Mộc Mộc: Anh nói là anh không mang theo phiếu giảm giá.
Tiểu Lại: Đệch, chẳng phải khi nãy em đã nhắc anh trước rồi sao? Sao anh lại không mang?
Mộc Mộc: Anh vốn để nó trong ví tiền, nhưng mà vì ví tiền để trong túi quần jeans khiến anh mặc bị khó chịu nên anh lấy nó ra…..
Tiểu Lại: orz……Em không thể chịu nổi anh nữa, lần nào cũng vậy, ngay cả lúc khoá cửa buổi sáng cũng vậy, chỉ có chuyện khoá cửa thôi mà anh cũng quên. Quên cái này, quên cái kia, anh cố tình hành hạ em đúng không, anh mang hết đồ theo sẽ chết đúng không?
Mộc Mộc: Anh làm gì nói chuyện lớn tiếng với anh vậy, đâu phải anh cố ý đâu.
Tiểu Lại: Đúng vậy, anh không cố ý nhưng mà anh cố tình muốn hành hạ em. Giời ơi, em đã tạo nghiệp gì thế này….
Mộc Mộc: Chẳng phải anh chỉ quên đồ thôi sao, em có cần phải làm đến mức này không?
Tiểu Lại: Anh nói xem, ngày nào em gọi anh dậy cũng phải gọi ít nhất ba bốn lần thì anh mới chịu dậy. Mà dậy cũng phải từ từ mới dậy được, cứ ngồi đực ra đó không chịu rửa mặt…..Đến lúc đi làm trễ thì lại hối hận….
Mộc Mộc: Em đừng chỉ nói anh, anh vẫn luôn chăm sóc em đấy thôi, em tưởng anh không bận lòng, không mệt sao?
Tiểu Lại: Gì? Anh? Chăm sóc em á? Được rồi, anh nói xem anh chăm sóc em những gì?
Mộc Mộc: Không nói đâu xa chỉ nói gần, không nói chuyện lớn chỉ nói chuyện nhỏ.
Tiểu Lại: Anh bớt nói nhảm đi.
Mộc Mộc: Thì ví như, chuyện này, chuyện này…..Ví như em đeo kính sát tròng, em không bao giờ đậy nắp lo dung dịch rửa cả, lần nào cũng là anh làm giúp em…..
Mộc Mộc: Ví như, ví như……Sáng nào em rửa mặt xong cũng đều còn dính ghèn, cũng do anh nhắc nhở em hết….
Tiểu Lại: Ồ ~ ồ, vậy sao….Còn….Còn gì nữa?
Mộc Mộc: Ví như, (càng nói càng hăng) em nghe thấy tiếng sấm thì sẽ sợ hãi, lúc đó anh đều an ủi em, cho em thêm sức mạnh, giúp em xua đuổi ác ma trong lòng….
Tiểu Lại: Ờm….Ờm…..Phải không……Còn, còn gì nữa?
Mộc Mộc: Em luôn hỏi anh mấy câu linh tinh, không thể nào hiểu được, anh không hề chê phiền mà rất phối hợp với em, còn trả lời em nữa….
Tiểu Lại:…..Còn gì nữa?
Mộc Mộc: Ví như có bao giờ anh chê em đi nặng thúi đâu……
Tiểu Lại: Ờm gì nhỉ, đạo diễn, đừng đăng đoạn này được không…..
***
Ngày 18 tháng 09 năm 2006
Kinh nghiệm của Mộc Mộc: Sẽ không bao giờ đi dạo phố với Tiểu Lại nữa.
Kinh nghiệm của Tiểu Lại: Sẽ không bao giờ đi dạo phố với Mộc Mộc nữa.
Tiểu Lại và Mộc Mộc ra ngoài tản bộ. Lúc đi ngang qua một trường Đại học, hai người đóng giả sinh viên để nhớ lại những năm tháng thanh xuân của mình.
Lúc hai người đi ngang qua ký túc xá nữ, ngoài cổng có rất nhiều người vây quanh. Tiểu Lại và Mộc Mộc cũng chen vào, phát hiện một nam sinh xếp những ngọn nến màu đỏ thành một hình trái tim lớn, đang đỏ mặt nói gì đó với cô gái váy đỏ đứng giữa hình trái tim.
Những người xung quanh liên tục hú hét, cô gái ngại ngùng cúi đầu, còn nam sinh thì nhìn thẳng vào cô ấy, nét mặt nghiêm túc, dường như đang đợi cô gái trả lời.
Tiểu Lại: Wow, lãng mạn quá!
Mộc Mộc: Wow, lãng mạn quá đi! (đi đến đằng trước vỗ vai nam sinh) cậu bán nến sao? Bao nhiêu tiền một cây vậy? Cho tôi hai cây trước đi!
Tiểu Lại:…..
Tiểu Lại túm cổ áo của Mộc Mộc, mặt mày sa sầm kéo Mộc Mộc chạy ra khỏi đám đông, trong khi Mộc Mộc vẫn còn đang tức giận hỏi “Tại sao em lại kéo anh đi, anh còn chưa mua nến mà”.
Lúc đi ngang qua căn tin, Tiểu Lại dứt khoát đi vào ăn cơm cùng mọi người.
Tiểu Lại (rượu no cơm đủ): Wow, Mộc Mộc ơi, no thật đấy. Đúng là căn tin trường học là rẻ nhất.
Mộc Mộc: Đúng vậy…..Tuy rằng hơi dở xíu, nhưng dù sao cũng có gái đẹp.
Tiểu Lại: Ờm, mấy anh đẹp trai cũng đẹp hơn anh nhiều.
Mộc Mộc:……
Tiểu Lại (lau miệng bằng khăn giấy, tiện tay ném vào thùng thức ăn thừa đối diện chéo): Đi thôi, tụi mình về nhà thôi!
Mộc Mộc bỗng nhiên nắm tay Tiểu Lại xoay người bỏ chạy, khiến nhiều sinh viên phải ngoái đầu nhìn lại. Tận cho đến khi chạy ra khỏi cổng trường Đại học thì hai người mới dừng lại, Mộc Mộc buông bàn tay đang nắm chặt tay của Tiểu Lại.
Tiểu Lại (thở hổn hển): Anh bị bệnh à, muốn chạy làm em mệt chết à?
Mộc Mộc (cảm thấy khó tin): Còn không phải do em liên luỵ đến anh sao, bằng không anh chả thèm quan tâm đến em đâu.
Tiểu Lại: Em làm sao?
Mộc Mộc: Em vẫn chưa nhận ra sao? Em nói xem, sao tự dưng em ném khăn giấy vào thùng canh miễn phí của căn tin người ta làm gì? Hả?
Tiểu Lại: Hả…..Là canh hả? (cách nói chuyện cũng nhỏ lại) em cứ tưởng là thùng thức ăn thừa chứ.