Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 46: Chị và em (Số học lão sư mời lên giường *H*)

Chào mọi người, Dương Beta hôm nay thay mặt Min Ed trịnh trọng post chương H cho mọi người thưởng thức :>.
-----------------------------------
Khi ngón thứ 4 đi vào, rốt cuộc cũng xuyên qua.
------------------------------------
Lũ côn trùng trên đồng kêu vang từng hồi, gió đêm lùa qua, bông lúa gật gù, vạn dặm một màu.
Góc nhà, lóe lên đốm sáng màu cam ấm áp từ nhang vòng, hương thơm thoang thoảng tản ra không khí, cùng với mùi ẩm ướt của cây cỏ hòa chung lại với nhau, hòa trong đêm tối trầm tĩnh.
Trong phòng không có mở đèn, một mảnh tối đen, chỉ có ánh sáng của trăng non, mỏng manh dìu dịu chiếu vào bên trong, rọi lên mặt đất.
Thư Nhan nhờ ánh trăng nhìn thấy người vừa tuyên bố đè mình- Diêu Thư Hàm, Thư Nhan nghĩ: vì sao người con gái này uống rượu đùa giỡn nổi điên đều đáng yêu như vậy?
"Em muốn làm gì hả?" Thư Nhan hỏi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy buồn cười.
Diêu Thư Hàm bị hỏi hơi ngẩn ra sau đó vừa cười vừa dựng thẳng ngón giữa lên.
Thư Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, bắt lấy tay người kia:
"Em không cần bao cao su hả?"
"Ức-- không cần cái kia, lão nương cứ như cũ đè chị là được." Diêu Thư Hàm ghé lên trên người Thư Nhan, tay vỗ vỗ má người ta, cái dáng vẻ cà lơ phất phơ rất giống mấy kẻ say rượu chọc ghẹo con gái nhà nhà lành trên đường.
Thư Nhan trầm mặc.
Cô thích Diêu Thư Hàm, trong lòng luôn muốn Diêu Thư Hàm, cũng biết hai người sớm muộn gì cũng sẽ đi tới bước này, nhưng là... bỗng nhiên đối mặt với trường hợp này, có chút vô phương ứng đối (luống cuống). Làm sao bây giờ? Lẽ nào thực sự cứ như vậy để cho em ấy đè mình?
"Thể chất của em uống rượu vào không tốt, sau này đừng uống rượu ở bên ngoài." Thư Nhan kéo Diêu Thư Hàm quăng lên giường, mặc kệ như thế nào, trước hết phải làm cho người kia bình tĩnh lại rồi tính tiếp, đừng để say rượu nổi điên một hồi liền nghiện.
Diêu Thư Hàm ngã xuống giường lẩm bẩm, đưa tay vào không khí muốn ngồi dậy 2 lần, Thư Nhan ngồi bên cạnh bắt lấy tay Thư Hàm ôm vào lòng, cúi đầu dỗ:
"Em say đến vậy mà còn sức quậy."
Hai tay bị giữ chặt không cách nào nhúc nhích, Diêu Thư Hàm gối đầu lên đùi Thư Nhan, giương đôi mắt mê mang nhìn Thư Nhan.
Trong phòng đen kịt, ánh trăng quá mỏng manh, cái gì cũng không nhìn thấy rõ.
Thư Nhan đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, dây đeo đầu vai tuột xuống.
"Ah, chị nói... người yêu chị, người chị yêu, chị sẽ chọn ai cùng một chỗ?" bất thình lình, Diêu Thư Hàm đột nhiên nói.
Cô ngẩng đầu, ánh trăng chiếu vào đôi con người đen nhánh, vô vàn ánh sao lấp lánh.
Thư Nhan nâng người kia dậy, không nói gì.
Diêu Thư Hàm cười tự giễu, nói tiếp:
"Vấn đề này, em đã từng hỏi rất nhiều người."
"Sau đó thì sao?" Thư Nhan hỏi.
"Em đã hỏi rất nhiều nữ nhân họ đều nói sẽ chọn người yêu họ."
"Người bình thường đều sẽ chọn như vậy!"
Diêu Thư Hàm bật cười:
"Chị biết tại sao không?"
Thư Nhan lắc đầu.
"Bởi vì một nữ nhân, cô ấy không thương chị nhưng chỉ cần chị đối tốt với cô ấy... 10 năm... 20 năm... 30 năm... cả đời, cô ấy sẽ cảm động." Diêu Thư Hàm càng nói càng kích động, âm lượng càng lúc càng lớn.
Thư Nhan có thể cảm nhận được hô hấp của Diêu Thư Hàm dần dần nhanh lên, muốn nói, nhưng lại không thể nhả ra dù nữa chữ, chỉ có thể im lặng lắng nghe người kia nói.
Diêu Thư Hàm nói tiếp:
"Cô ấy sẽ đối với những nỗ lực của chị lặng lẽ cảm hóa.. sau đó thích chị."
Đột nhiên, Diêu Thư Hàm giơ tay chỉ vào Thư Nhan "Nhưng đàn ông không phải như vậy, thích là thích, không thích là không thích, hắn sẽ không vì chị đối tốt với hắn 10 năm... 20 năm... 30 năm ...cả đời liền cảm động, liền thích chị. Hắn không thích chị, cũng sẽ không nhìn đến chị cả đời... mãi mãi cũng sẽ không quay đầu, mãi mãi cũng sẽ không!"
Thư Nhan bắt lấy bàn tay đang chỉ vào mình, con ngươi u sầu.
Diêu Thư Hàm bỗng nhiên bật cười, cô bắt lấy đỉnh cằm của Thư Nhan, hỏi:
"Chị biết em trả lời câu hỏi đó như thế nào không?"
Trong bóng tối, ánh trăng nhu hòa, hai cặp mắt không không có bất kỳ ngụy trang nào, trần trụi nhìn nhau.
Diêu Thư Hàm khẽ cười, chậm rãi mở miệng:
"Em nói, em sẽ chọn người em yêu. Em yêu cô ấy, yêu giống như một người đàn ông. Em yêu cô ấy, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu."
Lòng ngực khẽ động, Thư Nhan động nhiên cảm giác mấy năm nay, cô chưa nhìn thấu Diêu Thư Hàm, một lần cũng chưa từng có.
"Em sẽ không vì người thích em đối tốt với em 10 năm... 20 năm... cả đời sẽ cảm động sau đó liền thích hắn." Diêu Thư Hàm tiếp tục nói "Nếu như em căn bản không yêu lại lừa gạt chính mình đối xử tốt với hắn, như vậy cái hắn yêu chính là lời nói dối của em. Dạng tình cảm như vậy là tạm bợ, là lừa dối, là đối với em và hắn đều không công bằng!"
Đúng, nhưng có đôi khi một người làm sao phân rõ được lòng mình rốt cuộc là cảm động hay là yêu? Làm sao bạn có thể xác định được bạn đang sống trong một lời nói dối hay là trong một cuộc sống mà cả hai lưỡng tình tương duyệt?
Có lẽ có người cảm động sẽ trở thành yêu thế nhưng trong những người này tuyệt đối không gồm một người- Diêu Thư Hàm.
"Em muốn cùng người em yêu cùng một chỗ, em yêu nàng, em sẽ đối xử tốt với nàng, tốt 10 năm... tốt 20 năm... tốt cả đời! Em sẽ cưng chìu nàng, nuông chìu nàng, ỷ lại nàng, đời đời kiếp kiếp, dây dưa không rõ, coi như nàng không quay đầu lại liếc nhìn em dù chỉ một lần, dù mãi mãi cũng không!"
Câu nói sau cùng Diêu Thư Hàm dường như là phát điên mà hét lên, âm cuối cùng run rẩy, cổ họng vì gào thét mà khàn khàn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thư Nhan không tính xem nó có logic hay không, có thỏa mãn với giả thuyết mà bản thân suy luận hay không, cô nghĩ: A, cứ kiểu này tôi chịu đủ rồi.
Không cần giả thuyết, cũng không cần để ý hậu quả.
Thư Nhan ôm lấy đầu Diêu Thư Hàm hướng về đôi môi của người kia mà cắn phá, mùi rượu nồng nặc trong khoang miệng khiến hai người muốn nổ tung, hương khí như sinh ra đôi tay dài bao lấy đem hai người buộc chung một chỗ, giống như bằng chứng cho lời thề son sắt tuyên ngôn 'đời đời kiếp kiếp, dây dưa không rõ' của Diêu Thư Hàm.
Chiếc lưỡi thơm tho trong khoang miệng ấm áp cuồn cuộn xông vào từng tấc thịt non mềm trơn nhẵn, hàm răng ở trên môi khẽ cắn xé, hơi thở gấp gáp, xuyên qua khe hở những sợi chỉ bạc đan xen có thể thấy rõ ràng, dưới ánh trăng nhạt nhòa loe lóe lên một tia sáng.
Thư Nhan chỉ cảm thấy hơi nóng trong lòng ngực dường như bị ngọn lửa đốt cháy sạch, sắp nổ tung, hết lần này tới lần khác hơi thở hổn hển kiều mị Diêu Thư Hàm làm cho miệng lưỡi cô khô khốc, tay không đàng hoàng tìm đến chiếc váy nhăn nhúm, lộ ra bên trong nội y màu sáng....
"A Nhan..." Diêu Thư Hàm ủy khuất khẽ gọi.
Má nó...
Thư Nhan cảm thấy trong đầu có một thanh đao chặt đứt mọi sợi dây đang căng cứng.
Cô không tự chủ được nhíu mày, cúi người xông qua, ngón tay xoa lên da thịt nhẵn nhụi ở vùng cổ của người kia.
"Có phải rất nóng hay không?" Thư Nhan vùi đầu liếm lên vành tai Diêu Thư Hàm.
"Ưm..." Diêu Thư Hàm kéo kéo cổ áo, cau mày, vẻ mặt ửng hồng, trong bóng đêm vẫn thấy rõ được.
Thư Nhan xoa xoa khuôn mặt nóng bỏng của người yêu, "Ngoan." giúp người yêu cởi váy, cởi cả bra. Thư Nhan đứng dậy muốn đem quần áo đạt lên bàn ở đầu giường nhưng lại bị Diêu Thư Hàm ôm lấy ngã xuống giường, ập tới hôn lên.

"Ưm ưm..." Diêu Thư Hàm ngẩng đầu lên, khẽ rên, ở trước ngực Thư Nhan cọ cọ.
Thư Nhan có thể cảm nhận được xúc cảm khi 2 luồng mềm mại trước ngực, còn có 2 đầu...
Thư Nhan quay đầu sang chỗ khác, hít một hơi thật sâu, trong đầu đặc kẹo như hồ dán. Diêu Thư Hàm à Diêu Thư Hàm, sao em có thể... phóng đãng... như vậy...
Thư Nhan hít một ngụm khí lạnh, bởi vì Diêu Thư Hàm co chân, dùng đầu gối đè giữa hai chân của cô sau đó chậm rãi ma sát.
"Em---" Thư Nhan mở to mắt, Diêu Thư Hàm em tự mình feel thì feel được rồi, còn đùa giỡn lưu manh kiểu đó là thế nào!
Diêu Thư Hàm mặc kệ trong lòng Thư Nhan đang suy nghĩ gì, nhào lên người Thư Nhan túm lấy áo ba lỗ của Thư Nhan, Thư Nhan không làm gì được nên đành buông xuôi để người kia đem áo cởi ra, Diêu Thư Hàm ôm cổ Thư Nhan hết hôn lại gặm, duỗi đầu lưỡi nhìn Thư Nhan cười yêu mị, Thư Nhan nhìn thấy liền sửng sốt, tim muốn ngừng nửa nhịp.
"A, má nó." Diêu Thư Hàm bỗng cúi đầu dùng đầu lưỡi trượt trước ngực Thư Nhan, Thư Nhan sợ run, ôm chặt lấy người kia, tim đập bùm bùm.
Thư Nhan chống đỡ không nổi nữa rồi, liều mạng nhớ lại hồi Lan Hề cho cô cái tệp nén kia, nếu như Diêu Thư Hàm lại có hành động gì, cô thật sự không hứa chắc bản thân sẽ không làm ra những chuyện cầm thú gì đâu...
"A Nhan." đầu lưỡi của Diêu Thư Hàm từ ngực trượt xuống rốn, từ dưới hướng về phía trước, ngước nhìn Thư Nhan, phun ra một ngụm khí nóng, "Chị là của em."
Thư Nhan dám khẳng định nữ nhân trước mặt chắc chắn nín nhịn chục năm sắp điên rồi, Thư Nhan đẩy Diêu Thư Hàm ngã xuống giường, ấn giữ bã vai của người kia, hung hăng nói: "Em chờ, chị đi rửa tay."
Thấy Thư Nhan xuống giường, Diêu Thư Hàm lại muốn quấn lấy, Thư Nhan xoay người tìm trong ngăn kéo tủ quần áo một đôi tất dài đem Diêu Thư Hàm trói trên dầu giường, ôm lấy Diêu Thư Hàm hôn sâu một hồi sau đó thâm tình nói: "Chờ chị một chút."
Diêu Thư Hàm si ngốc nhìn Thư Nhan, gật đầu.
Thư Nhan dùng dịch khử trùng rửa tay, xác định móng tay đã cắt rất ngắn rất ngắn, cô đứng ở ngoài cửa hồi lâu sau đó móc trong túi một chai dịch bôi trơn...
---------------------

Khi ngón thứ 4 đi vào, rốt cuộc cũng xuyên qua.
Diêu Thư hàm hé miệng khóc, còn chưa thành tiếng đã bị Thư Nhan cưỡng hôn.
"A... ưm... ưm, ô ô..." Diêu Thư Hàm tựa đầu lên vai Thư Nhan, chôn mặt vào cổ Thư Nhan, trốn trong lòng Thư Nhan run rẩy nước nở.
"Hàm Hàm đừng khóc, là chị sai rồi, chị...."
Tâm Thư Nhan đau gần chết, trên tay dịch thể ấm áp sền sệt...
Diêu Thư Hàm giật giật chân muốn đạp Thư Nhan xuống nhưng toàn thân đau muốn chết, căn bản không thể nhúc nhích được, cuối cùng chỉ có thể rống Thư Nhan:
"Chị cút xuống cho em!"
"Hàm Hàm..."
"Cút xuống ngay!"
Thư Nhan mặt tràn đầy thống khổ, ôm đầu chậm rãi lui xuống, cúi đầu quỳ gối bên mép giường.
Diêu Thư Hàm khóa mình trong chăn lạnh, một lát sau lật người, lộ đầu ra:
"Qua đây!"
"Dạ!" Thư Nhan lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười, chân chó bò qua, "Hàm Hàm"
Diêu Thư Hàm liếc nhìn tên kia, đôi mắt kia mảnh khảnh thật dài, đuôi mắt khẽ cong tựa như hình ảnh xinh đẹp của lá liễu, sóng mắt lưu chuyển, mang theo tình nồng vô hạn và lười biếng, rơi vào mắt Thư Nhan đáy lòng muốn tan chảy.
Thư Nhan vội vàng đến gần ôm người yêu vào lòng, nhẹ nhàng giúp người ta xoa thắt lưng, ở trên đỉnh đầu không ngừng hỏi.
Thư Nhan nhận sai:
"Là chị sai... chị... học nghệ không tinh... hại em đau như vậy..."
"Học nghệ không tin!?" Diêu Thư Hàm dùng sức đánh Thư Nhan, "Chị học với ai? Thừa dịp em say rượu xuống tay, chị... cái tên tiểu nhân này..."
Thư Nhan tìm nhẹ tránh nặng:
"Là chị nghĩ..."
"Chị còn dám cãi lại em!"
"Vợ à, chị sai rồi!" Thư Nhan ôm đầu.
Diêu Thư Hàm quất một quyền vào bụng Thư Nhan:
"Con mẹ nó ai là vợ của chị!"
Thư Nhan nhịn đau, mạnh mẽ nói:
"Em đã là người của chị, chị phải chịu trách nhiệm với em."
"Không được, lão nương muốn đè chị." nói, Diêu Thư Hàm liền định xoay người nhào lên người Thư Nhan nhưng vừa động một cái liền chạm tới chỗ đau, đau đến nổi nhe răng, Thư Nhan sốt ruột, vội ôm lấy người kia: "Hàm Hàm, em đừng động, chị đi nấu nước cho em lau người tắm rửa, đợi trời sáng chị đi lên trấn mua thuốc cho em."
Bá một cái mặt Diêu Thư hàm đỏ lên, trốn trong lòng Thư Nhan, ồm ồm nói:
"Em mặc kệ, sau này phải để em đè chị."
Thư Nhan hôn một cái, cười nói:
"Được được được, đợi em khỏe lại chị sẽ nằm yên cho em đè, để em làm tới khi vui thì thôi."
"Em cũng đem chị trói lại."
"Được đem chị trói lại."
"Mạnh mẽ làm cho chị khóc."
"Được, làm cho chị khóc."
"Chị... khó ưa."
"Ừ chị khó ưa...."
...
...
----------
Lúc đầu định một tuần sẽ trở về, nghĩ đến tình trạng cơ thể của vợ mình, Thư Nhan quyết định ở lại thêm một tuần.
Một ngày nào đó, Diêu Thư Hàm đột nhiên nảy ra một ý tưởng muốn đến xem nơi Thư Nhan từng học, xem con sông còn xem cả nơi dùng lon làm đèn lồng cả tiệm bán đồ của lão đầu Thư Nhan từng nhắc.
"Lão đầu kia sớm mất rồi, cửa hàng kia cũng không biết có còn ở đó hay không." Thư Nhan nghĩ một chút nói.
Mặt Diêu Thư Hàm lập tức trầm xuống, xoay người nhỏ giọng lầm bầm:
"Không muốn dẫn người ta đi thì thôi, thực đúng là cầm thú, khinh bạc người ta xong liền trở mặt..."
Ông thần của con ơi, Thư Nhan trong lòng trực tiếp kêu gào oán hận, nhìn 2 bên không có người khác liền ôm lấy Diêu Thư Hàm, nhỏ giọng dỗ dành:
"Đi, đi. Chiều liền đi. Bất quá là đoạn đường núi, có chút vất vả."
Diêu Thư Hàm khẽ liếc nhìn Thư Nhan, Thư Nhan lập tức nói tiếp:
"Em mệt chị sẽ cõng em."
Diêu Thư Hàm mỉm cười, xoay người đi tới bếp:
"Thẩm thẩm, trưa nay mình ăn gì?"
Thư Nhan một thân một mình đứng trong phòng, cười khổ, nhìn theo bóng lưng của vợ mà lắc đầu.
Nhưng trong lòng cô cũng rất vui, có một sự kiên định không nói thành lời.
--------------///------------
Hôm nay là ngày cuối cùng D tham gia beta lão sư số học và truyện sẽ trở lại như cũ với lịch đăng truyện là 1 chương/ 1 tuần. Nhận được sự yêu quý của mọi người, D rất vui =))) actually, M ed rất dễ bắt nạt, việc hối chương ez như cắt móng tay. Nay ed đi nhậu giải sầu nên mới có cơ hội được cảm ơn mọi người. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Diêu đại gia và Thư ôsin đến khi kết thúc. Thân ái, D!
Bật mí nhỏ: D chấp nhận cho ảnh của D với điều kiện mọi người thuyết phục được ed để D đăng ảnh kèm theo =))))