Sơ Huân Tâm Ý

Chương 24: Tự tay điểm trà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bữa tối muộn hơn trước đây chừng nửa canh giờ.

Kiều Sơ Huân bưng bát cháo, hơi áy náy liếc mắt nhìn Cảnh Dật, nhẹ giọng nói: "Công tử mau ăn rồi đi nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay nói cho cùng vẫn là ta xen vào vệc của người khác, đã khiến mọi người không thể ăn cơm đúng giờ."

Cảnh Dật như cười như không liếc mắt nhìn nàng, cầm đũa lên gắp một khối đậu tằm chiên giòn bỏ vào bát: "Sao mới một chốc đã cảm thấy là mình xen vào việc của người khác rồi?" Không phải vừa rồi vẫn còn tinh thần già mồm với hắn sao!

Kiều Sơ Huân hơi rũ mắt, mấp máy môi, không nói lời nào.

Cảnh Dật thấy dáng vẻ đó của nàng thì cho rằng nàng đã tưởng mấy câu hắn bảo nàng ngốc là thật, đặt đũa xuống, cau mày nhìn nàng: "Không phải là ta không cho nàng giúp người khác, chỉ là sau này đừng có dễ dàng đi theo người lạ như thế, rất nguy hiểm." Dù sao chuyện Thất Sênh Giáo trước đó có thể vẫn chưa kết thúc, hắn vẫn phải đề phòng.

Kiều Sơ Huân gật đầu, ngước mắt lên nhìn hắn một cái, cầm đũa gắp một miếng đậu phụ đặt vào trong bát hắn, bàn tay cầm đũa hơi run run, giọng nói cũng nhỏ: "Công tử mau ăn rồi đi nghỉ, nếu không... đợi lát nữa cơm canh đều sẽ nguội hết."

Thời gian hai người cùng ăn cơm với nhau cũng không ngắn, thế nhưng lúc ở trên bàn cơm Kiều Sơ Huân đều vẫn luôn chẳng nói được mấy câu, bình thường lúc ăn cơm đều im lìmtừ đầu tới cuối bữa ăn, đừng nói tới chuyện chủ động gắp thức ăn cho Cảnh Dật rồi lại nói chuyện với hắn. Hơn nữa hành động gắp thức ăn này không giống với việc chia đồ ăn cho hắn trước bữa cơm, cảm giác như có thêm phần tình ý bên trong, Cảnh Dật hơi kinh ngạc nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng hơi e lệ thì trong lòng không khỏi nóng lên, mặt mày cũng vui vẻ, nhìn thứ trong bát, giả vờ như không biết: "Đây là cái gì?"

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn không giống như đang giả bộ thì nhẹ nhàng trả lời: "Là kim châu khảm ngọc. Cắt đậu phụ thành từng khối nhỏ, ngâm trong rượu hoa điêu, sau khi ngấm vị thì vớt ra, khoét rỗng ở giữa, bỏ vào đó một quả trứng cút luộc cắt đôi, cho vào chảo rán với lửa nhỏ, đến khi hai mặt đều chín vàng thì lại cho thêm chút rượu hoa điêu tạo mùi vị."

Mỗi lần trong đồ ăn có bỏ thêm rượu thì Cảnh Dật đều sẽ ăn nhiều hơn một chút. Hơn nữa hôm đông chí Y Thanh Vũ đưa tới không ít rượu ngon, lại còn có rượu do nàng tự cất, gần đây lúc nấu ăn Kiều Sơ Huân đều cho thêm chút rượu vào để chế biến, giúp Cảnh Dật ăn ngon miệng hơn.

Sao Cảnh Dật có thể không nhìn ra điều này, chỉ là muốn nói với Kiều Sơ Huân thêm ít câu mà thôi. Vì vậy chờ nàng nói xong, hắn liền gắp đậu phụ lên cắn một miếng, thưởng thức tỉ mỉ, sau đó nuốt xuống, lại nhíu nhíu mày.

Kiều Sơ Huân thấy vẻ mặt hắn khác thường thì vội vàng nuốt hết cháo trong miệng xuống, hỏi: "Làm sao thế?" Là nàng làm khó ăn, hay là hắn không thích trứng chim cút?

Cảnh Dật cho hết phần đậu phụ còn lại vào trong miệng, nuốt xuống, giả vờ lạnh nhạt trả lời: "Không có gì, chỉ là nhớ đến món mai ngâm rượu hôm trước được ăn thử, muốn ăn món đó do nàng tự làm."

Kiều Sơ Huân hơi ngẩn ra, gật đầu đồng ý: "Được, nhưng mà món đó phải ngâm qua đêm, hơn nữa trong nhà cũng không sẵn quả mai. Ngày mai ta sẽ đi mua, khoảng chừng ngày kia mới có để ăn."

Cảnh Dật tiếp tục giở tính xấu của tiểu hầu gia, làm nũng: "Muốn ăn thịt phù dung."

Kiều Sơ Huân tiếp tục gật đầu, còn hơi áy náy: "Sáng mai ta sẽ đi mua tôm, trưa mai là làm được. Cơm tối hôm nay thật sự hơi vội, đã để công tử phải chịu thiệt rồi."

Cảnh Dật lại gắp một khối đậu phụ, cánh môi hơi cong cong: "Không đâu, cái này cũng rất ngon."

Kiều Sơ Huân bị hắn làm cho không biết đáp lại thế nào, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ đành lúng ta lúng túng ăn cháo, vẻ mặt càng mất tự nhiên hơn.

Hai người lẳng lặng ăn xong bữa cơm. Kiều Sơ Huân đứng dậy thu dọn bát đũa, Cảnh Dật nhìn sườn mặt nàng, vừa nghĩ bây giờ nàng về rồi đến sáng mai mới gặp được, trong lòng đã cảm thấy không thỏa mãn, liền lên tiếng: "Lát nữa tới đây một chuyến."

Kiều Sơ Huân hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn hắn.

Cảnh Dật nhíu mày: "Muốn uống trà nàng pha, còn cả mứt hạt sen và mứt tắc hôm trước từng ăn nữa."



Kiều Sơ Huân gật đầu: "Đều vẫn còn, ta đi một lát sẽ quay lại."

Cũng không biết tối nay Cảnh Dật sao mà lại đòi ăn đồ ngọt như vậy, cũng may là trước đó đã làm rồi, không đến nỗi bây giờ không làm được hoặc là làm không kịp. Kiều Sơ Huân bưng khay xoay người đi, mới vừa đi chưa được mấy bước thì đã nghe thấy người đằng sau cất giọng ngang ngược dặn dò nàng: "Tiện thể ôm cái quả cầu lông ngắn tới đây." Để nàng đỡ phải ngồi chưa được bao lâu đã nhớ đến cái con thú nhỏ kia rồi lại đứng ngồi không yên, dứt khoát mang tới đây luôn cho bớt chuyện.

Kiều Sơ Huân càng thêm mơ màng, thế nhưng vẫn nghiêng người đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng quay trở về nhà bếp.

Nàng bưng mấy món mứt và hoa quả tươi đã cắt miếng đi vào phòng, Tiểu Đào Nhi đi đằng sau bưng giúp mấy thứ trà cụ, trong phòng Cảnh Dật có nước nóng, vào phòng rồi pha sau cũng được. Tiểu Đào Nhi xếp gọn mấy thứ lên bàn, hành lễ với Cảnh Dật xong thì nhanh chóng lui ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại cho hai người.

Cảnh Dật đang cầm một quyển sách, dựa lưng trên chiếc sạp nhỏ. Kiều Sơ Huân bưng mấy đĩa mứt và hoa quả tươi tới đặt trên chiếc bàn trà ở đầu sạp, lại vòng đến cái lò cạnh tường nấu nước sôi rồi xách tới, rót đầy một ấm trà. Cảnh Dật liếc mắt nhìn mấy thứ trà cụ trên bàn, không khỏi kinh ngạc: "Nàng biết điểm trà?"

Kiều Sơ Huân nhấc chiếc ghế tròn tới, hơi ngượng ngùng gật đầu: "Trước kia lúc còn ở nhà từng làm mấy lần."

Từ nhỏ nàng đã không có ai chơi cùng, người trong nhà lại ít khi cho nàng ra khỏi cửa, cả ngày chỉ luẩn quẩn trong tòa tiểu viện kia, ngoại trừ nha hoàn hầu hạ bên người và bà bà thì cũng chẳng có ai để nói chuyện. Hơn phân nửa thời gian trong ngày nàng đều dùng để đọc sách hoặc là đến nhà bếp xem bà bà nấu ăn.

Có lần đọc được thủ pháp điểm trà trong sách, trong lúc kích động nàng đã bảo bà bà tìm mấy thứ trà cụ tới, nàng ở trong phòng tự nghiên cứu từng chút một. Lần đầu tiên pha được hai chén trà, nàng kéo Tiểu Tụ và bà bà nếm thử, kết quả Tiểu Tụ chỉ vừa mới nhấp được một ngụm đã mặt mày nhăn nhó, sống chết không chịu uống thêm ngụm nữa. Bà bà thì vẫn bình tĩnh, uống hết một chén trà, nói nàng cứ từ từ rèn luyện, học thêm một kỹ năng dù sao cũng tốt, sau này rời khỏi nhà rồi, nói không chừng ngày nào đó còn có thể dựa vào nó mà mưu sinh.

Kiều Sơ Huân dùng muỗng trúc múc bột trà cho vào chén, bộ trà cụ xa lạ, những bước làm quen thuộc, nàng lại nghĩ tới bà bà và Tiểu Tụ từng thường xuyên trêu chọc nàng, bỗng dưng khóe mắt cay cay, đầu càng cúi thấp hơn, xoay người sang lấy ấm nước.

Từ ban nãy Cảnh Dật đã phát hiện ra vẻ mặt nàng không ổn, bây giờ thấy mắt nàng phủ sương, dáng vẻ như muốn khóc nhưng lại không dám khóc, hắn không khỏi nhíu mày lại, bỏ quyển sách trong tay xuống, tập trung nhìn nàng điểm trà cho hắn.

Bột trà phải được mài mịn, nước phải được đun sôi sùng sục, trước hết đổ vào chén một chút nước, cầm chén trà trong tay lắc nhẹ theo một hướng, để bột trà và nước hòa lẫn vào nhau, đều và sánh quyện lại, bám quanh thành chén. Sau đó đặt chén trà đứng yên, một tay xách ấm đổ nước, một tay cầm chổi cọ khuấy đều trong chén. Nước phải được rót nhẹ nhàng, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm; nước rót vào trong chén phải chuẩn xác, không thể làm hỏng lớp trà bám bên trong; tay khuấy chổi cọ cũng phải chú ý đến cường độ và phương hướng. Đợi khi lớp bột trà dần nổi lên trên mặt chén, những bọt bong bóng trong suốt dần vỡ ra, mùi trà lan tỏa, nước trà sền sệt, như vậy coi như đã pha được một chén trà ngon.

Cảnh Dật vừa nhìn vừa nhướng cao hàng mày, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Tay nghề thế này không mất dăm bảy năm thì chắc chắn không thể luyện ra được. Kỹ thuật điểm trà có yêu cầu cực cao về sức chịu đựng của cổ tay cùng với sự phối hợp giữa hai tay trái phải của người điểm trà, chưa nói tới chuyện có thể hoàn thành quá trình này một cách lưu loát đẹp mắt như vậy. Nhìn lớp bột trà xanh biếc lăn tăn trên mặt chén, nước trà óng ánh trong suốt, hương trà xông vào mũi, bàn tay nhỏ bé lả lướt uyển chuyển giữa làn hơi nước mờ mờ, quả thật có cảm giác hết sức không chân thật.

Đặt chổi cọ sang bên cạnh ống trúc, tay kia buông ấm nước xuống, Kiều Sơ Huân nhấc tay lên lau trán, từ từ thở nhẹ ra một hơi. Đã lâu không làm, động tác hơi ngượng thì chưa nói, ngay cả cổ tay cũng cảm thấy hao sức, xem ra có những kỹ năng không thể gác lại lâu ngày không rèn luyện. Lặng lẽ xoa bóp cổ tay hơi đau nhức, nàng nâng chén trà lên đưa đến trước mặt Cảnh Dật: "Công tử..."

Cảnh Dật hơi cong khóe môi, nhận lấy chén trà, ngửi thử trước, sau đó mới đưa lên môi. Khẽ nhấp một chút, nước trà sánh đặc chạm nhẹ vào đầu lưỡi, hương trà thơm nồng lan tràn trong khoang miệng. Lại nhấp một ngụm nữa, nước trà mịn sánh trượt xuống cổ họng, mùi vị ấm áp chạy tới tận tim.

Cảnh Dật ngước mắt nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Trà ngon."

Lúc này Kiều Sơ Huân đã ngồi xuống ghế tròn, đẩy một cái đĩa nhỏ lên trước, khóe môi cũng chứa ý cười nhàn nhạt: "Công tử thích là được."

Cảnh Dật thấy giữa hàng mày nàng lộ ra chút buồn bã, uống thêm một một ngụm nước trà nữa, chậm rãi hỏi: "Nhớ nhà sao?"

Kiều Sơ Huân hơi cong môi, lắc đầu nói: "Không có gì." Đối với nàng mà nói, nơi đó cũng không thể thật sự gọi là "nhà", chẳng qua chỉ là một chỗ để nương thân mà thôi. Nay những người thân yêu nhất đều đã lần lượt rời khỏi nàng, ở trong ký ức của nàng đó chỉ còn là một chốn giam cầm. Ông trời phù hộ cho nàng rốt cuộc cũng thoát được, nàng không hề có ý định dính líu tới nơi đó nữa.

Cảnh Dật lại không chịu buông tha cho cái đề tài này: "Vậy vừa rồi nàng mới nghĩ đến ai?"

Kiều Sơ Huân ngước mắt lên, ánh mắt hơi mờ sương, đôi mắt hiện lên vẻ mông lung, kinh ngạc vì không hiểu sao hắn có thể nhìn ra được.

Cảnh Dật vẫn điềm nhiên nhìn nàng, im lặng đợi đáp án cho câu hỏi kia.

Kiều Sơ Huân vội dời mắt đi, đầu ngón tay khẽ kéo ống tay áo. Đoạn hồi ức ấm áp nhất trong lòng không dễ dàng kể ra cho người khác nghe như vậy, hơn nữa kể ra thì chắc chắn sẽ còn liên quan đến lý do khiến nàng phải chạy trốn khỏi nhà, không hiểu tại sao, Kiều Sơ Huân lại không muốn để hắn biết rằng mình có bậc phụ mẫu như vậy, cùng với sự thật nàng suýt nữa đã phải gả cho một người nào đó.

Cảnh Dật thấy dáng vẻ đó của nàng, suy đoán lúc nghe nàng nói về túi thơm kia lại càng chắc chắn hơn, không khỏi nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng. Hóa ra nha đầu kia thật sự có người trong lòng! Không muốn nói cho bất kỳ ai biết, trong lòng lại nhớ nhung, lúc nhớ tới không phải cười vô cùng ngọt ngào thì chính là dáng vẻ như muốn khóc mà không khóc được, người kia tốt như thế sao? Từng trao nhau túi thơm, vì hắn mà điểm trà, đây không phải là mối quan hệ bằng hữu bình thường, vậy tại sao lúc trước hai người không cùng nhau bỏ trốn mà lại chỉ một mình nàng nhào vào trong kiệu của hắn...

Cảnh Dật càng nghĩ càng thấy khó chịu, mắt trừng lên gần như muốn bốc hỏa, nâng tay đặt chén trà lên bàn, hừ một tiếng không thèm nói gì nữa.

Kiều Sơ Huân vừa ôm con thỏ vào lòng thì nghe được tiếng hừ lạnh kia của Cảnh Dật, quay mặt lại thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, đôi môi đỏ bừng đã mím chặt, rõ ràng là đang cắn răng. Kiều Sơ Huân cắn môi, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, trong lòng càng lo lắng không yên, rũ mắt xuống nhìn con thỏ nhỏ, không dám ho he tiếng nào.

Cảnh Dật liếc mắt sang nhìn nàng một cái, thấy nàng lại cúi đầu không nói tiếng nào, chẳng hề có ý định dỗ hắn thì ngọn lửa trong lòng lại càng cháy phừng phực. Cánh tay duỗi ra xách con thỏ tới trước mặt mình, ngón tay khẩy khẩy cái đầu lông xù, ngón cái cầm cái lỗ tai dài kéo ra sau lưng.

Vốn dĩ Kiều Sơ Huân rất thích làm như vậy, nhưng từ trước tới giờ mỗi lúc sờ hai cái lỗ tai của con thỏ hay vuốt lông nó nàng đều rất nhẹ tay, mỗi lần chọc nó như vậy, con thỏ kia đều nheo mắt lại hết sức đáng yêu, dáng vẻ như thể vô cùng thỏa mãn. Đến tay Cảnh Dật thì động tác vỗ về vốn dĩ nhẹ nhàng như vậy lại biến thành thô lỗ cẩu thả, căn bản là biến thành bắt nạt nó, con thỏ vừa bị xách sang thì đã sợ tới mức co rúm lại, không ngừng khua khua hai cái chân trước muốn bỏ chạy.

Kiều Sơ Huân nhìn mà đau lòng, nhưng lại vì chuyện lần trước Cảnh Dật uống say ôm thỏ làm chuyện cợt nhả với nàng mà không dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể lên tiếng khuyên giải: "Công tử, ngươi đừng, đừng bắt nạt nó..."

Cảnh Dật giương mắt lên liếc nàng một cái, ánh mắt hơi lơ đễnh, nhưng động tác trên tay cũng không còn mạnh như trước đó. Hắn lại khẩy khẩy thêm mấy cái, sau đó ném con thỏ lên trên sạp: "Trước đây nàng cũng từng điểm trà cho người khác sao?"

Kiều Sơ Huân sợ lại chọc cho Cảnh Dật mất vui nên cũng không dám lập tức đi tới ôm con thỏ con. Đầu ngón tay nàng vuốt ve đường viền trên tay áo, khẽ gật đầu một cái.

Cảnh Dật hít một hơi, cố gắng để giọng mình nghe không quá chua chát: "Thường làm cho hắn sao?"

Kiều Sơ Huân nhìn hắn hơi khó hiểu: "Chỉ làm lúc còn ở nhà." Hơn nữa đó cũng không tính là đặc biệt điểm trà cho người khác. Bình thường nàng đều làm thế để giết thời gian, điểm được hai chén, ngồi cạnh bà bà, vừa nói chuyện vừa chậm rãi thưởng trà. Nếu nói là đặc biệt điểm trà cho người khác thì hôm nay mới là lần đầu tiên.

Trong lòng Cảnh Dật khẽ động, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng trước giờ chưa nghĩ tới, liền chậm rãi lên tiếng dò xét: "Ngoài người nhà ra thì chưa từng làm cho ai khác sao?"

Kiều Sơ Huân hơi cau mày, cảm thấy câu hỏi của hắn càng lúc càng kỳ quặc. Vẻ mặt Cảnh Dật lại hết sức thản nhiên: "Tay nghề của nàng tốt như vậy, ta nghĩ, nếu như từng có bằng hữu thưởng thức thì chắc hẳn là khen không dứt lời nhỉ?"

Kiều Sơ Huân theo lời của hắn mà nghĩ ngợi một chút, sau đó lại nhìn chén trà mới uống hơn phân nửa đã để sang một bên. Vẻ mặt Cảnh Dật hơi gượng gạo, vươn tay ra cầm lấy chén trà. Kiều Sơ Huân lại bởi vì vẻ mặt kia mà bật cười, nhẹ giọng nói: "Trà lạnh uống vào sẽ không ngon, nếu công tử thích thì ta điểm thêm một chén nữa."

Nói xong liền đứng dậy lấy một chén trà sạch, bắt đầu cho bột trà vào trong chén. Cảnh Dật vứt đi chút tâm trạng khó chịu trong người, kiên nhẫn tiếp tục truy hỏi: "Ừm, nàng... chưa từng điểm trà cho ai khác ngoài người nhà sao?"

Kiều Sơ Huân lấy siêu nước rót đầy nước sôi vào ấm trà một lần nữa, trong hơi nước lượn lờ, nàng nhẹ giọng nói: "Ta không có bằng hữu." Không có tỷ muội tốt, không có một người bằng hữu gắn bó có thể tâm sự mọi chuyện với nhau, đương nhiên cũng không có ai kiên trì đợi nàng điểm một chén trà, cẩn thận thưởng thức, sau đó mỉm cười tán thưởng rằng: uống rất ngon.