Sơ Huân Tâm Ý

Chương 32: Ơn nghĩa một bữa cơm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên bả vai truyền đến cảm giác đau rát, trên môi dường như có thứ gì đó ướt át lướt qua... Trong đầu thoáng qua những cảnh tượng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện:

Một tiểu cô nương với hai búi tóc tết đuôi sam bưng một bát bánh trứng chưng nóng hổi cho một tên ăn xin mặt mũi lem luốc; thiếu niên mười mấy tuổi sắc mặt tái nhợt lén trèo tường, tặng cho nữ hài mấy lá phong để kẹp sách; hai người một trước một sau lén lút chạy ra khỏi nhà, vừa mới ra tới cửa chính đã bị hạ nhân phát hiện ra báo cho lão gia, nữ hài bị giam lỏng cấm túc trong phòng, thiếu niên cắn răng chịu đòn giữa trời tuyết; vài năm sau, nam tử kia đứng ở trước cửa, cao ngạo thề bản thân chắc chắn sẽ rời khỏi Kiều gia tự mình lập nghiệp, người có tài tuyệt đối sẽ không cam lòng cúi đầu làm việc cho kẻ ngu dốt; mấy tháng trước, hắn dẫn theo gia đinh truy đuổi nữ tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, đứng bên ngoài kiệu lạnh giọng đòi mang người về để làm thiếp cho một kẻ chưa từng gặp mặt...

Cảm giác ẩm ướt trên môi càng lúc càng rõ ràng, trên người dường như có vật nặng gì đó đè lên, Kiều Sơ Huân giật giật mí mắt, vừa mở mắt ra đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho hoảng sợ đến mức kêu lên thành tiếng. Quay mặt tránh đi nụ hôn cả người kia, nhất thời mặt mũi choáng váng, cánh tay yếu ớt giơ lên rồi lại nặng nề rũ xuống. Nàng nhắm mắt, giọng nói run run thốt ra từ kẽ răng: "Ngươi... cho ta uống cái gì?"

Nam tử kia dán môi lên gò má lạnh lẽo của nàng, hít một hơi sâu, giọng nói hơi khàn: "Không phải nàng đã biết rồi sao? Lần đầu tiên luyện thuốc này, đóa mạn đà la màu trắng kia chẳng phải do chính tay nàng hái cho ta sao... Không còn nhớ sao?"

Đôi mắt nhắm chặt của Kiều Sơ Huân thấm ra một giọt nước mắt, bám lấy hàng mi đang run rẩy: "Mạn đà la có độc, cũng là thuốc tốt để trị bệnh cứu người, ngươi lại... lấy nó để hại người... Nếu sớm biết ngươi sẽ trở thành như bây giờ..."

Nam tử kia vươn một tay kéo cả người Kiều Sơ Huân lên, ghìm lấy trán nàng, hỏi: "Nếu sớm biết ta sẽ trở thành như bây giờ, nàng muốn thế nào? Hối hận vì đã cứu ta sao?"

Kiều Sơ Huân cắn chặt môi không nói, mắt cũng nhắm chặt lại, như thể kẻ vô tri vô giác để mặc hắn lắc trái lắc phải. Cả người nàng yếu ớt mất sức, cho dù có muốn chạy thì cũng phải chờ cho thuốc hết tác dụng, trong miệng vẫn đầy vị đắng chát, chứng tỏ nàng vừa mới bị hắn cho uống thuốc chưa lâu, theo thói quen chế dược trước kia của hắn thì ít nhất cũng phải sáu canh giờ nữa dược hiệu mới kết thúc.

Nam tử biết nàng không muốn để ý tới mình, nhíu mày lại một cái, há miệng cắn lên hai cánh môi đã mất đi huyết sắc. Kiều Sơ Huân kêu lên một tiếng đau đớn, giọt nước mắt tràn qua khóe mi, hàm răng ra sức cắn chặt, cố gắng để mình không hét lên vì sợ hãi.

Nam tử kia lại hiểu lầm dự tính của Kiều Sơ Huân, cho rằng nàng đã biết rõ tình huống này nên mới khóa môi lại từ chối, suy đoán đã nảy sinh trong lòng trước đó được xác nhận, lửa giận cùng với tình cảm điên cuồng vẫn cố nén trong lòng rốt cuộc đã tìm được lối ra. Một tay bóp lấy cằm nàng, bốn ngón tay giữ lấy một nửa khuôn mặt, tay còn lại kẹp lấy người nàng kéo lại, cắn lên cánh môi đã bật máu, đầu lưỡi ra sức xông vào phía trong.

Thế nhưng mặc dù đã mệt đến rã rời nhưng Kiều Sơ Huân vẫn ra sức cắn chặt hai hàm răng, cho dù hắn có cắn có liếm thế nào nàng cũng không chịu hé miệng. Lửa giận trong lòng nam tử càng tăng lên, dứt khoát đánh chiếm đôi môi mềm mại đã khát vọng nhiều năm, hôn một mạch từ miệng xuống cằm, vừa hôn vừa gặm cắn cần cổ trắng nõn, tay cũng di chuyển ra phía trước, nắm lấy nơi mềm mại kia mà xoa nắn.

Kiều Sơ Huân vẫn nín hơi bế khí, răng chuyển thành cắn chặt đầu lưỡi mình, mùi máu tanh dần lan khắp khoang miệng, từ cổ họng xông lên vị ngai ngái khó chịu. Người nọ ra sức tàn sát bừa bãi trên người nàng khiến nàng có cảm giác buồn nôn, cảnh tượng trước mắt biến thành màu đen, sau đó nàng ngất đi.

Nam tử đã cởi lớp xiêm y bên ngoài, vươn tay vào trong tìm kiếm, đột nhiên cảm thấy người trong lòng có gì đó bất thường, vội ngước mắt lên, trong lòng hốt hoảng, vươn ngón tay lên đặt trước chóp mũi nàng. Tất cả khát vọng bị quét sạch trong chớp mắt, hắn chỉ có thể đặt nàng nằm xuống giường, khép lại vạt váy, lấy chăn đắp lên rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

...

Bên kia, tất cả nha sai ở nha môn và quân thủ thành đều được điều động, cùng với tất cả ảnh vệ dưới tay Cảnh Dật, ba ngày ba đêm lật tung toàn bộ thành Việt Châu nhưng không hề phát hiện ra chút dấu vết nào.

Tất cả các con phố chủ chốt khắp đông tây nam bắc thành đều dán tranh vẽ Kiều Sơ Huân, cùng với tranh vẽ nam tử kia dựa trên lời kể của dân chúng vây xem ở ngoài cửa quán ăn hôm đó, còn treo thưởng một số tiền lớn cho bất kỳ ai có tin tức về nam tử xa lạ kia. Cho dù chỉ mới nhìn thấy mặt một lần hay từng chứng kiến hắn đã từng ăn cơm, uống trà ở nơi nào đó, Cảnh Dật cũng đều thưởng tiền. Nhưng kể cả như thế thì ngoài mấy kẻ cung cấp vài ba tin tức thật giả lẫn lộn để lừa gạt tiền ra thì cũng chẳng hề thu được chút tin tức nào về người kia.

Đến chạng vạng ngày thứ ba, Cảnh Dật tìm đến bản ghi chép trong khoảng nửa tháng nay của binh sĩ thủ thành, cẩn thận kiểm tra tất cả các thương nhân vào thành có khả năng liên quan. Khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt u ám như quỷ dữ, đôi mắt hằn tơ máu, trọn ba ngày qua, tất cả đội quân thủ thành lẫn thuộc hạ dưới tay đều tránh hắn như tránh tà, có chuyện gì cũng chỉ đi tìm Y Thanh Vũ, xúi hắn đưa cơm rồi thuận tiện báo cáo tình hình cho Tiểu Hầu gia biết.

Bởi vì vẫn còn trong tháng giêng nên bản ghi chép người ra vào thành cũng không nhiều, xem đi xem lại ba lần, Cảnh Dật gấp quyển sổ ghi chép lại, xoa xoa mi tâm. Nhớ tới người nào đó đã từng cầm lấy tay mình, lòng bàn tay mềm mại, giọng nói ngọt ngào ấm áp, nhẹ nhàng bảo hắn xoa bóp huyệt đạo ở nơi nào thì có thể bớt mệt mỏi, khuôn mặt vốn đã u ám lại càng trở nên tối tăm hơn.

Vừa ngước mắt lên thì thấy Y Thanh Vũ đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào, nâng chén trà lên, đưa tới trước mặt hắn bằng hai tay, cười xòa: "Uống chút nước cho nhuận họng."

Cảnh Dật nhận lấy chén trà, chỉ nếm một chút rồi để sang một bên, mở quyển sổ ra định nhìn lại lần nữa, sau đó sẽ thăm dò một vòng quanh quán ăn kia rồi cân nhắc dự định tiếp theo. Y Thanh Vũ ở bên cạnh "ai" một tiếng, giọng nói có phần nóng nảy: "Ta nói này Tiểu Hầu gia, ngài cũng nên ăn chút gì đi chứ! Đừng có chưa tìm được Kiều tiểu thư về thì ngài đã hôn mê, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mất mặt cỡ nào kia chứ, có phải không? Nào, cái khác ăn không vào thì ăn chén tổ yến này đi, ta đã cố ý dặn dò đầu bếp làm thanh đạm một chút, mấy ngày nay mọi người ai cũng nóng trong người cả..."

Cảnh Dật nghe được hai chữ "tổ yến" thì lật quyển sổ một cái, còn chưa liếc mắt nhìn đã quăng ra một câu lạnh lùng: "Bưng đi."

Y Thanh Vũ ngẩn ra, giơ tay lên vỗ sau gáy, cũng kịp nhận ra món này không thích hợp, đây không phải là càng khiến Tiểu Hầu gia nhìn cảnh nhớ người sao! Hắn xịu mặt bưng chén tổ yến quay ra, thể nào rồi cũng sẽ bị đám người kia chê cười, hắn đúng là phủ doãn thê thảm nhất Đại Tống mà, bị Tiểu Hầu gia chèn ép, bị đám thuộc hạ ghét bỏ, bây giờ còn bị một đám ảnh vệ võ công cao cường dùng vũ lực và cả lời nói để uy hiếp...

Ủ rũ cúi đầu bưng chén tổ yến ra tới cửa thì suýt đụng phải Cao Linh hớt hải chạy vào, Y Thanh Vũ vội vàng vặn người, ôm cái chén vào trong ngực như đang ôm bảo bối, miệng còn lẩm bẩm: "Cái chén này tính sơ sơ cũng năm mươi lượng vàng đấy!"

Cao Linh ngay cả xin lỗi cũng chẳng thèm nói, dịch chân nhường đường cho Y Thanh Vũ đi qua rồi bước vội tới trước bàn đọc sách, nói: "Công tử, thuộc hạ nhớ ra rồi! Hắn ta chính là người vẫn luôn đuổi theo Kiều tiểu thư ở thành Biện Kinh khi đó, lúc ở bên ngoài kiệu hắn còn nói chuyện với thuộc hạ!" Mấy ngày nay hắn nhìn bức tranh kia vẫn loáng thoáng có cảm giác như đã từng gặp người này ở đâu, kết quả vừa rồi nói chuyện với Tiểu Lục về lúc còn ở Biện Kinh, trong đầu hắn mới đột nhiên lóe lên ý nghĩ này...

Cảnh Dật nhíu mày lại, ngón tay chỉ lên một cái tên trên quyển sổ: "Người này sao?"

Lúc này Y Thanh Vũ cũng buông chén tổ yến chạy đến, thấy Cảnh Dật chỉ vào ba chữ "Kiều Tử An" thì không khỏi ngạc nhiên: "Cũng họ Kiều? Là ca ca của Kiều tiểu thư sao?"

Cao Linh cũng nhìn rõ cái tên trên quyển sổ, vội vàng lắc đầu: "Không phải, Kiều tiểu thư không có ca ca, chỉ có đệ muội, lại còn là do nhị nương sinh ra." Sau đó hai mắt sáng ngời nhìn Cảnh Dật: "Công tử, rất có thể chính là người này. Hôm đó hắn dẫn một đám người truy tìm Kiều tiểu thư, ta nghe thấy bên cạnh có người gọi hắn là quản gia."

Thông thường người có tiền mua hạ nhân, sau khi ký khế ước bán thân thì sẽ dùng họ nhà mình để đặt cho hạ nhân. Tên Kiều Tử An này tới thành mười ngày trước, trên quyển sổ còn ghi là buôn bán dược liệu. Kiều Tử An, Kiều Sơ Huân... Cảnh Dật sầm mặt lại, chợt đứng lên: "Sơ An Đường!"

Mấy ngày nay mọi người tra xét khắp nơi, kể cả Cảnh Dật lẫn Y Thanh Vũ và đám ảnh vệ đều cho rằng việc Kiều tiểu thư bị bắt chắc chắn có liên quan tới Thất Sênh Giáo, vốn không hề nghĩ rằng là do người nhà nàng đuổi tới. Mặc dù đã tìm được một chút manh mối nhưng mọi người lại không dám buông lỏng chút nào, bởi vì nếu chỉ là một kẻ buôn bán dược liệu bình thường thì vốn không thể nào vượt qua được truy binh trùng điệp lại không để sót chút tung tích nào như vậy. Tên Kiều Tử An này chắc chắn không có ý tốt!

Kiều Sơ Huân tỉnh lại lần nữa thì trong phòng chỉ còn là một mảnh đen kịt. Thử nhúc nhích tay chân, thân thể đã khôi phục chút tri giác, nàng chống tay lên thành giường gắng gượng ngồi dậy thì trước mặt đột nhiên xuất hiện ánh lửa. Nàng theo bản năng vươn tay lên che trước mắt, lại chậm rãi thả tay xuống, thấy mấy ngọn đèn bằng sáp ong trong phòng đã được châm lửa. Kiều Tử An bưng một cái chung bằng sứ trắng, mỉm cười đi tới: "Tỉnh rồi sao? Mấy ngày nay không ăn gì rồi, có đói bụng không?"

Sống lưng Kiều Sơ Huân tỏa ra một luồng hơi lạnh, nàng ngửa cổ lên nhìn hắn: "Mấy ngày?"

Tại sao nàng không hề có chút cảm giác gì? Lần trước tỉnh lại, nàng cho rằng chỉ mới là sáng ngày hôm sau. Chẳng lẽ là nàng đã miên man suốt mấy ngày rồi sao... Không thể nào, nếu là như thế thì đáng lẽ cảm giác tê dại trên người phải nặng hơn mới đúng, hơn nữa vết thương nơi đầu lưỡi vẫn còn, cho nên sau khi bị hắn bắt đi, nàng đã hôn mê suốt cho mãi tới ban ngày hôm nay mới tỉnh lại sao.

Nghĩ như vậy xong, Kiều Sơ Huân không khỏi rùng mình một cái: "Ngươi đã làm gì với ta?"

Nếu như chỉ điểm hai huyệt trên người nàng thì cùng lắm cũng chỉ sẽ hôn mê nửa ngày, nếu không phải do thuốc hoặc cái khác phụ trợ thì sao nàng có thể hôn mê suốt mấy ngày không hề hay biết gì?

Kiều Tử An mỉm cười, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý: "Qua đêm nay, trong lòng nàng sẽ không còn bóng dáng của bất kỳ ai khác, nàng sẽ chỉ là Sơ Huân của một mình ta."

Kiều Sơ Huân vịn lấy thành giường, đôi mắt ửng đỏ, trừng lên nhìn nam tử tác phong lỗi lạc trước mắt: "Ngươi điên rồi!"

Kiều Tử An vẫn khẽ mỉm cười, như thể không nghe được câu nói vừa rồi của nàng, kéo ghế tới ngồi xuống bên cạnh giường, múc một muỗng bánh ngọt đưa tới bên môi, thổi hơi nóng rồi thong dong đưa tới bên miệng Kiều Sơ Huân.

Kiều Sơ Huân quay mặt đi, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chung sứ bị đặt xuống cái "cạch", sau đó người kia nắm vai nàng kéo lại, cúi đầu xuống ngậm môi nàng.

Hiện giờ Kiều Sơ Huân đã khôi phục được một chút sức lực, quay mặt né tránh môi của hắn, hai tay ra sức đánh vào lồng ngực nam tử kia: "Tránh ra!"

Kiều Tử An đã kéo hai cánh tay nàng lên trên đỉnh đầu, nhân lúc nàng há miệng ra nói chuyện thì dán chặt lấy miệng nàng, đầu lưỡi vươn ra đẩy bánh ngọt đi vào.

Kiều Sơ Huân lắc đầu nôn ra ngoài, bởi vì giãy giụa mà bị sặc, ho khan không ngừng, khuôn mặt tái nhợt đỏ lên, khóe mắt cũng trào lệ.

Nam tử rời ra một chút, đưa ngón tay lau quanh khóe mắt ửng đỏ của nàng, đặt lên đầu lưỡi nếm nếm, dịu dàng hỏi: "Không thích vị bánh ngọt sao? Lần đầu tiên gặp ta, nàng đã bưng cho ta một bát bánh trứng chưng, còn dùng khăn lụa lau mặt cho ta, xin quản gia trong nhà thu ta về làm gia đinh. Lúc đó nàng mới chỉ hơn năm tuổi, đã lâu nên quên mất rồi sao?"

Kiều Sơ Huân cảm thấy được miếng bánh ngọt hắn đút vào miệng nàng có mùi vị khác thường, lại nhớ rõ giọng điệu đe dọa trước đó của hắn, dòng nước mắt vẫn cố kiềm nén bỗng chốc tuôn ra, cắn môi không nói lời nào. Nàng không muốn quên Cảnh Dật, quên mọi người, quên mười tám năm trước kia, ngay cả khi không còn nhớ nổi những hồi ức tốt đẹp nhất thì vẫn có những người dù có chết nàng cũng không muốn quên. Nếu như quên hết tất cả quá khứ, phần sinh mệnh còn lại chỉ có người trước mắt này, vậy thì thà giết nàng đi còn hơn!

Nam tử vươn tay bóp lấy cằm nàng, kịp thời ngăn lại hành vi tự sát của nàng, hôn lên vầng trán của nàng, loáng thoáng phát ra tiếng thở dài: "Nha đầu ngốc, chỉ mới ăn một miếng thôi mà, dược hiệu không lớn như thế đâu... Hơn nữa, ta cũng không nỡ để nàng quên mất hồi ức giữa hai chúng ta..."

Dược hiệu của mạn đà la trong người còn chưa hết, lại thêm miếng bánh ngọt mà hắn mới đút vào, nỗi tuyệt vọng lẫn sợ hãi trong người nàng càng lớn hơn, Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy trong đầu càng thêm hỗn loạn, thuở còn bé cô độc lẻ loi không nơi nương tựa, thời niên thiếu ngồi trên lầu các tập điểm trà, nhị nương và đệ muội thỉnh thoảng lại đến tiểu viện khiêu khích và mắng chửi... Đôi mắt đẫm lệ mông lung, nam tử trước mắt biến thành một người khác, người đó đôi khi sẽ nở một nụ cười hư hỏng, sẽ hôn trộm lên mặt nàng, sẽ lo nàng bị đau chân nên đưa nàng đến suối nước nóng để xoa bóp, sẽ ôm nàng phóng ngựa giữa rừng mai, chậm rãi bước theo nàng cùng hái hoa...

Thân thể dần mất đi sự khống chế, dòng ký ức hỗn loạn đảo quanh, Kiều Sơ Huân càng ra sức giãy giụa, dùng cả tay chân mà đấm mà đá người đang ôm nàng trong lòng, rít lên thành tiếng như kẻ điên: "Ngươi mau buông ra, buông ta ra, buông ta ra! Ta không muốn quên hắn, không muốn... Bà bà, Tiểu Tụ, cứu ta với... Cảnh Dật..."

Nam tử nhíu mày càng lúc càng chặt, nghe đến cái tên sau cùng, vẻ mặt bỗng dưng trở nên dữ tợn, một lần nữa điểm huyệt quanh người nàng, xốc cả người Kiều Sơ Huân lên trên vai. Lúc đứng dậy, vạt áo hắn hất đổ cái chung đặt trên ghế, kèm theo tiếng "choang" giòn giã, bánh ngọt bên trong đổ vãi ra trên mặt đất, bị người ta đạp lên không chút thương tiếc.

Mười mấy năm trước, buổi trưa một ngày đông ấm áp, đã có một tiểu nữ hài bưng bát bánh trứng chưng mình còn chưa kịp ăn cho một tên ăn mày đang run lẩy bẩy. Hai người kẻ đứng người ngồi dưới chân tường ngợp bóng râm, tiểu nữ hài đang đứng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng người trước mắt cần bát bánh trứng này hơn mình, tên ăn mày đang co rúm lại âm thầm lập lời thề rằng, tương lai hắn nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt, dù có phải dùng trọn cả đời mình.

Thời gian trôi qua như nước chảy, nam hài năm đó lặng lẽ lập lời thề đã quên mất ước nguyện ban đầu, ơn nghĩa một bữa cơm, cuối cùng lại lấy cướp đoạt và tổn thương để báo đáp.

* Mạn đà la (cà độc dược - danh pháp khoa học: datura melel) là một vị thuốc quý, có tác dụng chữa ho, hen, thấp khớp, sưng chân, chống co thắt giảm đau lở loét trong dạ dày, ruột, chữa trĩ, say sóng, say máy bay.