Sơ Huân Tâm Ý

Chương 51: Trong lúc sinh tử

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại nói đến Kiều Sơ Huân, lúc đầu là bị kẹp dưới cánh tay, sau đó lại bị ôm ngang ở trước người, vừa định lên tiếng kêu cứu thì thấy rõ khuôn mặt kẻ đang ôm mình, trong lòng cũng hoảng sợ, nhất thời mất hết khả năng ngôn ngữ.

Người nọ dường như không hề bất ngờ trước phản ứng của nàng, chỉ mỉm cười, trong mắt hiện ra hết vẻ độc ác nham hiểm, lộ một nụ cười châm chọc: "Cuối cùng cũng có chút tự lượng sức mình đấy."

Kiều Sơ Huân hơi ngẩn ra, đánh mất thời cơ, lại định kêu cứu nhưng đã bị điểm huyệt câm, không thốt lên được tiếng nào.

Chỉ có thể nhìn thấy phía dưới chiếc nón rộng vành phủ lụa đen là một dung mạo tuyệt sắc, hàng mày viễn sơn, đôi mắt long lanh, mũi cao môi đỏ thần thái phong lưu, ngũ quan tướng mạo tinh xảo không giống người thật, chỉ là giữa mi tâm hiện lên vẻ thù hận, quanh người lại tỏa ra thứ hơi thở xa cách, khiến người ta bất giác cảm thấy khó chịu. Nhưng không thể nghi ngờ gì, đây chính là Tô Thanh Vân!

Kiều Sơ Huân trợn tròn mắt nhìn nam tử kia, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt, trong lòng cũng hiểu được tại sao người này lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Không phải bởi vì vẻ tàn nhẫn hay đáng sợ, mà vì trên người hắn toát ra thứ khí chất khiến người ta muốn sa đọa, vẻ phong lưu thanh nhã giữa mi tâm cho dù là những kỹ nữ tiểu quan hút khách nhất trong các thanh lâu cũng không sánh được một góc, chính là do đã từng giao cấu với vô số người, hưởng qua đủ trò phóng đãng trên đời mới tạo thành.

Kiều Sơ Huân tinh thông y lý, nhìn qua sắc mặt bên ngoài, từ làn da hơi xanh xao và hơi thở của hắn có thể suy đoán được, chắc chắn người này quanh năm chìm trong ham muốn xác thịt dẫn đến tinh lực suy nhược, máu lưu thông kém, nếu cứ tiếp tục như thế thì chưa đến một năm nữa, cho dù mạng lớn không chết thì nửa đời sau cũng không thể giao phối, đừng nói đến chuyện có thể sinh con nối dõi.

Tô Thanh Vân lại bị vẻ mặt nhăn nhó của Kiều Sơ Huân làm cho khó chịu, nhẹ giọng trách mắng: "Ngươi đã chết đến nơi rồi, thật đúng là không biết sợ sao?"

Ôm nàng leo qua một bức tường nữa, Tô Thanh Vân ra sức chạy như điên, vừa chạy vừa cười đầy quyến rũ, nói với nàng: "Chỉ là ngươi nhìn như thế thật sự khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn."

"Ngươi nói xem, Triệu Kỳ đẹp hơn hay là ta đẹp hơn?"

Kiều Sơ Huân biết Triệu Kỳ vốn là tên trước kia của Cảnh Dật, vừa nghe nam tử này nhắc tới, lại nghĩ tới nỗi lo suốt mấy ngày nay của mình, nàng không khỏi biến sắc, trên mặt cũng lộ ra vẻ sầu não.

Tô Thanh Vân biết mình đã bỏ xa hai người kia, hơn nữa còn có người khác phối hợp, lại đã ra khỏi thành đến vùng hoang vu vắng vẻ, cũng không cần phải lo Kiều Sơ Huân sẽ lên tiếng kêu cứu. Vì vậy hắn giải huyệt câm cho Kiều Sơ Huân, mỉm cười nói: "Ngươi nói xem, Triệu Kỳ đẹp hơn, hay là ta đẹp hơn?"

Kiều Sơ Huân nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng người này, cũng không dám đoán liều ý tứ trong câu hỏi của hắn, vì vậy mặc dù đã có thể lên tiếng nhưng vẫn chọn im lặng không nói chuyện.

Tô Thanh Vân lại bị thái độ của nàng chọc giận, nhìn nàng đầy hung dữ, trách mắng: "Khá lắm đồ tiện nữ không có lương tâm! Hắn ngày ngày hầu hạ ngươi ăn ngon ngủ yên, quan tâm ngươi từng ly từng tí, ngay cả xiêm y các ngươi mặc lúc thành thân hắn cũng tự mình lo liệu, thế mà bây giờ ngươi vì sợ ta sẽ làm hại ngươi mà ngay cả một câu bênh vực hắn cũng không dám nói!"

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào một khu rừng rậm rạp, Tô Thanh Vân buông tay thả nàng xuống đất, đồng thời văng ra một cái tát: "Quả nhiên nữ nhân đều là hạng không có lương tâm!"

Kiều Sơ Huân bị hắn thả xuống như vậy, cả lưng lẫn tay chân đều đau nhói, trước mắt lại bỗng dưng tối đen. Vừa ngẩng mặt lên thì đã bị đánh đến mức đầu lệch sang một bên, chẳng mấy chốc một bên gò má đã sưng phồng, trong họng sặc một tiếng, ho ra một búng máu.

Tô Thanh Vân không thấy máu thì còn đỡ, vừa thấy máu tươi thì cả người bỗng dưng kích động, níu áo Kiều Sơ Huân, lại liên tục giáng xuống mấy cái bạt tai. Hắn đánh cho nàng gần như ngất đi thì mới bình tĩnh trở lại, đột nhiên đứng bật dậy, đi loanh quanh mấy vòng, lại nhìn về hướng lúc nãy, không thấy hai người kia đuổi tới, vẻ mặt càng trở nên u ám hơn. Xốc người nàng lên lay mấy cái, nghe được Kiều Sơ Huân hít vào một hơi, biết nàng đã tỉnh lại thì liền lấy tay khống chế cổ nàng, hỏi: "Ngươi nói xem, có phải Triệu Kỳ là người có tướng mạo xuất sắc nhất trên đời này hay không?"

Lúc này đầu óc Kiều Sơ Huân đã mơ màng hỗn loạn, nhưng nàng cũng biết tâm trí người này khác thường, lại có ngàn mối liên quan với Cảnh Dật, có thể còn không thoát khỏi liên quan tới phủ Tam Vương gia và vụ án Thất Sênh Giáo mà Cảnh Dật vẫn luôn cố gắng điều tra. Không muốn hắn moi ra bất cứ điều gì có liên quan tới Cảnh Dật từ miệng mình, cũng không dám khiến hắn kích động hơn nữa, nàng chỉ có thể cắn chặt răng kiên quyết không mở miệng, để mặc cho hắn ra sức dày vò đến chết!

Chỉ là nhớ tới giọng nói và dáng điệu của Cảnh Dật, nhớ tới cảnh hai người triền miên đêm qua, lúc cao trào hắn ghé bên tai nàng khàn giọng nói những lời yêu thương, sáng nay hắn ôm nàng trong lòng, kéo tay nàng đặt lên ngực hắn làm nũng, buổi trưa hắn đắp chăn cho nàng, đối mặt với phụ thân nàng lại ra sức nhẫn nại và bảo vệ nàng...

Đâu thể ngờ được rằng, chỉ mới qua một chốc, bản thân nàng lại bởi vì vài lời khuyên của cha mà trong lòng sinh ra khúc mắc, sau đó lại bị người này bắt tới đây đối mặt với lựa chọn sinh tử. Kiều Sơ Huân nghĩ lại những chuyện đã qua, bị hắn ta bóp cổ chất vấn, tức giận quát mắng thì nàng cong môi lên, từ khóe mắt trào ra hai hàng lệ.

Nhớ tới lần đầu tiên nàng và Cảnh Dật gặp nhau, nàng quỳ trong kiệu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, khuôn mặt hắn tái nhợt vì bệnh nhưng vẫn không che giấu được vẻ tuấn tú. Hai người đều mang tâm tư băn khoăn mà trải qua cuộc sống bình lặng, hắn ngang ngược đòi nàng may túi thơm, cài trâm cho nàng, cùng nàng hái hoa mai, đi dạo chợ, nướng cá, nấu canh nấm,... Nhớ lại từng ký ức lúc hai người ở cạnh nhau, trong ngực Kiều Sơ Huân dường như nổi lên một tầng hơi ấm, nơi yếu ớt nhất trên trái tim lại đau nhói như bị kim châm, phải đến lúc đối mặt với cái chết thì mới hiểu rõ, thật ra có những việc cần gì phải tính toán nhiều như vậy?

Sau này hắn sẽ cưới nữ tử khác thì sao? Hắn sẽ thích người khác thì sao? Chỉ cần hai người đã từng vui vẻ ở bên nhau, chỉ cần lúc hắn nói yêu thương nàng là thật lòng thật dạ, cho dù sau này hắn có thay lòng không còn thương nàng nữa thì nàng vẫn còn nguyên vẹn những hồi ức tốt đẹp này, nàng đã từng vui vẻ trải qua những điều hạnh phúc đó.

Giống như khi bà bà qua đời, Tiểu Tụ bị nhị nương ép gả chồng, nàng khi đó ngay cả một bọc quần áo cũng không có, mặc cả bộ hỉ phục mà bỏ chạy, chẳng phải là đã gặp được Cảnh Dật sao? Lại nhớ tới mười mấy năm đã qua, dù từng phải chịu những thiệt thòi và bất công, nhưng bên cạnh vẫn luôn có người thật lòng đối tốt với nàng, vẫn còn có những điều đáng để nàng khắc ghi tận đáy lòng, người sống trên đời chỉ một lần, thời gian qua nhanh như bóng câu ngoài khe cửa, chẳng phải chính là như vậy sao!

Chỉ mấy chớp mắt ngắn ngủi, Kiều Sơ Huân dường như lại đã nhìn rõ mười tám năm đã qua, nước mắt dần ngưng lại, nụ cười bên môi càng thêm rực rỡ. Tô Thanh Vân thấy nàng đánh không trả mắng không cãi thì lại càng thêm điên cuồng, cho rằng nàng cố tình không để ý đến mình, cho rằng hắn sẽ không thể làm ra chuyện gì độc ác.

Trước mắt có thứ gì chợt lóe lên, Kiều Sơ Huân gắng gượng mở mắt ra, chỉ thấy Tô Thanh Vân rút từ trong giày ra một cây dao găm, nham hiểm cười với nàng: "Ngươi đã không muốn mở miệng thì chúng ta để sự thật lên tiếng vậy. Ta thật sự rất muốn nhìn một chút xem, nếu ta làm hỏng khuôn mặt này của ngươi, Triệu Kỳ sẽ có phản ứng như thế nào."

Kiều Sơ Huân nhắm mắt lại cười, kẻ này đúng là một tên điên thật sự!

Tô Thanh Vân cũng cười cười theo nàng, một tay giữ cổ Kiều Sơ Huân, vừa giơ tay lên lại chợt cảm thấy bên gò má mát lạnh. Hắn theo bản năng vươn tay lên sờ, lập tức cảm giác được thứ gì đó nong nóng dinh dính. Định thần nhìn lại, trên ngón tay dính đầy máu tươi, hắn đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, cũng không để tâm đến Kiều Sơ Huân nữa, đứng lên nhìn quanh bốn phía hô to: "Kẻ nào! Ra đây --"

Tô Thanh Vân quay trở lại trạng thái kích động nóng nảy trước đó, đi vòng quanh một lúc, móc từ trong ngực ra một chiếc gương đồng, chiếu về phía mặt trời, lập tức nhìn thấy trên gò má như ngọc của mình bị rạch một đường, không biết là bị ám khí gì đánh tới, dường như chỉ lướt qua như trang giấy, vừa mảnh vừa dài, chừng hơn một tấc, máu không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương, chẳng mấy chốc đã nhiễm đỏ một bên má.

Tô Thanh Vân dường như không chịu nổi sự thật khuôn mặt mình bị kẻ khác làm hỏng, ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng dài: "A -- Kẻ nào! Ta phải giết ngươi!"

Chim chóc trong rừng sợ hãi bay tán loạn, cả cánh rừng bỗng chốc trở nên vắng vẻ, chỉ có Kiều Sơ Huân đang cuộn tròn trên mặt đất phát ra những tiếng nôn yếu ớt. Tô Thanh Vân gào to một tiếng, dần dần âm thanh khàn tới mức gần như thút thít, hai mắt đầy tơ máu nhìn khắp bốn phía, đột nhiên nghe thấy từ một góc nào đó ở sau lưng có tiếng người đi tới.

Nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục màu đỏ đang thong thả đi ra từ phía sau một gốc cây, trên mặt mang theo nụ cười vô hại, ánh mắt dường như còn có vẻ sợ hãi tránh né. Hắn lên tiếng, giọng nói trong trẻo ôn hòa như dòng suối ngày xuân, còn lẫn chút ý vị trấn an lòng người: "Đừng kích động, đừng kích động, ta không phải đầu sỏ làm hỏng mặt ngươi."

Nam tử kia vừa nói vừa giang rộng hai cánh tay ra, tỏ ý trên người mình không mang binh khí, dịu giọng nói: "Ngươi xem, ta không biết võ."

Tô Thanh Vân vẫn nhìn hằm hằm, vung dao găm lên gào thét: "Vậy là kẻ nào?"

Nam tử trẻ tuổi ra vẻ vô tội, hơi sợ sệt rụt cổ lại: "Cái đó, trước hết ngươi đừng có thét nữa. Thật ra ta cũng rất sợ."

Tô Thanh Vân nổi đóa, cầm dao găm đi về phía nam tử kia: "Ngươi làm quan?"

Nam tử giơ tay lên chỉ chỉ áo gấm trên người, mỉm cười: "Không phải là quá rõ ràng sao?"

Tô Thanh Vân nghiêng đầu quan sát hoa văn trên áo, dường như đang cố nhớ lại, híp mắt nhìn nam tử kia: "Chính nhị phẩm, ngươi quản cái gì?"

Nam tử híp mắt cười, nói từng chữ một: "Quản, người như ngươi."

Đúng lúc đó, Tô Thanh Vân chợt cảm thấy sau gáy nhói lên, trợn tròn mắt nhìn nam tử kia đầy vẻ khó tin, sau đó ngã sấp xuống đất. Phía sau, một nữ tử mặc đồ đen xuất hiện, nam tử kia thở phào một hơi dài, ra vẻ cực kỳ sợ hãi, vỗ ngực một cái: "Viên Viên ngươi chậm chạp quá, vừa rồi ta bị dọa sợ muốn chết!"

Nữ tử lạnh lùng liếc nam tử một cái, xoay người đi tới bên cạnh Kiều Sơ Huân, cẩn thận đỡ nàng dậy, nhẹ giọng gọi: "Cô nương, có thể nghe được tiếng ta nói chuyện chứ? Ngươi gắng gượng một chút, ta dẫn ngươi đi gặp đại phu."

Nói xong thì ôm ngang người nàng lên, lại bị nam tử kia vội vàng ngăn lại: "Ôi, Viên Viên ngươi là nữ hài cơ mà! Ôm một cô nương khác như vậy có ổn không?"

Nữ tử tức giận trừng hắn: "Nam tử như ngươi ôm một cô nương thì ổn sao?"

Nam tử cong mắt lên cười ngượng ngùng: "Ừ!"

Nữ tử bị hắn làm cho nghẹn lời, lập tức đánh lên bàn tay nam tử vừa đặt bên hông Kiều Sơ Huân: "Động tay động chân cái gì đấy! Vừa rồi ngươi không nghe thấy những gì người kia nói với nàng ấy sao?"

Nam tử chớp chớp mắt: "Nghe được chứ, có quen biết An Dật Hầu! Chuẩn bị thành thân."

Nữ tử hít một hơi: "Ngươi --"

Nam tử nhích lại gần một chút, chớp mắt nhìn chằm chằm nữ tử: "Viên Viên, không phải là ngươi ghen đấy chứ?"

Nữ tử chỉ thấy trong cổ ngọt ngọt, như thể sắp hộc máu: "..."

Thấy thương thế của Kiều Sơ Huân không thể trì hoãn được nữa, nữ tử cũng không lải nhải với nam tử nữa, hất tay đối phương ra, ôm ngang Kiều Sơ Huân lên.

Nam tử đi theo, vươn tay chặn lại: "Này -- Viên Viên ngươi không thể ôm nàng ấy đi được!"

Vừa nói vừa đưa tay chỉ ra phía sau, trên mặt lại lộ ra vẻ vẫn còn sợ hãi: "Ngươi ôm nàng ấy đi, vậy tên kia phải làm sao đây?"

Nữ tử bị gọi là Viên Viên cong môi cười lạnh: "Ngươi ôm đi! Lẽ nào ngươi còn mong ta ôm một đại nam nhân?"

Nam tử lắc đầu, vẻ mặt như muốn nói "Viên Viên ngươi đần quá": "Đương nhiên không phải! Ý của ta là, ta ôm nàng ấy, ngươi kéo người nọ là được rồi."

Nụ cười trên mặt nữ tử trở nên cứng ngắc, nàng ta bình tĩnh nhìn nam tử một cái, giọng nói gượng gạo: "Ngươi quả nhiên --"

"Hử?"

"... Không phải người."

Trong lúc nói chuyện, nam tử đã vươn tay ôm Kiều Sơ Huân vào trong lòng, đồng thời nữ tử đi tới bên cạnh Tô Thanh Vân, lại điểm trụ mấy huyệt quanh người hắn, nắm lấy áo kéo hắn đi theo phía sau nam tử.

...

Hai người đi ra khỏi rừng cây không xa thì nữ tử đột nhiên dừng bước lại, trở tay nắm chặt áo Tô Thanh Vân, xoay người đối đầu với kẻ vừa đến. Nam tử còn chưa kịp hét lên thì nàng ta đã liên tục lui lại mấy bước, ho ra một ngụm máu tươi, quỳ một chân xuống đất, ánh mắt sắc lạnh chống lại ánh nhìn của kẻ vừa đến, lạnh lùng nói: "To gan! Người này là tội phạm triều đình, nếu ngươi cưỡng bắt, chính là chống đối lại triều đình --"

Người đến mặc đồ trắng toàn thân, mặt che một tấm lụa mỏng cùng màu, đôi mắt đầy vẻ tàn ác lại lộ rõ, hắn xốc Tô Thanh Vân lên cười khẽ: "Tiểu cô nương tuổi còn chưa lớn mà khẩu khí lại không nhỏ, về nhà rèn luyện thêm vài năm rồi quay lại nói chuyện!"

"Viên Viên!"

Không để ý tới tiếng ngăn cản của nam tử phía sau, nữ tử áo đen cười lạnh một tiếng, rút một đôi loan đao từ bên hông ra chĩa thẳng về phía trước: "Để người này ở lại, ta tha chết cho ngươi!"



Nam tử áo trắng một tay xách Tô Thanh Vân, nhẹ nhàng nhấc chân lên, đá rơi một thanh loan đao của nữ tử, giọng nói rất thản nhiên: "Người trẻ tuổi không biết nghe lời khuyên bảo thì cuối cùng chỉ thua thiệt mà thôi."

Nữ tử bất chấp cổ tay bị đánh đau nhói, tay trái cầm đao bổ về một bên vai của nam tử áo trắng, đồng thời tay còn lại sờ tới bên hông, hất một cái, bốn miếng phi tiêu theo khe hở giữa ngón tay bay thẳng về phía nam tử áo trắng và Tô Thanh Vân. Ánh mắt hắn ta buốt lạnh, nghiêng người tránh thoát, Tô Thanh Vân vì đã mất đi ý thức nên không thể tự bảo vệ mình, trên ngực trúng một miếng phi tiêu, thấp giọng rên một tiếng, mi tâm cau lại.

Nam tử áo trắng thấy thế thì sắc mặt càng tối tăm hơn, không hề chớp mắt vươn tay rút ra một miếng phi tiêu bằng sắt, dưới lớp lụa trắng lộ ra một nụ cười sâu xa, quay người ném về phía nữ tử.

Nữ tử xoay người, chật vật tránh thoát, đồng thời nghe được tiếng móng ngựa dồn dập từ phía sau tiến tới càng lúc càng gần, chỉ chớp mắt sau đó, âm thanh sắc bén của binh khí đã vang vọng ngay bên tai. Không biết người tới có ý đồ gì, bây giờ có muốn né tránh cũng không kịp, nữ tử chỉ có thể nhắm chặt mắt lại theo bản năng, cảm giác binh khí xẹt qua trên vai mình kéo theo một cơn gió buốt lạnh, ngay sau đó lại nghe "hự" một tiếng, âm thanh phát ra do vũ khí sắc bén đâm xuyên qua máu thịt lấn át cả tiếng rên rỉ đau đớn cố kìm nén của người nào đó.

Mặc dù xuất thân là con nhà võ nhưng nghe được thứ âm thanh này, nữ tử vẫn thấy tóc gáy dựng đứng, không dám tưởng tượng muốn làm việc đó phải cần tới sức lực và sát khí lớn tới mức nào, càng không dám nhìn xem trước mắt là cảnh tượng máu thịt be bét ra sao. Cả người nàng ta sững ra, ngay lúc trợn mắt lên vì hoảng sợ thì nhìn thấy một ngọn giáo bạc đầu sói năm lưỡi sáng chói từ phía trên đâm vào bắp đùi nam tử áo bạc, hơn nửa ngọn giáo đâm xuyên qua, chọc thẳng xuống phần đất phía sau, đóng đinh một người sống sờ sờ xuống đất không thể nào nhúc nhích nổi!