Không thể chịu nổi sự áp bức của Tiểu Lại, gần đây bạn học Mộc Mộc đã nghiên cứu và áp dụng các sách về binh pháp, mưu kế và sách lược, khiến Tiểu Lại bị trúng chiêu nhiều lần.
Về chuyện đá bóng dùng mỹ nam kế
Mộc Mộc: Tiểu Lại này, tối nay anh đi đá bóng với đồng nghiệp được không?
Tiểu Lại: Hả? Thôi anh đừng đi, trời đang mưa kìa.
Mộc Mộc: Nhưng…..
Tiểu Lại (mất kiên nhẫn): Em nói không được đi là không được đi, không nhưng nhị gì cả.
Mộc Mộc: Ồ.
Một lát sau.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, nhìn anh này.
Tiểu Lại: Ờm, sao đấy?
Mộc Mộc (tha thiết chân thằm nhìn Tiểu Lại đăm đăm): Vợ ơi, từ khi tụi mình bên nhau, anh cảm thấy bản thân cực kỳ vui vẻ.
Tiểu Lại: Ồ.
Mộc Mộc (cẩn thận cắn môi): Tiểu Lại ơi, lát nữa ăn cơm em ăn nhiều chút nhé, sau này anh sẽ không bắt em phải giữ nguyên cân nặng nữa. Anh nghĩ kỹ rồi, mập thì mập thôi, chỉ cần anh thích là được.
Tiểu Lại: Ồ.
Mộc Mộc (cười toe toét nghiêng đầu đến trước mặt Tiểu Lại, tủi thân): Tiểu Lại à, em xem cái răng này cho anh với, có bớt sưng nhiều chưa?
Tiểu Lại (nâng cằm của Mộc Mộc lên): Bớt rồi, đỡ hơn nhiều rồi.
Mộc Mộc (đè lại bàn tay nâng cằm mình của Tiểu Lại, dùng giọng điệu dịu dàng, vô cùng đáng thương): Vợ ơi, tối nay anh đi đá bóng được không?
Tiểu Lại (thần hồn điên đảo): Ồ, vậy anh đi đi, nhớ chú ý an toàn đấy!
Mộc Mộc: Tuân lệnh!
Vệ chuyện bạn học kết hôn, suy bụng ta ra bụng người
Mộc Mộc: Tiểu Lại, bạn anh cuối tuần này tổ chức đám cưới ở Trịnh Châu, cậu ấy gọi anh đến tham gia.
Tiểu Lại: Không được đi. Bạn học đó của anh đúng là chả xem anh ra gì, lúc cần mới liên lạc với anh, còn không cần thì hai ba năm cũng chẳng thấy liên lạc. Em ghét nhất mấy đứa lợi dụng kiểu này.
Mộc Mộc: Nhưng mà cậu ấy mời anh, không đi thì không được.
Tiểu Lại: Ngồi xe lửa cũng mất hơn nửa ngày, cuối tuần tham dự làm gì? Không được đi. Có nghe không hả?
Mộc Mộc: Ồ.
Một lát sau.
Mộc Mộc: Tiểu Lại này, anh hỏi em một chuyện.
Tiểu Lại: Chuyện gì?
Mộc Mộc: Em còn nhớ rõ lúc hai đứa mình kết hôn không?
Tiểu Lại: Aiz, đương nhiên rồi. Nhưng mà anh hỏi chuyện này làm gì?
Mộc Mộc: Lúc đó gia đình em bận việc không ai đến được, có phải lúc đó trong lòng em cực kỳ khó chịu đúng không?
Tiểu Lại (buồn rầu): Đúng vậy, đặc biệt là gia đình anh ai cũng nói tiếng Hải Nam, em nghe chả hiểu gì cả, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy buồn đây này.
Mộc Mộc (thở dài): Vậy nên mới nói kết hôn là chuyện vui vẻ, mình quen càng nhiều người thì cũng càng vui đúng không.
Tiểu Lại: Ờm, anh nói cũng có lý.
Mộc Mộc: Vậy nên, Tiểu Lại này, em nói xem, anh có thể đến tham dự đám cưới của bạn anh được không?
Tiểu Lại (kiên định): Tuyệt đối không thể!
Mộc Mộc: Tuân lệnh!
Vệ chuyện biến to thành nhỏ, biến nhỏ thành không trong lúc mua sắm.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, em rất thích bộ chén đũa này.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, thôi đừng mua. Vừa mắc vừa xấu. Lần sau anh dẫn em đến tiệm chuyện bán đồ dùng nấu ăn rồi mua.
Tiểu Lại: Em không cần. Em chỉ muốn mua cái này thôi.
Mộc Mộc: Vậy tụi mình đến mua khăn trải giường đã lên kế hoạch từ trước đã được không? Hôm khác lại đến xem cái này.
Tiểu Lại (nổi nóng): Em không thèm. Em nói cho anh biết, em đã không hài lòng về anh từ lâu rồi. Lần nào anh thấy không thích hợp, không muốn để em mua thì luôn bảo “Để hôm khác, hôm khác”, thật ra anh vốn không muốn để em mua. Chiếc váy hồi tuần trước, còn có chiếc túi xách một tháng trước, chiếc áo khoác màu hồng nhạt hồi năm ngoái, còn có…..Rất nhiều rất nhiều, bởi vì em đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi.
Mộc Mộc (xấu hổ): Em cũng nhớ rõ ghê hen. Nhưng những thứ đó đúng thật là không hợp với em, vậy nên anh mới…..Thôi, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, luôn có lần sau mà.
Tiểu Lại: Em chả tin có lần sau đâu. Lần nào anh không cho em ngay tại chỗ thì hôm sau em phải quay lại, vừa trì hoãn thời gian của em vừa lãng phí tiền xe nữa, đôi khi đến chậm còn hết hàng nữa chứ. Sau này em sẽ không bị lừa nữa, em không thể cứ mãi để bản thân bỏ lỡ nhiều thứ quan trọng vì anh được.
Mộc Mộc (tung ra tuyệt chiêu): Nhưng mà, nhưng mà, em…..Cũng đâu có bỏ lỡ anh đâu.
Tiểu Lại: Gì cơ?
Mộc Mộc: Có phải anh là người quan trọng nhất đối với em đúng không?
Tiểu Lại: Ờm……(hình như là có chuyện như vậy) đúng vậy.
Mộc Mộc: Đúng, bây giờ em không chịu nghe muốn ý kiến của người quan trọng nhất với em sao…….
Tiểu Lại (xấu hổ khi chợt nhận ra bản thân đúng là hơi vô lý): Được rồi được rồi, em không mua là được.
Mộc Mộc: Tuân mệnh!
***
2,
Ngày 15 tháng 07 năm 2006
Kinh nghiệm rút ra được ngày hôm nay —— Đàn ông chẳng đáng tin chút nào!
Tiểu Lại: Mộc Mộc, anh nói anh là heo.
Mộc Mộc: Ừ, anh là heo.
Tiểu Lại: Ha ha! Nghe lời thế! Anh lại nói anh là chó xem.
Mộc Mộc: Ừ, anh là chó.
Tiểu Lại: Ha ha ~ buồn cười chết mất, thật sự có người ngốc đến thế sao? Tính anh cũng tốt ghê đó.
Mộc Mộc: Ừm, lấy chó theo chó, lấy heo theo heo!
Tiểu Lại (tự vả miệng mình, nhanh chóng lảng sang chuyện khác): Mộc Mộc, nếu anh được chọn ăn tối cùng một người, Trung Quốc và nước ngoài đều được, anh sẽ chọn ai?
Mộc Mộc: Anh chọn Gia Cát Lượng, anh muốn nhận ông ấy làm thầy.
Tiểu Lại: Lỡ như người ta không muốn nhận anh làm trò thì sao?
Mộc Mộc: Vậy anh liền quỳ cho đến khi nhận thì thôi.
Tiểu Lại: Vậy nếu người ta nhận anh thì sao?
Mộc Mộc: Vậy anh sẽ học về thiên văn, địa lý, quân sự từ ông ấy……Và học hết tất cả các kỹ năng của ông ấy.
Tiểu Lại: Sau đó thì sao?
Mộc Mộc: Sau đó anh sẽ đến Tam Quốc tráo đổi thân phận với ông ấy, rồi đá ông ấy đến thế giới này.
Tiểu Lại:…..Vậy à, vậy tiếp theo thế nào?
Mộc Mộc: Tiếp theo anh sẽ để Trương Phi làm đầu bếp, Quan Vũ làm vệ sĩ, Lưu Bị canh cổng, còn Lữ Bố thì buộc dây xích như chó giữ cổng, để Chu Du tắm rửa cho anh….Ờm, còn một việc rất quan trọng, anh muốn cưới Điêu Thuyền làm vợ lớn, Nhị Kiều làm vợ bé…..
Tiểu Lại: Biết ngay bụng dạ anh xấu xa không tốt lành gì rồi, vậy anh cảm thấy em ở đâu và phải làm gì bây giờ?
Mộc Mộc: Em sao, em lấy anh của thế giới hiện thực! Còn anh thì đã thành Gia Cát Lượng phi đến thời cổ đại, vì vậy, em và Gia Cát Lượng vốn chẳng liên quan gì cả.