay, Thiên tinh bang hứa sẽ không bao giờ đặt nữa bước vào địa phận Tế Nam! Tuy địa vị của Tống Cang trên giang hồ chẳng mấy cao, nhưng thể diện của toàn bang là điểu trọng đại, tất nhiên câu nói của một quyền chưởng môn thốt ra, họ sẽ tuyệt đối giữ gìn, quyết không để mất đi chữ tín! Lãnh Thu Hồn cười khoan khoái:
đã vậy thì... Nhưng một giọng cười khẽ đã ngắt ngang lời hắn:
-Lãnh huynh đừng quên rằng, bắt vị cô nương này tại hạ cũng có dự một phần công khó nhọc đấy! Tống Cang quay phắt người, tia mắt như bắn ra lửa chiếu thẳng vào khuôn mặt Trương Khiếu Lâm đang mỉm cười đủng đỉnh tiến vào.
Gã hầm hầm quát lớn:
-Ngươi là cái giống gì, dám vào đây lắm chuyện?
Nụ cười của Trương Khiếu Lâm vẫn dính trên vành môi:
-Ta không là giống gì cả. Ta là người! Tống Cang rống lên như cọp điên, một quyền theo đó bung ra, chiếc nhẫn hình cánh sao trên ngón tay, ánh thép chớp ngời, chính những cánh sao bén ngót trên chiếc nhẩn là vật giết người chết trong nháy mắt.
Nhưng ngọn quyền của gã vừa đưa ra mới nữa đà, bóng người trước mặt vụt biến đâu mất.
Nhìn lại, Trương Khiếu Lâm đang ung dung vắt vẻo trên trần nhà, cười ha hả:
-Tại hạ sớm đã có nói, đánh nhau là một chuyện mà tại hạ ghét nhất! Tống Cang vừa giận lại gờm đối phương, tay khẽ hất hất ra dấu mấy lượt với Nhất Điểm Hồng, nhưng hắn cứ lờ đi như không hề nghe thấy! Không làm sao hơn, Tống Cang đành lên tiếng giục:
-Hồng huynh, chưa... chưa phải lúc Hồng huynh giết người à?
Nhất Điểm Hồng ném nhanh tia mắt về phía Trương Khiếu Lâm và chậm rãi lắc đầu:
-Bất kỳ ai trên đời, ta cũng có thể giết hết, nhưng... nhưng người này ngươi chịu khó tìm vị cao nhân nào khác vậy! Nói xong, hắn ném phịch bao bạc xuống trước mặt Tống Cang và lủi thủi phóng đi, không buồn quay đầu lại! Tống Cang há hốc mồm sững người ra.
Hắn quả không ngờ một kẻ giết người không gớm tay như Nhất Điểm Hồng, mà lại có lúc chê người, không chịu giết! Trương Khiếu Lâm nhàn nhã chấp tay, môi điểm nụ cười:
-Thật ra, điều kiện của ta, so ra còn đơn giản hơn Lãnh công tử nhiều! Tống Cang đành dậm chân tức tối:
-Chỉ cần tôn giá chịu đem phong thư, mà lịnh sư huynh trước khi đi đã trao lại tôn giá, cho ta xem một chút, thì chẳng những tại hạ cung kính đưa lịnh sư muộâi ra cửa, mượn một cỗ kiệu thật to, còn đốt một phong pháo thật to nữa.
Tống Cang lại một phen sửng sốt:
điều kiệän của ngươi là chỉ cần xem rõ qua phong thư thôi à! Trương khiếu Lâm gật đầu:
-Phải! Xem xong xin hoàn trả lại ngay! Nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, Tống Cang đáp:
-Phong thơ đó tuy là đã hủy rồi, nhưng nội dung phong thơ ta còn nhớ rõ. Có điều ta hơi thắc mắc là: phong thơ ấy với ngươi có chi quan hệ, tại sao ngươi nhất định đòi xem?
Tia mắt Trương Khiếu Lâm thoáng lộ nét mừng:
-Tôn giá không cần hỏi tôi tại sao. Mà chỉ nên hỏi tôn giá có muốn người sư muội mỹ miều của mình nằm gọn trở lại trong vòng tay mình chăng.
Tống Cang nhíu mày đắn đo, chốc chốc lại nhìn khuôn mặt đẹp như hoa của người sư muội, giờ đây tái nhợt dưới ánh đèn, trông nàng càng ủ rũ đáng thương....
Máu nóng chợt như bừng lên tim, Tống Can hết còn nghĩ gì đến hậu quả nói lên như hét:
được rồi, ta sẽ nói! Thật ra phong thơ đó chẳng có gì bí mật cả, chỉ là... Đang nói, Tống Cang vụt rống lên một tiếng đau đớn và ngã sấp xuống đất.
Đệ tử của Thiên tinh bang nhốn nháo kêu lên, cùng xông tới vây quanh họ Tống... Trên người y hầu như chẳng có vết thương nào, nhưng thoáng chốc sau, từ nơi đốt xương sống thứ bảy ri rỉ tươm ra một chấm máu thật nhỏ.
Lãnh Thu Hồn biến sắc kêu lên:
đây là nạn nhân thứ hai chết vì phong thơ đó, Trương huynh à! Gã chợt ngẩng đầu lên, Trương Khiếu Lâm mới còn vắt vẻo ngồi trên trính nhà, nháy mắt đã biến đi đâu mất! *** Khi Tống Cang vừa rống lên và ngã chúi xuống, thì từ trong bóng tối âm u của một góc nhà có bóng người nhoáng động! Cái nhoáng động của bóng bí mật đó thật nhanh, tuy không nột ai nhìn thấy, nhưng không làm sao thoát khỏi mắt Tiểu Phi đang đội lốt Trương Khiếu Lâm hiện thời.
chỉ khẽ nhấn tay lên mái ngói người chàng đã vượt qua không khí mấy trượng ngoài, laomtheo bóng nọ.
Không ngờ, mới vừa thấy đó, bóng người ấy lướt xa ngoài mười trượng. Thuật khinh công của Tiểu Phi hiện thời có thể nói là vô song trong thiên hạ, nhưng thân pháp của kẻ phía trước, hình như chẳng thua gì chàng! Hai người, một trước một sau, vun vút băng mình giữa bầu đêm khô ráo, hệt như hai đường chỉ thẳng cột lấy hai chiếc diều.
Đôi bên trước sau vẫn giữ mải một khoảng cách như lúc khởi đầu. Kẻ chạy trước dù muốn bức đi xa không sao bức nỗi, kẻ đuổi cố hết sức thu dần khoảng cách vẫn mãi không thu nỗi.
Cứ thế, kẻ chạy người đuổi, thoáng chốc sau đã ra khỏi khung cảnh sóng nước mịt mù: cảnh hồ Đại Minh dưới ánh trăng đêm! Hồ! Có hồ nào không đẹp dưới ánh trăng, trong một đêm trời êm gió nhẹ! Huống chi, Đại Minh hồ là một thắng cảnh của đất Tế Nam, dĩ nhiên nó phải đẹp.
Đành rằng, bóng người đó có thuật khinh công rất cao song dưới gầm trời này, có tay nào dám sánh khinh công với Trương Khiếu Lâm! Thoạt đầu, người đó còn đầy đủ khí lực, toi61c độ còn tuyệt vời, dần dần khí lực tiêu hao, tốc độ cũng kém giảm theo.
Kẻ chạy kém giảm tốc lực, thì kẻ đuổi dễ dàng thu hẹp khoảng cách, sau cùng thì Trương Khiếu Lâm theo kịp trong vừa đủ đối thoại mà không cần phải cao giọng lắm.
Hắn cười một tiếng, gọi:
-Bằng hữu ơi! Tại sao bằng hữu không dừng chân nghỉ một lúc chứ! Tại hạ bảo đảm là không ai động đến một lông chân của bằng hữu! Dù sao bằng hữu cũng không nên có ý nghĩ nhảy xuống hồ nhé! Đêm khuya, sương lạnh, trầm mình dưới nước kể cũng khổ đấy! Người đó bật cười như tiếng chim đêm kêu choai choái:
đạo Soái Lưu Hương! Ta nhận ra ngươi rồi! Đột nhiên, một vầng khói tím bốc lên quanh mình người đó, che khuất thân hình y, vầng khói tím lan rộng nhanh chóng bao quanh luôn Trương Khiếu Lâm.
Khói thì phải nhẹ, nhưng loại khói tím này lại nằng nặng, tựa hồ có thể chất, csờ mó được và nặng nên lâu tan, vì nặng nên dày che khuất nhản quang của Trương Khiếu Lâm.
Dù tài giỏi đến đâu, Trương Khiếu Lâm cũng phải lúng túng trong vầng khói tím đặt đó.
Bắt buộc hắn phải ngừng thở, định thần trầm khí, rồi vọt mình ra khỏi vầng khói.
Vô ích! Chậm mất rồi, đối phương đã mất tăm dạng. Nơi mặt hồ những vòng tròn nước gợn lăn tăn, chơm chớp, mở rộng dần, tan dần.
*** Trương Khiếu Lâm thừ người đứng lặng cạnh bờ hồ, nhìn những vòng tròn sóng nước tản rộng ra dần, cuối cùng tiêu tan từng đợt, từng đợt.
Hắn lẩm nhẩm:
-Hắn là ai? Hắn là một vũ sĩ thần bí trong phái "Nhẫn thuật" tại Đông doanh?
Ta chưa từng nghe người Trung Nguyên nói đến một môn công nào gần như tà thuật này! Cứ theo lời truyền thuyết trên goang hồ, thì trong Võ lâm Trung nguyên có một phái võ sĩ chuyên luyện một môn công có cái tên là Nhẫn thuật, đứng trước mặt địch, họ có phương pháp biến mình tan như mây khói. Muốn luyện "Nhẫn thuật", trước hết phải diệt mọi tình cảm, tuyệt dục, rồi bắt đầu tập nhẫn nại, chịu mọi đau khổ, mọi cực hình thử thách, nhiên hậu tập đến bí quyết của thuật biến mình.
Tại Đông doanh, dân địa phương ví bõn võ sĩ Nhẫn thuật như quỷ, như ma, có hành tung vô cùng kỳ bí.
Không ai biết tường tận về họ, chẳng hạn như họ luyện Nhẫn thuật với mục đích gì. Dù sao, mãi đến bây giờ, họ chưa hề can dự vào sự việc giang hồ. Do đó, người mà Trương Khiếu Lâm cho là một võ sĩ Nhẫn thuật, đấy bất quá là do ức đoán, chứ chưa có thể quả quyết được.
Đột nhiên, có tiếng người thốt lên đâu đây, giọng lạnh lùng:
đạo Soái Lưu Hương! Cởi kiếm cầm tay đi! Tiếp theo câu nói, một bóng đen từ trong một tàng cây gần đó, đáp xuống trước mặt Trương Khiếu Lâm.
Bóng đen, chính Nhất Điểm Hồng.
Trương Khiếu Lâm giật mình, kêu lên:
-Ngươi! Ngươi ở đây?
Nhất Điểm Hồng gật đầu:
-Phải! Ta theo dõi ngươi từ Khoái Ý đường đến đây! Ta tưởng ngươi khôngnên để ta thất vọng! Trương Khiếu Lâm cười khổ:
-Theo dõi ta? Để làm gì?
Nhất Điểm Hồng rùn vai:
-Thọc mũi kiếm này vào yết hầu của ngươi! Trương Khiếu Lâm giật mình lượt nữa:
-Trời! Ngươi muốn giết ta?
Nhất Điểm Hồng điềm nhiên:
Hay ngược lại, ta bị ngươi giết! Y gằn giọng, tiếp nối:
-Trong hai chúng ta phải có một chết! Trương Khiếu Lâm lắc đầu:
-Ngươi biết là ta không thích giết người kia mà! Bất cứ ai, không phải chỉ một mình ngươi mà thôi! Nhất Điểm Hồng bật cười ha hả:
-Ngươi không thích giết ta, ta lại thích giết ngươi thì sao?
Trương Khiếu Lâm trố mắt:
-Vừa rồi, ngươi đã nói với Thiên Cường Tinh Tống Cang... Nhất Điểm Hồng chận lại:
-Ta không thích giết ngươi do ý nguyện kẻ khác, nhưng ta thích giết ngươi do ý nguyện của ta! Trương Khiếu Lâm cười nhẹ:
Tại sao thế?
Nhất Điểm Hồng trầm giọng:
được cùng Đạo Soái Lưu Hương so kiếm một lần là khoái nhất trong đời ta, nếu phải chết trong tay Đạo Soái Lưu Hương, kể như cũng là một cái chết khoái.
Trương Khiếu Lâm luôn luôn lắc đầu. Hắn chấp tay sau lưng, tỏ lộ rõ rệt cái ý không chịu gaio thủ với Nhất Điểm Hồng. Hắn cười:
-Rất tiếc là ta không thấy khoái như ngươi! Vì không khoái, ta không thể tuốt kiếm được! Nếu ngươi muốn khoái, hãy tìm kẻ khác tạo cái khoái cho! Nhất Điểm Hồng nhấn mạnh:
-Khoái hay không khoái, do! Ngươi không muốn cũng chẳng được! Nhất định ngươi phải động thủ!